Anh phóng khoáng vẫy tay từ biệt người bạn duy nhất, và cả cuộc sống bị lửa thiêu đốt đó.
Năm ấy anh mười một tuổi, cũng chỉ cao bằng hai phần ba hiện tại, anh hồ hới đi chinh phục thế giới hoàn toàn mới lạ, nhưng nhiều ngày đi đường xóc sảy và gió lạnh khiến anh chưa thể suôn sẻ bước đi bước đầu tiên, thì đã ngã gục trên đất.
Bạn đồng hành của anh hoảng hốt nhảy xuống từ chiếc xe đẩy nhìn như vỏ ốc mượn hồn, chạy đến đỡ anh dậy. Nhưng Lý Huyền kiên trì nói: “Anh đi đi.”
Nhưng mà đã lỡ mất cơ hội tốt nhất để đi rồi.
Trong ấn tượng cũng chẳng mấy khi bệnh nặng như thế, sức khỏe Lý Huyền trước giờ vẫn luôn rất tốt, anh như chồi cây mọc lên từ mảnh đất cằn cỗi, chỉ cần một giọt nước thôi cũng có thể sống tiếp. Mắt anh đã sốt đỏ hết cả lên, người không còn sức lực, nhưng sốt càng cao lại càng tỉnh táo.
“Anh có thể đi rồi, tôi không cần uống thuốc, không cần đến bệnh viện.”
Anh cố mở mắt, phân tích cho Triệu Tích Triết nghe một cách mạch lạc: “Vốn đã nói rồi, tôi đưa anh ra khỏi cô nhi viện, rồi sau đó anh đi làm việc của anh, tôi đi làm việc của tôi… Tôi chỉ bị cảm, không uống thuốc, một tuần sau cũng khỏi bệnh… Anh đi về phía Tây, tôi nghe nói ở đó có rất nhiều thành phố thích hợp để sống, khí hậu cũng tốt, không phải anh thích những nơi như thế à? Tài xế chở chúng ta đến, anh xuống dưới đợi ông ấy, hỏi ông ấy cho quen với người nào vận chuyển hàng đến phía Tây không, có người chịu giúp anh là tốt nhất… nếu không có, thì anh còn lại bao nhiêu tiền? Rồi cũng sẽ kiếm được người chở anh… Đi xa vào, quên hết những chuyện của cô nhị viện đi, quên tôi luôn đi.”
“Thập Cửu, anh không đi…” Triệu Tích Triết lắc đầu nguây nguẩy.
“Kêu anh đi thì cứ đi đi, đừng có diễn mấy tuồng tình cảm đau khổ với tôi.” Lý Huyền vùng khỏi tay gã: “Anh không thích học hành, thì đi học cái nghề nào đó, không phải anh biết mở khóa à? Tìm tiệm sửa khóa nào đó cũng được, tiệm nào chịu dạy anh, anh cứ tìm mười tiệm, một trăm tiệm, anh ăn uống cũng không bao nhiêu, làm không lương, rồi sẽ có người chịu nhận mà.”
Triệu Tích Triết cuống cuồng đến phát khóc, nghĩ đâu anh sốt tới mức lú lẫn rồi: “Anh biết mở khóa, là vì họ cứ nhốt em lại… Anh phải đưa đồ ăn cho em, đây mà tính là nghề ngỗng gì… Anh không đi, anh là anh trai, anh phải chăm sóc em. Em đừng nói nữa mà Thập Cửu, giọng em đã khàn cả rồi, tôi sợ, anh sợ em…”
Gã không dám nói ra chữ cuối cùng, Lý Huyền mắng gã với giọng khàn đặc: “Em sẽ không chết! Con người, chỉ cần muốn sống thì sẽ không chết!”
“Ôi chào, đứa trẻ này quật cường thật đấy.” Người phụ nữ đến đòi nợ, bà ta goc vách tường như đang xem trò hề: “Đừng có ở đây sống với chả chết, tới lúc nộp tiền rồi. Phòng khám nhỏ này của chúng tôi không cho thiếu đâu, có là trẻ con thì cũng phải trả tiền. Lẹ làng lên đi.”
“Tôi không ở đây, tôi không cần uống thuốc.” Lý Huyền muốn rút kim ra, khí thế bừng bừng, nhưng thực tế thì đã tắt tiếng, người khác hoàn toàn không nghe rõ được.
“Đi thì cũng phải thanh toán trước đã. Sốt như viêm phổi luôn rồi, còn cố gượng, vậy thì đi xa một chút, đừng có chết trước cửa của tôi.” Người phụ nữ hừ một tiếng bỏ đi, tiếng giày cao gót giẫm lên đất kêu côm cốp.“Không sao đâu, Thập Cửu” Triệu Tích Triết giữ chặt tay anh: “Em phải uống thuốc, sẽ mau chóng khỏi thôi, chúng ta có tiền, có thể mua thuốc cho em.”
Trên người hai người họ, có mấy tờ tiền lẻ tổng cộng được năm trăm tệ, Lý Huyền sốt mê man, lúc tỉnh lúc mê, lúc đi ra khỏi phòng khám cũ nát đó đã là mười một ngày sau, làm sao mà đủ tiền, nhưng Triệu Tích Triết đã thanh toán hết tiền thuốc.
“Tiền ở đâu mà có vậy?”
“Lụm được.”
Triệu Tích Triết vẫn kiểu nói y như năm đó, gã dụi đôi mắt, nhìn con hẻm bán đồ ăn vặt phía đối diện: “Anh lại có chút ấn tượng, hóa ra con hẻm này cũng bán đồ ăn…”
Thật ra đã khác từ lâu, vốn dĩ là chỗ bán cơm hộp cho tài xế chở hàng, sạp hàng đơn sơ, bàn ghế cũ luôn đóng bụi, trên xe đẩy cũng dán giấy màu sặc sỡ để trang trí, cũng không nhiều kiểu cách.
Sạp hàng cuối cùng đang bán lẩu Oden, cột cờ cá chép dựng ở chỗ sạp đang bay lượn trong gió. Hồi trước đó là sạp bán hoành thánh, bây giờ duy chỉ có làn khói trắng nghi ngút bốc lên là giống với lúc trước, bao nhiêu năm vẫn sẽ không đổi, ngày mà Lý Huyền có thể ra khỏi phòng khám, chính ở tại đây, Triệu Tích Triết đã dùng số tiền “lụm được” cuối cùng còn sót lại trên người mua cho anh một bát hoành thánh.
“Anh ăn rồi, em ăn đi, em vừa khỏi bệnh, cần bồi bổ.” Triệu Tích Triết nói, hệt như lúc đưa sữa cho anh khi còn đang ở cô nhi viện.
Sau đó Lý Huyền cũng học được cách “lụm tiền”, như một vòng luẩn quẩn không thể thoát ra, anh lại dùng số tiền “lụm được”, để cứu Triệu Tích Triết một mạng.
“Anh đi đi, đến từ chỗ này, thì cũng đi từ chỗ này.”
Bồi bàn đem món ăn lên, nghe thấy câu này, vòng một vòng qua chỗ họ với ánh mắt tò mò, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lý Huyền thì vội vàng lui ra.
Có là do hôm nay Lý Huyền biểu hiện khác thường, trong lòng đã có dự cảm, phản ứng của Triệu Tích Triết không kịch liệt như bình thường, gã im lặng, khuôn mặt gầy gò run rẩy không ngừng, rất lâu sau mới nói: “Lần trước cậu không nói như vậy.”
“Tôi hối hận rồi.” Lý Huyền bình tĩnh đáp.
Từ này nói ra từ miệng anh thật hiếm thấy, Triệu Tích Triết qua hồi lâu mới lên tiếng: “Tại sao?”
“Không tại sao hết?”
“Anh không biết rốt cuộc anh đã làm gì sai?”
“Anh không sai.” Lý Huyền tự cười nhạo mình: “Tôi sợ.”
“Em… sợ?” Triệu Tích Triết nhìn anh với vẻ khó tin, nghi ngờ bản thân mình đã nghe lầm.
“Đúng vậy, tôi sợ.” Nét mặt và ngữ khí của Lý Huyền đều rất thoải mái, đương nhiên anh có thể chơi tất tay với Triệu Tích Triết, nhưng anh vẫn có điều cố kỵ, sợ tổn thương người bên cạnh.
Anh lấy cái máy theo dõi đó ra, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Triệu Tích Triết, nhìn thấy mặt gã đột nhiên biến sắc: “Thập Cửu, anh… anh, anh không có…” Gã hoảng loạn cầm lấy, rồi lại như bị phỏng tay, luống cuống ném nó đi.
“Anh có, chỉ là thứ này vô dụng thôi.” Lý Huyền bình tĩnh nói.
“Em đã biết từ lâu rồi.” Mặt Triệu Tích Triết lóe lên nét căm giận, rồi lại im lặng ngồi xuống: “Em đang xem anh diễn trò…”
Lý Huyền không phủ nhận, Triệu Tích Triết nói với vẻ khó nhọc: “Thập Cửu, anh sẽ sửa đổi, anh…”
“Anh chỉ là đang quan tâm tôi thôi? Đúng không?” Lý Huyền gắp một miếng cải ô rô, bình tĩnh bảo: “Anh sẽ không sửa đổi, anh không làm được, anh không khống chế được bản thân mình, cũng không dự đoán được mình sẽ làm ra chuyện gì. Anh bắt buộc phải đi.”
“Đi đâu?”
“Rời khỏi thành phố N, anh muốn đi đâu thì tùy.”
“Đi hành nghề thợ sửa khóa sao?” Triệu Tích Triết vẫn nhớ những lời lúc nhỏ: “Anh còn từng dạy em… Rời khỏi cô nhi viện không còn ai nhốt em lại nữa, có còn phá khóa nữa không?”
“Đã từng.” Lý Huyền nhớ lại đêm tối nhếch nhác nhưng cũng vô cùng may mắn đó, đứng cùng Thịnh Mẫn trước cánh cửa chống trộm, Thịnh Mẫn do dự nhỏ tiếng hỏi anh, lúc ra ngoài quên mang chìa khóa à, nét mặt anh dịu bớt, ánh mắt anh nhìn Triệu Tích Triết, cũng bén nhọn hơn.
“Khi ở trong tù, phòng anh có tên trộm vào ở chung, khóa nào hắn cũng bẻ được… sau đó có một năm không hiểu trại giam nghĩ gì, mà mở hẳn cuộc thi, đương nhiên là phòng anh được lợi thế, đạt hạng nhất còn được giảm một tháng tù.” Triệu Tích Triết thao thao bất tuyệt: “Anh cũng muốn được giảm hạn tù, sớm ngày được ra ngoài thì tốt rồi…. Thập Cửu, nếu như bây giờ em không có nhiều thứ như vậy thì tốt rồi, chúng ta có thể giống như lúc nhỏ…”
“Không thể.” Lý Huyền không nể tình mà cắt ngang: “Anh ra tù sớm hay trễ, thì cũng buộc phải đi. Tôi cần cuộc sống bình thường, anh rời khỏi tôi, tôi mới có thể sống một cách bình thường được. Sẽ không nhìn thấy bẫy là nhảy vào, bao nhiêu năm như vậy, không có tiến bộ.’
“Anh không đi.”
Lý Huyền nghiêng người nhìn gã: “Triệu Tích Triết, anh hẳn là hiểu rõ, đâu phải tôi không có cách, là tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội. Nếu hôm nay tôi đã nói như vậy, thì tức là anh đã chạm đến giới hạn của tôi, anh không thể ở lại đây nữa.”
“Anh không đi.” Triệu Tích Triết vẫn kiên trì nói vậy, hệt như năm đó.
“Không do anh quyết định.” Lý Huyền đã không còn như năm đó nữa, anh đứng dậy, hơi hạ tầm mắt, nói với giọng quyền lực: “Chúng ta không phải người thân, tôi không ngại làm kẻ thù của anh đâu.”
Anh lấy áo khóa vắt trên ghế, lấy ra một tấm thẻ, anh kẹp nó vào ngón tay, giơ tay thành con số: “Số tiền này, hôm nay tôi nhất định phải đưa, anh tự cầm lấy rồi đi đi… Còn không thì, tôi kêu người khác tiễn anh đi, con đường thứ hai chắc anh không muốn chọn đâu…”
Bồi bàn kế bên vốn muốn lên món, nghe thấy mấy lời này của anh, sợ hãi dừng bước, quan sát một hồi, do dự không dám bước lên.
“Thập Cửu…” Tay Lý Huyền chặn lại cảm giác khó thở ở cổ, Triệu Tích Triết nuốt nước bọt, bỗng nhiên lại nhìn thấy sân thượng màu trắng chất đầy phế phẩm của bệnh viện.
“Anh lăn lộn ở hẻm Thanh Thủy nhiều năm như thế, cũng từng ở tù, hẳn là biết giá hơn tôi.” Lý Huyền thờ ờ xoay tấm thẻ trong tay: “Anh không đáng nhiêu đây tiền, nhưng tôi thích giải quyết cho gọn gàng.”