Không biết Chu Thế Tông Sài Vinh suy nghĩ cái gì, tập kết mười lăm vạn đại quân ở Đàn Châu, ngày ngày chỉ thao luyện quân mã, xem ra cũng không có ý định xuất binh đánh Ngọc Châu. Dường như y rất thoả mãn với việc chiếm được một Đàn Châu nho nhỏ của Bắc Hán vậy, bắc phạt, giống như trở thành một câu khẩu hiệu mà không có ý nghĩa thực tiễn.
Lưu Lăng biết Sài Vinh người này thấm nhuần binh pháp, văn thao võ lược, chính là một vị vua tài trí mưu lược kiệt xuất. Mười lăm vạn đại quân bắc phạt, vật tư cần thiết tiêu tốn cực lớn, tuyệt đối sẽ không quanh năm suốt tháng đóng quân một chỗ. Tuy nhiên lại nói thực lực của một nước nhỏ như Bắc Hán chỉ sợ càng không kiên trì nổi.
Cho nên Lưu Lăng kết luận, Sài Vinh đang dùng biện pháp này bức bách Lưu Lăng động thủ trước. Chỉ cần mười một vạn đại quân Bắc Hán tập kết ở Ngọc Châu thiếu lương thảo, quân Hán sẽ không kiên trì nổi tất sẽ nóng lòng phát động tấn công, cố gắng sớm ngày chấm dứt cuộc chiến tranh này. Mà lúc đó quân Chu lấy nhàn chống mỏi, yên lặng theo dõi kỳ biến, tìm kiếm sơ hở của quân Hán mà đánh sẽ có phần thắng rất lớn. Mặc dù quân Chu chỉ thủ vững Đàn Châu không ra, quân Hán không có lương thảo lại không chủ động xuất kích, tất nhiên sẽ phải điều đại bộ phận quân đội trở về.
Tới lúc đó, quân Chu chỉ cần một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lấy Ngọc Châu, rồi xua binh vây luôn Ứng Châu, nửa giang sơn phía nam của Bắc Hán coi như đã rơi vào túi Hậu Chu.
Cho nên, Sài Vinh nhận định Lưu Lăng phải nóng vội hơn y, càng muốn sớm chấm dứt chiến tranh hơn y.
Đối với sự tính toán của Sài Vinh, Lưu Lăng biết rõ như thế nhưng cũng chỉ có thể ra tay trước mà thôi. Đây là một chuyện bất đắc dĩ, hiện tại hy vọng lớn nhất được ký thác vào việc đi sứ Tây Hạ của Chu Diên Công có thể cho một kết quả tốt. Chỉ cần binh lực Tây Hạ tập trung ở biên cảnh Hậu Chu, quân tâm Sài Vinh tất đại loạn.
Vì phòng ngừa quân Chu có mưu đồ gì khác, Lưu Lăng lệnh cho thám báo gia tăng gấp đôi phạm vi điều tra. Nhưng liên tục hai ngày cũng không thấy quân Chu có động tĩnh gì.
Một đội gồm mười thám báo từ trong doanh cưỡi ngựa lao ra, mục tiêu của bọn họ là đi tới phụ cận Đàn Châu thám thính động tĩnh quân Chu. Nhiệm vụ lần này hết sức nguy hiểm, nếu bị quân Chu phát hiện thì đội ngũ này có còn ai trở về nữa hay không là chuyện khó đoán trước được.
Đầu lĩnh thám báo là một lão kỵ binh của Phủ Viễn quân, sinh tử của toàn bộ đội thám báo này nằm trong tay y, quyết định bởi việc kinh nghiệm của y có đủ để ứng đối với những nguy hiểm không lường trước được hay không.
Người này là Thập Trưởng gọi là Lý Đại Bằng, năm nay bốn mươi tuổi.
Sau khi rời khỏi đại doanh vẫn đi hướng tây nam, xuyên qua một cánh rừng là một vùng đất hoang vắng rộng lớn giữa Ngọc Châu và Đàn Châu. Lý Đại Bằng dáng người khôi ngô, mặt râu quai nón, tướng mạo có vài phần giống mãnh tướng Trương Phi thời tam quốc. Chỉ có điều bản lãnh thật của y so với Trương Phi thì kém xa vạn dặm.
Đội ngũ thám báo đều là khinh kỵ binh, vì để đề cao tốc độ cho nên chỉ mặc giáp nhẹ, trang bị vũ khí cũng không phải là trường thương của trọng kỵ binh mà là mã đao gọn nhẹ sắc bén. Để đề cao tốc độ, sức chiến đấu đồng thời cũng bị giảm xuống không ít. Tuy nhiên nhiệm vụ của thám báo là trinh sát tình báo, một khi gặp địch thì xoay người bỏ chạy, so sánh giữa sức chiến đấu và sự cơ động, cái sau hiển nhiên quan trọng hơn nhiều.
Vào trong cánh rừng, cây cối sum xuê, tốc độ không thể tăng lên được, chỉ có ra khỏi cánh rừng mới có thể thúc ngựa chạy như bay. Mặt bên kia của cánh rừng chính là đại doanh Tây Nam do Trung Nghĩa Hầu Vương Bán Cân Thống soái, có ba vạn quân trú đóng.
Lý Đại Bằng dẫn đầu phía trước, nhìn thấy sắp ra khỏi cánh rừng, khu vực thao luyện của đại doanh Tây Nam đã dần dần hiện rõ. Lúc này trời còn sớm, binh lính sau khi tập thể dục buổi sáng xong sẽ ăn điểm tâm, cho nên trong đại doanh không ít nơi có khói bếp bay lên, đúng là lính đầu bếp đang nấu cơm trong nồi chôn dưới đất.
Khi vừa tới bìa rừng, Lý Đại Bằng bỗng ra thủ hiệu, khinh kỵ binh sau lưng y lập tức giảm tốc độ, dựa theo thủ hiệu của Lý Đại Bằng, đội ngũ tán binh tản ra. Lý Đại Bằng đưa tay chỉ về một nơi ở phía trước, lập tức ra hiệu, mang lấy khinh kỵ binh thủ hạ bao vây.
Bìa rừng phía trước có hai bóng đen cũng phát hiện ra kỵ binh, hai người kia dường như hết sức kích động, thấy kỵ binh liền xoay người bỏ chạy.
Lý Đại Bằng lập tức nhận định hai người kia là gian tế quân Chu phái tới, y hét lớn một tiếng ra lệnh cho kỵ binh tách ra đánh tới. Hai người kia chạy trốn không nhanh, y phục trên người rộng thùng thình không hợp với cơ thể, rất nhanh đã bị kỵ binh bao vây.
Hai người dáng vóc thấp bé, trên mặt tra trét rất nhiều rơm rạ bùn đất, lúc chạy trốn mồ hôi chảy ra khiến cho trên mặt lốm đốm hiện lên từng vùng da trắng, có vẻ hết sức chật vật kinh hoảng. Thấy không thể thoát khỏi kỵ binh bao vây, một người trong đó liền lấy thân mình che chắn cho người còn lại có vẻ nhỏ bé hơn, hai người dựa lưng vào một cây đại thụ, ánh mắt kinh hoảng nhìn đội kỵ binh.
Lý Đại Bằng vừa thấy hai người thì vui mừng, quân Chu sao lại phái hai đứa choai choai như vậy đến trinh sát tình hình quân địch?
Hai người kia rõ ràng còn nhỏ, quân phục quân Chu trên người lỏng lẻo, bì giáp cong vẹo, dường như có thể rơi ra bất cứ lúc nào, trong tay cũng không có vũ khí, tóc như cỏ dại, không giống binh lính, mà có vẻ giống nạn dân hơn. Chỉ có điều quân phục quân Chu trên người hai người kia chắc chắn là đồ thật.
Lý Đại Bằng vung tay lên, bọn kỵ binh vây quanh thành vòng tròn, bao vây hai tiểu binh quân Chu.
– Dưới tay Sài Vinh không còn binh lính hay sao? Sao lại phái hai nhóc con như các ngươi đến trinh sát. Ta chết cười mất, ha ha!
Lý Đại Bằng chỉ một ngón tay vào hai tiểu binh quân Chu kia nói: – Người đâu, bắt về đại doanh thẩm vấn!
Chu binh chắn phía trước bối rối xua tay giải thích: – Chúng ta không phải quân Chu, chúng ta là dân chúng từ thành Ngọc Châu trốn ra. Mấy vị đại nhân, các vị buông tha cho chúng ta đi.
Tiểu binh quân Chu này cao chưa tới bả vai Lý Đại Bằng, dáng người nhỏ gầy, hai tay vòng về phía sau gắt gao che chở cho người ở sau lưng. Lý Đại Bằng thấy bộ dạng của nó rõ ràng là một đứa nhỏ chưa lớn, thậm chí giọng vẫn chưa vỡ, vẫn mềm mại như nữ giới.
Y vuốt bộ râu quai nón của chính mình, cười ha hả nói: – Xem ra sau trận Ngọc Châu, Hoàng Đế vô dụng Sài Vinh của các ngươi đã bị Vương gia của chúng ta đánh cho si ngốc, không ngờ lại phái hai đứa nhỏ chưa trưởng thành làm thám báo, quả thực làm người ta cười rụng hàm.
Tiểu binh quân Chu ẩn nấp đằng sau dáng người nhỏ gầy, mới đến ngực Lý Đại Bằng, từ phía sau ló đầu ra có vẻ rất ủy khuất nói: – Chúng ta thật sự không phải là mật thám quân Chu, chúng ta đến đây tìm người.
Lý Đại Bằng nói:
– Ông đây không quản ngươi tìm người hay là tìm hiểu quân tình, hiện tại bắt các ngươi rồi về giao cho Thiên Phu Trưởng đại nhân, dưới đòn roi của đại nhân, ta không tin các ngươi có thể nói dối. Hai tên lính quèn như các ngươi có đánh chết cũng không ai đau lòng. Người đâu, trói lại!
Hắn gào to một tiếng, lập tức có bốn kỵ binh từ trên lưng ngựa nhảy xuống, cầm mã đao, dây thừng trong tay, bước từng bước một bức tới.
Hai tiểu binh quân Chu chỉ lo cầu xin, thân mình co rút lại, lại bởi vì dựa lưng vào đại thụ nên rốt cuộc không còn đường để chạy trốn. Một khinh kỵ binh quân Hán dữ tợn cười một tiếng, tung một cước về phía tiểu binh quân Chu phía trước. Một cước này gã đã dốc hết sức, nếu bị đá trúng không chết cũng gãy xương.
Quân Hán phía sau đã cầm dây thừng, chỉ chờ tiểu binh quân Chu ngã xuống đất sẽ lao lên trói gô lại. Ai ngờ tiểu binh quân Chu kia tuy rằng còn nhỏ nhưng thân thủ lại khá tốt. Thấy cầu xin không được, chạy cũng không chạy được, lại thấy kỵ binh quân Hán tung một cước, nếu bị đá trúng khó tránh khỏi gãy xương đứt gân.
Nhìn một cước kia lao tới trước ngực, tiểu binh quân Chu trên mặt hiện lên vẻ giận dữ. Thân thể nó lách qua một bên, lấy tay bắt lấy cổ chân của Hán kỵ binh kia, thân mình vặn chuyển, tiếng răng rắc vang lên, cổ chân Hán kỵ binh đã bị vặn gãy, ga kêu rên một tiếng ngã vật xuống. Khi thân thể gã còn chưa chạm xuống đất, tiểu binh quân Chu kia thuận thế tung một cùi trỏ đánh thẳng vào mặt gã. Lập tức, Hán kỵ binh lỗ mũi phun máu, khóe miệng cũng bị đánh nứt ra.
Quân Hán không ngờ tiểu binh quân Chu có thân thủ mạnh mẽ như vậy, vừa ra tay đã quật ngã một đồng đội của họ. Bọn họ giận dữ, nhảy xuống chiến mã rút mã đao ép tới.
Một Hán binh nổi giận gầm lên một tiếng, một đao chém xuống trán của tiểu binh quân Chu kia. Tiểu binh không lùi mà tiến tới, thân thể tiến vào vùng ngực bụng của Hán binh kia, tung một quyền móc thẳng lên hàm của gã khiến cho gã choáng váng loạng choạng lui ra ngoài. Tiểu binh quân Chu đuổi theo, tung một cước vào ngực Hán binh, quá đau đớn, Hán binh đổ rạp xuống mặt đất.
Chỉ có điều tiểu binh khí lực hữu hạn, tuy rằng đánh bại được tên quân Hán kia nhưng không gây được thương tích trầm trọng. Ngược lại, vì dùng sức quá mạnh đánh vào cằm Hán binh nên cổ tay bị chấn thương, đau đến chau mày, nước mắt suýt chút nữa lại trào ra.
Lý Đại Bằng giận dữ mắng: – Đều là đồ rác rưởi, ngay cả hai nhóc con cũng không bắt không được, nếu truyền ra ngoài còn không xấu hổ chết ư!
Y nhảy từ lưng ngựa xuống, rút ra mã đao lao thẳng tới, dù cách rất xa, Lý Đại Bằng vẫn lăng không vung một đao đánh xuống!
Tiểu binh quân Chu thuận thế nhặt lên mã đao của Hán binh đầu tiên bị nó đánh gục, hai tay nắm chặt, nghênh đón một đao của Lý Đại Bằng. Một tiếng ông ông vang lên, khí lực tiểu binh quân Chu thật sự quá nhỏ, sao có thể đỡ được một đao hung mãnh của Lý Đại Bằng, chân run rẩy, hai tay đau nhức, đao cũng rớt ra, thân mình lui về sau vài bước.
Lý Đại Bằng một chiêu đắc thủ liền cảm thấy tự tin hơn vào bản lãnh của mình vài phần. Cổ tay y đảo quanh, nhằm hướng đầu lâu của tiểu binh quân Chu. Tiểu binh quá hoảng sợ, không kịp trốn tránh, chỉ có thể cúi đầu xuống, thanh đao chém vào mũ của nó, hất bay xuống đất.
Tiểu binh quân Chu vừa ngã xuống đất, mũ trên đầu bị rơi ra để lộ một mái tóc đen dài như thác nước, còn có mấy sợi tóc bị mũi đao chém đứt đang phiêu đãng giữa không trung.
Lý Đại Bằng sửng sốt, lập tức cười gằn nói: – Rõ ràng còn là một đứa con gái, quân Chu thật sự không còn người để dùng rồi!
Y bước nhanh về phía trước muốn vung đao giết người, tiểu binh quân Chu dáng người nhỏ gầy hơn ở sau lưng bị hù tái mặt, thả người nhào ra che chắn phía trước người còn lại. Động tác của nó quá lớn khiến cho cái mũ vốn quá rộng trên đầu rơi ra, nhìn kỹ thì không ngờ cũng là một người con gái!
Lý Đại Bằng cười ha hả nói: – Hóa ra là một đôi nữ nhân, làm quỷ dưới đao của lão tử cũng đừng oán lão đây không biết thương hương tiếc ngọc!
Cô gái nhỏ tuổi hơn vừa dùng sức đẩy người ở phía sau vừa vội vàng nói: – Tiểu thư, cô chạy mau! Chúng ta không thể cùng chết không minh bạch ở chỗ này!
Người được gọi là tiểu thư đúng là Lư Ngọc Châu, ỷ vào từ nhỏ có luyện qua công phu, dưới sự kinh hoảng miễn cưỡng đối phó được hai Hán binh, nhưng Lý Đại Bằng khí lực quá lớn, một thiên kim tiểu thư yếu ớt chưa bao giờ động thủ như nàng sao có thể đỡ nổi?
Thấy Hán kỵ binh hung ác kia sắp chém xuống, Lư Ngọc Châu nghiêng người đè lên nửa thân thể Huân Nhi, chỉ trông một đao kia giết mình nhưng không liên lụy tới tính mạng của Huân Nhi.
Nhưng lúc này, một Hán binh kéo Lý Đại Bằng lại, đôi mắt không ngừng đánh giá Lư Ngọc Châu và Huân Nhi. Y cười dâm nói với Lý Đại Bằng: – Thập Trưởng đại nhân khoan đã!
Lý Đại Bằng cả giận nói: – Ngươi kéo ta làm gì!
Hán binh kia cười ha hả nói: – Thập Trưởng đại nhân, từ khi chúng ta nhập ngũ đến nay đã bao lâu không hưởng thụ mùi vị nữ nhân? Hiện giờ trước mặt bày ra hai tiểu mỹ nhân, đây đúng là lễ vật ông trời ban cho chúng ta. Nếu không nếm thử mùi vị của hai nàng mà đã giết chết, Thập Trưởng đại nhân không thấy đáng tiếc sao?
Lý Đại Bằng bị gã làm cho sửng sốt, lập tức nhìn kỹ Lư Ngọc Châu và Huân Nhi. Chỉ thấy hai người kia tuy rằng dùng tro rơm rạ che mặt, nhưng vẫn khó có thể che giấu dung mạo xinh đẹp của hai người. Lại nhìn dáng người của hai người, đứa lớn thì thướt tha quyến rũ, thắt lưng nhỏ mông mập, bộ ngực no đủ, chính là cực phẩm nhân gian. Đứa nhỏ tuy rằng thân thể còn chưa nảy nở nhưng đã chắc chắn mười phần là một mỹ nhân, hai mỹ nhân như thế mà giết đi thì đúng là tiếc nuối.
Y cười ha hả nói: – Coi như ngươi thông minh!
Liếc mắt nhìn chung quanh một cái, y liền phân phó: – Lưu lại hai người trông chừng, những người khác đem hai đứa này kéo vào trong rừng! Đứa lớn để ta, đứa nhỏ các ngươi chia nhau!
Bọn chúng cười to, giương nanh múa vuốt đánh tới.