“Uống cái gì?” Cậu cất di động, quay lại hỏi Đặng Cảnh.
“Giống cậu.”
Thịnh Mẫn đưa chai nước của mình cho anh ta trước, lại mua thêm một chai mới, Đặng Cảnh cũng không khách sáo, uống một ngụm rồi tùy tiện hỏi cậu: “Cậu vừa gọi điện cho bạn cậu sao? Chính là người hôm qua tới đón cậu?”
Tay cầm chai nước của cậu khựng lại, quay đầu nói: “Sao lại hỏi như vậy?”
“Không có chuyện gì, tôi rảnh rỗi tám thôi.” Đặng Cảnh vẫn cười hì hì, chỉ vào cổ cậu: “Nếu cậu dựng cổ áo lên thì trông sẽ đẹp hơn đấy.”
Thịnh Mẫn không biết anh ta có phải đã nhìn ra điều gì không, Đặng Cảnh nhìn như ngây ngô nhưng thật ra lại là một người nhạy bén. Anh ta không học về kịch nói một cách bài bản, thậm chí cũng không học được mấy năm, tất cả kỹ năng diễn xuất đều là bản năng, đến từ việc quan sát người xung quanh, là một tài năng độc đáo.
Nhưng theo trực giác của Thịnh Mẫn anh ta không có ý xấu, thế nên cũng chỉ uống ngụm nước, nở nụ cười: “Quay lại không?”
“Đợi lát nữa đi, tôi hơi khó thở, mệt quá.” Đặng Cảnh lười nhác nói, lại chỉ vào một cái ghế dựa trong vườn hoa phía trước: “Chỗ này mùa đông xem cảnh mặt trời lặn là đẹp nhất.”
“Bây giờ là giữa trưa.” Thịnh Mẫn nghiêm túc nói.
“Tôi nói sau này, cũng không phải bây giờ, dù sao còn nhiều thời gian.”
Câu này Thịnh Mẫn cảm thấy không nên nói tiếp.
“Cậu đấy.” Đặng Cảnh cười to lắc đầu: “Không cần để ý như vậy, yên tâm đi, Duẫn Tiềm Tần chắc chắn sẽ tuyển cậu, nếu ông ấy không chọn cậu sẽ hối hận đến mức nửa đêm ôm chăn mà khóc đấy…”
Cảnh tượng anh ta miêu tả quá mức quái dị, khóe mắt cậu nhảy dựng, Đặng Cảnh hoàn toàn thất vọng: “Ngay từ lần đầu tiên ông ấy đã tính sẽ tuyển cậu, thời điểm Tiểu Tạ lấy video của cậu cho ông ấy xem, vẻ mặt ông ấy lúc đó từ khinh bỉ chuyển sang kinh ngạc…”
Đặng Cảnh bắt chước giống y xì, lại nói: “Không phải ngay từ đầu hai người có thù oán gì chứ?”
“A?” Thịnh Mẫn ngẩn ra: “Lúc tôi đọc sách, đạo diễn Duẫn tìm tới tôi nhưng tôi lại không nhận ra ông ấy…”
“Thì ra ông ấy lại nhỏ mọn như thế.” Đặng Cảnh uống nước xong cũng không đóng nắp lại, chơi đùa cái nắp trong tay giống như đang nghịch một quả bóng bàn, tiện thể nói: “Muốn tuyển cậu lại do do dự dự, vốn chỉ cần tuyển đến vòng thứ hai, không cần mất thời gian như vậy… Dù sao nguyên tắc của ông ấy cũng khá nhiều, chắc là thấy không cam lòng, chọn chọn lựa lựa lại tuyển thử mấy người, kết quả thì sao…”
Đặng Cảnh vỗ tay một cái: “Lãng phí thời gian…Thì ra ông ấy chỉ đang dọa người ta thôi.”
“Sao anh lại muốn diễn kịch?” Anh ta chủ động nhắc tới, Thịnh Mẫn thuận tiện hỏi.
“Cậu chưa nghe qua sao? Nhà tôi làm chăn nuôi, tôi nuôi ngựa trên núi. Gặp phải ông ấy tới để tìm hiểu phong tục, hỏi tôi muốn diễn kịch hay không, nói là so với nuôi ngựa thì kiếm được nhiều tiền hơn, tôi liền tin theo…” Đặng Cảnh buông một tay: “Lừa tôi xuống núi xong kết quả lại không ký hợp đồng với tôi, tốn mất của tôi hai tháng, lúc nào cũng hù dọa tôi, nói cái gì mà “đừng nghĩ rằng cậu có thiên phú, tôi chưa bao giờ dùng người ngay cả tiếng phổ thông cũng không nói lưu loát được”, tôi chưa được học bao giờ, cũng không đọc nhiều sách, cái gì cũng không biết…”
Anh ta khinh thường hừ một tiếng: “Tôi không chịu được việc ông ấy hù dọa mọi người như vậy, cậu cứ an tâm đi… Mấy ứng viên cũ cho rằng bản thân mình tới đây để cùng Thái tử đọc sách, cũng không sai, chỉ là nhận sai người, Thái tử ở chỗ này.”
Anh ta khẽ chọt bả vai Thịnh Mẫn một cái: “Còn tôi trước giờ đều không cạnh tranh vai diễn này với cậu, ngay từ đầu tôi đến đây để diễn vai B thôi… Sao lại làm vẻ mặt này, rất bình thường mà, lần này tôi diễn vai B, sau này nếu có vở thích hợp cậu cũng có thể diễn vai B cho tôi, đều là phân vai hợp lý thôi, cậu sẽ để ý chuyện này sao?”
“Chỉ là tôi không hiểu sao tự nhiên anh lại nói chuyện này.” Thịnh Mẫn lắc đầu, uống một ngụm nước, khóe mắt lơ đãng bắt gặp một bóng người chợt thoáng qua ở góc ngoặt.
“Tôi thấy cậu vẫn hơi lo lắng, muốn cho cậu một liều thuốc an tâm thôi, vì cậu rất đẹp cũng rất thú vị… Với lại có gì đâu mà ngạc nhiên, đây cũng không phải chuyện bí mật gì. Mọi người đều đã nhận ra, chỉ có cậu không biết mà thôi… Bằng không ngay cả đến lễ trao giải ông ấy cũng lười đi, sao mỗi ngày đều lôi kéo cậu làm gì…”
“Ăn bánh quy không?” Đặng Cảnh đang hào hứng nói một tràng, bỗng nhiên Thịnh Mẫn lại ngắt lời anh ta.
“Hả?” Anh ta không hiểu ra sao nhưng vẫn phối hợp xoay người, lại đứng trước máy bán hàng tự động: “Làm sao vậy.”
Ngón tay Thịnh Mẫn chỉ vào cửa kính máy bán hàng tự động, khẽ nói: “Có người phía sau bức tường.”
Đặng Cảnh tập trung nhìn vào hình bóng đó: “Đi theo cậu?”
“Hình như vậy.” Hầu kết Thịnh Mẫn giật giật: “Mới vừa thấy.”
“Mỗi lần tôi tập diễn đều có người theo dõi, phiền chết đi được… Lúc xuống xe tôi liền đến chào hỏi bọn họ thế mà từng người lại chạy đi mất.” Đặng Cảnh thở dài: “Ngày nào cậu cũng bị theo dõi à?”
“Không hiểu sao mấy ngày gần đây đặc biệt nhiều, tôi không sao.” Khi hai người nói chuyện, người kia đã đi rồi, Thịnh Mẫn cười cười: “Đi thôi, chúng ta đi lên lầu.”
“Từ từ.” Đặng Cảnh kéo cậu lại, làm như lơ đãng đưa tay chỉnh lại cổ áo cậu, cười hì hì nói: “Tôi muốn ăn bánh quy, cái loại có bao bì màu xanh á.”
Thịnh Mẫn đối với bánh quy vị hành bày tỏ xin thứ cho kẻ bất tài, Đặng Cảnh mời mãi nhưng cậu đều lắc đầu. Nhưng lúc ngửi thấy vị ngọt thoang thoảng, lại trông thấy cảnh lá vàng của cây bạch quả đối diện rụng đầy sân, bỗng nhiên cậu lại thèm ăn bánh hạt dẻ ngàn lớp, vừa đi lên lầu vừa gửi Wechat cho Lý Huyền, kêu anh mua một phần bánh ngọt ở cửa hàng cạnh lối vào công viên phần mềm.
Lý Huyền đang chuẩn bị mở họp, nhận được tin nhắn không kìm được nở nụ cười, quay đầu dặn Hành Chính: “Hạt dẻ, matcha, hoa quế còn có mấy quả hồng tươi, mua bánh ngàn lớp mỗi vị một cái, để trong văn phòng của tôi…Sau đó mua thêm mấy cái bánh tart trứng và bánh xốp để dùng trong bữa trà trưa, tùy anh chọn.”
“Cảm ơn anh Huyền.”
“Nhớ lát nữa mang cho tôi một phần cơm rang… Tôi vẫn chưa ăn.” Đúng lúc Tề Bạc Nguyên từ ngoài cửa lớn đi vào, nới cà vạt, lại thấy Lý Huyền cầm máy tính: “Cậu đi họp?”“Ừ.”
Nhìn cách ăn mặc này của cậu ta hẳn là vừa đi gặp nhà đầu tư về, Lý Huyền cũng không hỏi, Tề Bạc Nguyên lại chủ động nói: “Chưa có tiến triển gì… Mấy nhà tư bản đó… Chẳng qua tôi thấy số liệu cơ bản vẫn còn ổn, có thể cha nuôi cậu không giỏi bằng cậu, hoặc là không chi đủ tiền để Viễn Hâm tận tâm. Cứ như vậy, cho dù không có ai đầu tư, tạm thời chúng ta cũng không cần lo lắng về chi phí… Gần đây cha nuôi cậu có còn tìm cậu không?”
Lý Huyền từ chối cho ý kiến chỉ cười cười, sao lại không có, mấy ngày vừa rồi cho đến bây giờ cũng chưa ngừng lại.
“Ông ta nên từ bỏ đi… Chắc là không còn chiêu nào thâm hơn…”
Tề Bạc Nguyên nói thầm trong miệng lại thấy lời này mang điềm xấu, vừa nói xong đã nhanh tay vỗ miệng hai cái. Nghe thấy di động của Lý Huyền kêu: “Điện thoại của cậu.”
Người sau nghe thấy chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua, lại liếc Tề Bạc Nguyên một cái.
“Làm sao thế?”
Lý Huyền lắc đầu, nghĩ thầm, người này linh quá đi, vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã xuất hiện, cả ngày lẫn đêm không nhận máy mà vẫn còn gọi tiếp. Trực tiếp kéo số của Lý Minh Cách vào danh sách đen: “Không có việc gì, điện thoại quảng cáo thôi. Cậu về văn phòng nghỉ ngơi, ăn cơm đi, tôi đi mở cuộc họp.”
Thời điểm Lý Minh Cách gọi đến cuộc thứ ba mới phát hiện đại khái bản thân đã bị kéo vào danh sách đen. Bảo mẫu trong nhà gọi đến báo tình trạng hôm nay của Thư Hinh không tốt, phải tiêm hai mũi mới yên ổn đi ngủ, hiển nhiên là ông ta muốn tìm Lý Huyền hỏi tội, không ngờ anh càng ngày càng to gan…
Lý Minh Cách khó chịu khi nghe thấy giọng nữ máy móc trong điện thoại, chau mày, đứng lên, yên lặng vài giây, bỗng nhiên phát cáu ném mạnh điện thoại xuống đất, dọa Chu Kỳ ở đối diện giật cả mình, nhanh chân chạy đến nhặt điện thoại lên.
May là thảm đủ dày, điện thoại không bị hư hỏng gì.
“Thằng khốn nạn!” Lý Minh Cách mở miệng chửi, ông ta khoe khoang bản thân là người có trí thức, trước mặt mọi người luôn luôn để ý phong độ của mình, Chu Kỳ không dám câu nói, yên lặng đứng ở một bên.
“Tôi bảo cậu đi điều tra! Tra được gì rồi? Lâu như vậy mà không có tiến triển gì sao?” Đáng tiếc là anh ta không thể làm người vô hình được, dù sao cũng phải có người nhận lửa giận của ông ta.
“Tôi đang muốn báo cáo cho ngài chuyện này đây, tổng giám đốc Lý.” Chu Kỳ vội vàng, hốt hoảng đặt mấy tấm ảnh và vài tờ giấy A4 vừa được đánh máy đặt lên bàn Lý Minh Cách.
“Đây là ai?” Lý Minh Cách bực mình chỉ vào ảnh chụp của Đặng Cảnh nói.
“Một diễn viên kịch nói, chắc là bạn của Thịnh Mẫn, gần đây cậu ta đang tập diễn kịch nói.” Chu Kỳ cung kính trả lời.
“Đây là ảnh chụp ngày hôm nay? Chỉ có thế này?” Lý Minh Cách nhíu mày, quăng ảnh xuống đất: “Cậu làm việc có sử dụng đầu óc hay không? Tôi biết mấy thứ này để làm gì!”
“Tổng giám đốc Lý, tổng giám đốc Lý…” Chu Kỳ nhanh chóng nói: “Cái khác, cũng chụp được một số… Tiểu Huyền cậu ấy…”
“Nó thế nào? Nói đi!”
Chu Kỳ cắn răng một cái, lại đưa một tấm ảnh ra: “Tổng giám đốc Lý, ngài tự mình xem đi…”
Lý Minh Cách đưa tay nhận lấy, nhíu mày đứng dậy.
Ảnh hẳn là chụp ở gara, Lý Huyền và Thịnh Mẫn cùng nhau đi vào thang máy, thật ra cũng không có động tác vượt quá giới hạn gì, hai người thậm chí còn cách nhau hơn nửa mét, nhưng khi nói chuyện lại có một sự thân mật mà người ngoài khó có thể xen vào.
Tra, tra, tra. Chu Kỳ nghĩ thầm, ai biết được lại tra ra chuyện này.
“Tổng giám đốc Lý.” Anh ta thấy Lý Minh Cách xem hết tấm ảnh này đến tấm ảnh khác, nhìn hồi lâu lại không nói gì, cẩn thận nói: “Chắc là Thịnh Mẫn và Tiểu Huyền là bạn tốt…”
“Bạn?” Lý Minh Cách cười lạnh.
Không phải là bạn thì là gì? Chu Kỳ bối rối, cho dù anh ta nghĩ giữa hai kia có cái gì trăm triệu lần cũng không dám nói ra.
Làm thư ký cũng xem như là một công việc không khó, điều kiện tiên quyết là không can dự vào chuyện nhà của ông chủ.
Dù Lý Minh Cách có ghét bỏ Lý Huyền cỡ nào, đó cũng là cách ông ta đối xử với con mình, anh ta chỉ là một người ngoài chen vào, chẳng phải là đều khó xử với hai bên sao? Lý Minh Cách yêu vợ như mạng, Thư Hinh ốm đau bệnh tật lại xem đứa con này quý như báu vật, một khi Lý Huyền nghĩ thông suốt, người lãnh đạo trực tiếp của mình là ai còn chưa biết…
“Tính nó lạnh lùng như vậy, sao có thể ở cùng một phòng với bạn bè? Còn đưa đón?” Lý Minh Cách nhìn lại ảnh chụp, lạnh giọng mắng: “Thứ không lên được mặt bàn…”
Chu Kỳ nghe thấy mấy lời này của ông ta cảm thấy không ổn rồi, trên lưng đổ đầy mồ hôi, mấy năm nay tính cách Lý Minh Cách thay đổi rất nhiều, đặc biệt là gần đây, lại ở tuổi này, làm sao có thể quen mấy loại chuyện này? Anh ta đã biết bí mật của gia đình này giờ tính sao bây giờ, sớm biết thế này thà rằng không nói: “Tổng giám đốc Lý, cái này, tôi…”
“Chuyện này cậu làm không tồi.” Vạn lần không nghĩ tới, Lý Minh Cách lại khen anh ta một câu. Vuốt ve ảnh chụp trong tay, đặt lại trên bàn, ông ta hơi đăm chiêu: “Nghệ sĩ à…”
Anh ta trông thấy rõ ràng vẻ mặt quái dị đến vặn vẹo của ông ta, ông ta chống tay lên bàn làm việc, đưa tay xoe khóe miệng: “Còn gì nữa? Lần trước tôi kêu cậu đi điều tra nhân viên công ty bọn họ thế nào rồi?”
“Cũng tra được một ít.” Cuối cùng cũng có một chuyện làm tốt, Chu Kỳ âm thầm cổ vũ bản thân, chỉ vào đống ảnh và mấy tờ giấy A4 lúc nãy: “Chỉ là nhân viên Viễn Nhất không nhiều, cũng không cố định, chỉ có tư liệu cơ bản, nếu muốn ra tay từ bên trong chỉ sợ…”
Có thể là thấy chuyện ban nãy anh ta làm không tồi, nên nhất thời Lý Minh Cách không nổi giận nữa.
Chu Kỳ kiên trì nói tiếp: “Thật ra cơ cấu của Viễn Nhất cũng đơn giản, trung tâm chính là Tiểu Huyền, thêm cộng sự của cậu ấy là một người họ Tề, hơn nữa bọn họ còn có một học trưởng ngày xưa từng làm việc ở Viễn Hâm, cho nên bọn họ tương đối đoàn kết. Người này còn có thêm một ít tư liệu… Tổng giám đốc Lý, nếu ngài có ý tưởng gì, xuống tay ở chỗ anh ta, có lẽ…”
“Đây cũng là người của công ty bọn họ?”
Anh ta còn chưa nói xong, Lý Minh Cách bỗng nhiên ngắt lời anh ta. Chu Kỳ nhìn theo tay của ông ta, nhìn thấy ảnh chụp.
Thật ra Chu Kỳ cũng bỏ tâm huyết, thu mua được một chỗ của phòng bảo vệ công viên phần mềm, điều chỉnh việc theo dõi từ xa. Chụp ảnh từng người thường xuyên ra vào.
“Đúng vậy.” Anh ta nhớ lại một số ít tư liệu điều tra được: “Hình như là một quản lý tạm thời từ chức, đã hơn một tháng rồi, thời gian theo dõi không có dài như vậy…”
Hiện tại camera độ phân giải rất cao, có thể thấy rõ vết sẹo trên cánh tay, Lý Minh Cách nhớ ông ta đã gặp người này. Bảy tám năm trước, trong một video thẩm vấn tội phạm tình nghi, còn kèm theo một phần tài liệu chi tiết…
Chu Kỳ không rõ người này có chỗ nào đáng chú ý, lại thấy vẻ mặt Lý Minh Cách kích động một cách kỳ lạ.
“Tôi đã nói…” Ông ta lại cầm lấy ảnh chụp của Thịnh Mẫn, như bỗng nhiên hiểu ra cái gì, vẻ mặt âm trầm: “Thì ra là tình mới và tình cũ…”
Chu Kỳ nghe thấy ý tại ngôn ngoại, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, thầm nghĩ có phải Lý Minh Cách suy nghĩ nhiều hay không, lại không dám nói lời nào, nhất thời chỉ hận bản thân không phải là người chết. Cố tình Lý Minh Cách lại không buông tha anh ta: “Người này đã từ chức?”
“Phải… Tạm thời từ chức.” Chu Kỳ nuốt ngụm nước miếng, não như muốn phình ra, không nhớ được cái tên: “Tên là…”
Lý Minh Cách nói: “Triệu Tích Triết.”
“Có.”
Triệu Tích Triết lên tiếng, đây là ngày thứ mười hai gã ở bệnh viện. Điều kiện ở bệnh viện tâm thần này rất tốt, bên ngoài thoạt nhìn như một vườn hoa, thời gian trong này dường như trôi chậm hơn, mỗi ngày không phân biệt rõ được ngày và đêm, nhưng gã lại nhớ rõ, đếm từng ngày, Lý Huyền chưa đến thăm gã.
Bị lừa, Triệu Tích Triết nghĩ, Thập Cửu muốn thoát khỏi gã, nên lừa gã, nghe nói phòng bệnh ở đây rất đắt, tốn nhiều tiền như vậy, anh cũng muốn thoát khỏi gã…
Cửa mở ra, là người vừa kêu gã- một hộ sĩ.
“Tới giờ uống thuốc sao?” Triệu Tích Triết uể oải hỏi.
“Không phải… Phòng tiếp khách lấu một, có người đến gặp anh.”
“Gặp tôi!” Triệu Tích Triết nhảy dựng đứng lên: “Đến gặp tôi?”
Gã hỏi xong, không đợi hộ sĩ trả lời, vội vội vàng vàng muốn xông ra ngoài, giày cũng chưa mang, suýt nữa té ngã.
“Thập Cửu.”
Gã vui sướng đẩy cửa ra, một người đàn ông trong phòng tiếp khách quay đầu lại, Triệu Tích Triết dừng chân lại, thất vọng và kinh ngạc cùng lộ rõ trên vẻ mặt gã.
“Tôi biết ông…” Sau một lúc lâu, Triệu Tích Triết nói, gã còn nhớ rõ lần trước người này cãi nhau với Lý Huyền trong văn phòng, cả công ty đều nghe thấy, theo bản năng lùi về sau từng bước.
Lý Minh Cách cao ngạo ngồi trên sô pha: “Tôi cũng biết cậu, có lẽ sớm hơn lúc đó.”
“Là ông muốn gặp tôi?” Trên mặt Triệu Tích Triết lộ vẻ ngơ ngác, hỏi nhỏ: “Tìm tôi làm gì?”
Lý Minh Cách nhìn thấy gã, ông ta vốn khinh thường nói chuyện với những người như gã, nhưng dù sao tình huống hiện tại không giống lúc xưa. Ông ta không trả lời vấn đề của Triệu Tích Triết, hỏi lại gã: “Là Lý Huyền đưa cậu đến đây sao? Bệnh viện tâm thần… Đứa con này của tôi, nhìn ai cũng thấy có bệnh.”
Câu cuối cùng không khỏi mang theo chút căm giận cá nhân, lại nhìn Triệu Tích Triết, vẻ mặt cười như không cười: “Cũng đủ nhẫn tâm, quan hệ của các ngươi như vậy, nó nói bỏ liền bỏ…”
Cho dù Triệu Tích Triết không thông minh, cũng nhận thấy người tới không có ý tốt: “Là tự tôi muốn đến.” Gã biết quan hệ của Lý Huyền và cha nuôi của anh đúng thật là không hòa thuận, nếu như Lý Huyền biết, khẳng định sẽ rất tức giận: “Tôi không hiểu ông đang nói gì.”
Gã hốt hoảng, hoang mang muốn quay người rời đi, phía sau Lý Minh Cách không nhanh không chậm nói: “Cậu ở công ty không phải tốt sao, sao bỗng nhiên nó lại muốn cậu rời đi? Ném cậu tới nơi như thế này? Cậu có từng nghĩ tới tại sao không?… Chàng trai, mọi chuyện đều có nguyên nhân cả.”
Vừa nói xong, ông ta hài lòng thấy Triệu Tích Triết dừng bước: “Nơi này của các cậu hẳn là có thể lên mạng nhỉ.”
Triệu Tích Triết đứng tại chỗ không có quay đầu lại, nhưng cũng không ảnh hưởng đến giọng điệu nắm chắc thắng lợi của Lý Minh Cách: “Bốn tháng trước có một nghệ sĩ tên Thịnh Mẫn gặp tai nạn giao thông, rất dễ dàng tra được tin này trên mạng, cậu cứ tìm một vài hình ảnh ở hiện trường, rồi tra thử một chút, sẽ có một vài phát hiện bất ngờ.”
Ông ta chỉ nói một câu, cài lại nút áo vest đứng dậy, khi đi ngang qua Triệu Tích Triết còn đưa danh thiếp cho gã, Triệu Tích Triết không nhận lấy, Lý Minh Cách tùy tiện nhét vào tay gã: “Cầm đi, còn có một địa chỉ mail, chờ cậu tìm hiểu có thể vào đó xem, tôi có để lại vài thứ cho cậu. Xem xong, cậu cứ đến tìm tôi.”
Vừa rạng sáng, một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên xé rách màn đêm yên tĩnh.
Lý Minh Cách còn chưa ngủ, tình trạng Thư Hinh ngày càng sa sút, vừa rồi tỉnh lại, lại bắt đầu nôn mửa… Bảo mẫu lại ngơ ngác hỏi có phải là nên đi bệnh viện kiểm tra không.
Lý Minh Cách chán ghét nơi đó.
Đó là nơi ông ta mất đi đứa con của mình, cũng mất đi vợ mình.
Chỉ là Thư Hinh ăn cái gì cũng không vô, ông ta không thể không tự nghĩ lại ngày đó Lý Huyền nói kiểm tra, có phải là chỉ thân thể chứ không phải là tinh thần…
Cái thứ không biết tốt xấu, nó thì biết cái gì. Lý Minh Cách quay đầu nhìn thoáng qua vợ của mình, sẽ tốt thôi, sẽ khỏe lại thôi.
Việc cấp bách là phải làm cho Lý Huyền nhanh chóng trở về… Bệnh của Thư Hinh rất đơn giản, chỉ cần một giấc mộng sẽ chữa lành mọi thứ, việc ông ta cần làm là tạo ra giấc mộng này thay bà ấy.
May mắn, Lý Minh Cách nhìn thấy cuộc gọi từ một dãy số lạ, vị khách đêm khuya này không làm ông ta thất vọng.
Đầu dây bên kia thật lâu không có âm thanh, Lý Minh Cách cũng không nôn nóng.
Rốt cuộc, Triệu Tích Triết mở miệng: “Tôi không hiểu ông có ý gì.”
“Xem ra cậu đã tìm ra cũng nhìn thấy rồi.” Lý Minh Cách nói: “Cậu không hiểu sẽ không gọi cuộc điện thoại này. Tôi có ý gì, tự nhiên là ý cậu nghĩ.”
“Điều đó không có khả năng!”
“Tôi còn nhiều bằng chứng hơn, cậu muốn xem không?”
Triệu Tích Triết không nói, gã nghe thấy tiếng khóc thảm của người bệnh tâm thần ở phòng cách vách, mỗi đêm đều như thế. Gã cảm thấy bản thân cũng sắp điên rồi.
Sao lại có thể như thế? Triệu Tích Triết nghĩ… Thập Cửu, Thập Cửu sao lại có thể như vậy?
Nhưng gã lại nhớ lại những nốt hồng trên cổ Lý Huyền giống như dấu hôn… Triệu Tích Triết cảm thấy bản thân bị lừa gạt và phản bội, Thập Cửu sao lại như thế, tại sao có thể làm vậy? Làm chuyện khiến người ta buồn nôn như vậy… Anh quên anh đã đau khổ như thế nào sao? Hay là, đây là một loại miệt thị và trả thù?
“Nếu cậu thật sự không tin, cậu có thể tự mình đi xác thực, tôi sẽ đưa cậu ra ngoài, cho người mang cậu đi xem thử.” Lý Minh Cách nhẹ nhàng nói bâng quơ.
“Vì cái gì?” Một lúc lâu sau, Triệu Tịch Triết hỏi, giọng nói hơi run rẩy, nhưng không phải vì lạnh: “Ông không có lý do để làm như vậy.”
Cá cắn câu, Lý Minh Cách xoa xoa đôi mắt mệt mỏi của mình.
“Tất nhiên tôi sẽ không giúp cậu không công, chúng ta có thể làm một cuộc giao dịch. Lý Huyền đã ở bên ngoài một mình quá lâu rồi, nó cần người chăm sóc, tôi nghĩ có lẽ cậu sẽ có ích.”
“Tôi sẽ không làm chuyện gì gây tổn thương Thập Cửu.”
Theo bản năng Triệu Tích Triết nói, giọng điệu rất kiên quyết, Lý Minh Cách cười khinh miệt nói: “Chỉ dạy dỗ nhẹ nhàng mà thôi, nó là con nuôi của tôi, vợ tôi rất yêu thương nó. Tôi sẽ không làm gì nó… Muốn nó về nhà là vì tốt cho nó, chàng trai, chuyện này đối với cậu cũng có lợi, hiện tại Lý Huyền cảm thấy bản thân rất có tương lai, cánh cứng, dã tâm cũng lớn, chịu chút dạy dỗ, nó sẽ biết đường trở về. Còn nhà chúng ta sẽ không chấp nhận con hát… Rốt cuộc các ngươi lại không giống vậy, từ nhỏ đã biết nhau, chờ Lý Huyền trở về, tôi cũng có thể xem cậu như con trai của mình.”
Lý Minh Cách nói ra lời này tự bản thân cũng thấy ghê tởm, thời trẻ khi xã giao, chính bản thân ông ta cũng gặp mấy người chơi trai trẻ, đàn ông với đàn ông, nhìn cũng làm bẩn mắt.
“Xem tôi như con trai…? Ý của ông là, ông cũng muốn nhận tôi làm con nuôi?” Triệu Tích Triết do dự hỏi.
Bọn bọ nói hoàn toàn không cùng một chuyện, Lý Minh Cách nhíu mày, thầm nghĩ Lý Huyền đưa gã đi bệnh viện tâm thần không phải là không có đạo lý, có người trưởng thành nào yêu cầu có người nhận nuôi…
“Nếu cậu muốn, cũng không phải không được.”
“Tôi sẽ không làm hại Thập Cửu.” Triệu Tích Triết lại nói lần nữa.
“Không khó đâu.” Lý Minh Cách nói, việc thuyết phục Triệu Tích Triết còn dễ dàng hơn so với tưởng tượng của ông ta, đúng là không được đọc sách kiến thức hạn hẹp: “Chỗ tôi có một ít tư liệu của nhân viên công ty bọn họ, cậu đã từng làm ở đó rồi, nói cho tôi biết người nào từng có mâu thuẫn với nó hoặc là từng bị nó mắng, tính tình Lý Huyền không tốt, tôi biết, không có khả năng tất cả cấp dưới đều hài lòng…”
“Chỉ như vậy?”
“Nếu có thể có thêm tin tức khác càng tốt.”
Triệu Tích Triết vẫn hơi do dự: “Ông cũng có thể tìm người khác…”
“Tất nhiên.” Lý Minh Cách nói: “Thứ nhất tôi không muốn lãng phí thời gian, thứ hai… Cậu làm chuyện này, tôi cảm thấy càng thú vị hơn.”
Trọng tâm chú ý của Triệu Tích Triết hình như không đặt vào chỗ này, mà là để ý một chuyện khác: “Ông là cha nuôi của Thập Cửu… Ông thật sự đồng ý nhận nuôi tôi?”
Lý Minh Cách thầm nghĩ Triệu Tích Triết chấp nhất với chuyện này như thế chỉ sợ là muốn phân chia tài sản của ông ta, trong lòng khịt mũi coi thường: “Có thể.”
“Tôi… Tôi suy nghĩ thêm.”
“Không sao, cậu cứ nghĩ từ từ.” Lý Minh Cách lạnh nhạt nói: “Trước tiên ngày mai tôi sẽ cho người đưa cậu rời khỏi bệnh viện… Tôi nghe bác sĩ nói, từ lúc cậu vào đó, chưa có người nào đến thăm? Lý Huyền cũng không luôn. Tôi mang cậu ra ngoài, cậu có thể lén đến xem nó, thuận tiện kiểm chứng xem điều tôi nói có phải là sự thật hay không.”
Lần này thời gian yên lặng càng lâu hơn, Lý Minh Cách kiên nhẫn xoay một chuỗi hạt, rốt cuộc Triệu Tích Triết trả lời, được.