“Lý Huyền.” Tề Bạc Nguyên vội vội vàng vàng đẩy cửa đi vào: “Có chuyện rồi.”
Lý Huyền đang viết số liệu cho “Ngược quỹ đạo”, anh nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”
Vẻ mặt Tề Bạc Nguyên cực kém: “ “One Corner” của chúng ta vừa phát hành đã bị xóa khỏi các cửa hàng ứng dụng lớn.”
“Xóa bỏ?”
Lý Huyền theo bản năng nhìn vào đồng hồ, từ lúc “One Corner” phát hành đến giờ còn chưa đến mười tiếng: “Lý do?”
“Bị nhóm chế tác của “Đảo Hư Vô” báo cáo là đạo nhái.” Tề Bạc Nguyên cảm thấy như bản thân đang nói mớ, cậu ta đưa di động của mình qua: “Đây là bản ghi chép đàm phán của tôi với nền tảng ứng dụng, còn có bản sao chứng cứ mà bọn họ thu được, đây là một trong số đó, những bên khác cũng không khác gì, cậu xem đi.”
Lý Huyền nghiêm mặt nhận lấy điện thoại, sáng hôm nay lúc 7 giờ 17 phút, “One Corner” phiên bản mới vừa đạt được số lượt tải cao nhất, cửa hàng ứng dụng đã nhận được báo cáo về việc xâm phạm bản quyền.
Lên án các kiến trúc trong phiên bản mới của “One Corner” trang trí bởi những cây mộc lan tuyết đã sao chép cảnh tượng cây Bảo thụ ngàn năm trong “Đảo Hư Vô” phiên bản vừa được cập nhật tuần trước, hơn nữa còn đính kèm hình ảnh so sánh, yêu cầu cửa hàng ứng dụng phải thực hiện việc xử lý. Chỉ nhìn hình, đúng thật là giống nhau như đúc.
“Thật sự là điên rồi, đều điên hết rồi, đã ăn cướp còn la làng! Tôi gửi cho bọn họ nhiều văn kiện để báo cáo “Đảo Hư Vô” như vậy, mỗi lần đều nói gì mà bản chất không giống nhau, hoàn toàn không làm gì, bây giờ lại trục lợi xóa của chúng ta…”
Mấy vụ báo cáo thế này cửa hàng phần mềm cũng là không có lợi gì thì không xử, bình thường những báo cáo đạo nhái thế này nếu không kiện lên tòa án, bọn họ hoàn toàn sẽ không để ý. Lần này chỉ mới mấy tiếng đã làm ra hành động này, Tề Bạc Nguyên cũng rõ ràng tất nhiên là có người thao túng phía sau, cậu ta buồn bực vỗ lên bàn một cái, lúc này giọng nói cũng trầm xuống hẳn.“Đạo nhái thế này là sao?” Lý Huyền hỏi, kiến trúc mộc lan tuyết này anh có ấn tượng, nhưng anh không thể cứ theo dõi Đảo Hư Vô mỗi lần nó đổi mới: “Đúng là giống nhau?”
“Phải…” Tề Bạc Nguyên cắn răng: “Tôi vừa mới liên hệ với cửa hàng phần mềm yêu cầu kiểm chứng, trong “Đảo Hư Vô” mới cập nhật có một bản đồ ẩn, cần người chơi đạt tới cấp 50, có mười triệu kim tệ mới có thể mở được, Bảo thụ ngàn năm này chính là nơi che dấu bản đồ… Điều kiện được thiết lập này rất cao, người chơi thật sự trong đó chắc hẳn không có ai đạt được, tôi đoán hẳn là bọn họ đã chụp ảnh màn hình bằng tài khoản nội bộ sau khi cập nhật tuần trước, thông báo trên diễn đàn trò chơi, lại không có từ ngữ mấu chốt rất nhanh đã chìm xuống, căn bản không có ai để ý tới, hiện tại lại trở thành chứng cứ… Hơn nữa, con đường bọn họ đệ trình đích xác là có thể chứng minh được… Lý Huyền, đây là một âm mưu…”
“Tôi còn không biết đó là một âm mưu sao? Tài nguyên tạo hình mỹ thuật dễ bị nhận định là đạo nhái nhất.” Lý Huyền cười lạnh: “Cho nên hiện tại giữa ban ngày lai có quỷ, ý tưởng tạo hình mỹ thuật của chúng ta lại kết nối với bọn họ nên mới vẽ giống nhau đến thế?”
Tề Bạc Nguyên cũng biết tình trạng bây giờ nhất định là có nội gián: “Tôi đã để người đi thăm dò bọn họ.”
“Để ai đi thăm dò? Kêu tổ tạo hình mỹ thuật lập tức lăn tới đây gặp tôi.”
Tin tức về “One Corner” đã truyền khắp công ty, khiến lòng người hoảng sợ, mặt mũi mấy người trong tổ tạo hình mỹ thuật đã trắng bệch cả.
“Nói chuyện đi chứ. Còn cần chờ tôi tới hỏi từng người một à?” Lý Huyền đè nén cơn tức: “Bức tranh của ai?”
“Tôi…” Ở giữa có một cánh tay của một chàng trai khá gầy giơ lên, cậu ta tuy trầm mặc ít nói nhưng kỹ thuật lại không tồi, đối với cậu ta Sở Thiên Hằng vẫn đánh giá cao: “Bức tranh là của tôi, anh Huyền… Nhưng, không phải là tôi, anh Huyền thật sự không phải…”
“Có cái gì phải hay không phải. Cậu run cái gì? Câm miệng lại cho tôi! Đừng có lảm nhảm ở đây nữa! Còn chưa làm gì cậu đâu, đừng có làm xấu mặt ở đây.” Lý Huyền chỉ vào cậu ta: “Sở Thiên Hằng đâu? Cậu nói không được thì để anh ấy đến nói.”
“Tổ trưởng đi tìm Vương Thiêm…” Anh chàng kia hẳn là bị dọa rồi, đến nói chuyện cũng không liền mạch, vừa khóc thút thít vừa nói: “Lúc đó người lập kế hoạch đã đề xuất cái này, nó cũng phù hợp với chủ đề mùa đông sắp cập nhật, tôi vẽ mấy bản, nhưng anh ta cứ kén chọn suốt, sau đó, anh ta gửi cho tôi một mẫu, nói là anh ta muốn như thế… Anh Huyền, đây là mẫu anh ta đưa.”
Cậu ta vừa đưa lịch sử trò chuyện ra vừa giải thích với Lý Huyền: “Nói là anh ta muốn… Khả năng tạo hình mỹ thuật của Vương Thiêm rất tốt, lại hay khoe mẽ, cũng không phải là lần đầu tiên, tổ trưởng biết, chút nữa anh có thể hỏi anh ta. Hôm nay vừa xảy ra chuyện, tổ trưởng đã đi tìm Vương Thiêm…”
“Vương Thiêm không đến?” Lý Huyền rũ mi.
“Không có.”
“Được rồi, đừng khóc, cậu khóc làm tôi đau đầu.” Lý Huyền nhanh chóng suy nghĩ: “Trước mắt sắp xếp hoạt động thông cáo báo chí giải thích mọi chuyện, cho dù “Đảo Hư Vô” hay nền tảng phần mềm ai cũng không trong sạch hơn ai, hiện tại nhất định không dám nhảy ra nói chúng ta đạo nhái, đi viết ra một lý do khác cho tôi… Trang web và tài khoản chính thức của Wechat vẫn có thể tải xuống bình thường đúng không? Lập tức sửa đổi và xóa nó khỏi cửa hàng, trong vòng một tiếng, sửa đổi và xóa nó xong lại phát hành lại lần nữa… Được rồi, đi ra ngoài, chuyện của cậu đợi lát nữa nói sau.”
“Anh Huyền…” Xảy ra chuyện lớn như vậy, chàng trai kia thật sự rất sợ hãi, từ lúc đi làm tới giờ còn chưa gặp phải tình huống như vậy. Nghe Lý Huyền nói cũng không dám làm gì khác, mấy người khác không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo.
“Được rồi, được rồi. Tôi sẽ đảm nhận viết thông cáo, các cậu cứ đi làm việc trước đi, sửa cho được đấy.” Tề Bạc Nguyên xoa xoa vùng giữa hai lông mày, cậu ta trực tiếp đẩy mọi người ra ngoài, đóng cửa lại: “Tôi sẽ gọi điện cho Sở Thiên Hằng kêu anh ấy trước mắt cứ về công ty, chuyện Vương Thiêm vẫn nên báo cảnh sát đi…”
Cậu ta lại sầu não: “Mà chuyện này báo cảnh sát cũng không có tác dụng, nếu anh ta cứ cắn răng không nhận nói không phải cố ý, chấp nhận hay không cũng khó nói, nhiều nhất chỉ có thể khiến anh ta bồi thường…” Cậu ta tức giận mắng một câu: “Đúng là đồ tiểu nhân, chó đội lốt người mà… Cũng không biết cha nuôi cậu cho anh ta được bao nhiêu lợi ích…”
“Trước cứ báo cảnh sát đi, xử lý thế nào cũng kệ nhưng phải có hành động.”
Lý Huyền lạnh mặt, trở lại bàn làm việc ngồi xuống: “Sau khi sửa đổi xong, cậu lập tức đi nói chuyện với bên nền tảng ứng dụng. Nhiều nhất là ba ngày, phải cho chúng ta khởi chạy lại trên toàn bộ nền tảng ứng dụng. Nhất định bọn họ đã nhận được nhiều lợi ích rồi, eo không thẳng nổi đâu… Nếu thực sự không được nữa, sau khi nhận được biên nhận của bên cảnh sát, đưa mọi chuyện làm lớn lên, trên dư luận chúng ta sẽ không thua thiệt đâu. Viễn Hâm không biết xấu hổ, phía nền tảng ứng dụng cũng không thể chỉ làm một vụ này thôi.”
“Nên khai trừ Vương Thiêm từ sớm rồi! Tôi nhớ cuộc họp lần trước không phải cậu đã nhắc nhở anh ta rồi sao? Tổn thất mấy ngày nay, ít nhất cũng đến…”
“Đừng tính nữa, đi viết thông cáo đi!” Lý Huyền nhíu mày nói.
Tề Bạc Nguyên thở dài, xoay người đang muốn đi ra ngoài, âm thanh nhắc nhở trên di động của cậu ta và Lý Huyền đồng thời vang lên.
“Sao lúc này “Đảo Hư Vô” lại bỗng nhiên cập nhật? Cũng không thấy bài thông cáo nào.”
Tề Bạc Nguyên ngẩn ra, cậu ta đứng ở cạnh cửa nói thầm, tay thì mở điện thoại ra xem, tính chỉ lướt sơ thôi thế nhưng vẻ mặt cậu ta lại dần trở nên nghiêm túc rồi lại thành không thể tin được.
“Đây…” Cậu ta nuốt nước bọt, theo bản năng nhìn về phía Lý Huyền, người sau sắc mặt xanh mét, cậu ta biết Lý Huyền nhất định cũng đã phát hiện.
Tất nhiên, theo lẽ thường anh là người dễ dàng nhìn ra vấn đề nhất.
Lần cập nhật này của “Đảo Hư Vô” đã thay đổi bảy bản đồ thành phố, từ bố cục thành phố, cách chơi mới, thậm chí cả chức năng đạo cụ cũng hết sức quen thuộc.
Nội dung này, cách chơi, thậm chí là quy tắc, không có chỗ nào là không phải do Lý Huyền bắt đầu làm trước khi có “Ngược quỹ đạo”, kế hoạch cơ bản cũng đã được viết xong, chuẩn bị sẽ cập nhật từng bước “One Corner” trong vòng sáu tháng đến một năm tới.
Ngoại trừ tài nguyên mỹ thuật, phần còn lại giống nhau như đúc.