Hôm nay cô đến chỗ làm sớm nhà hàng vẫn chưa mở cửa, lòng cô cứ như đang chờ đợi điều gì đó,đúng cô chờ tin nhắn điện thoại nhưng vẫn không thấy gì..cô chờ anh,cô giờ cô rất cần câu nói an ủi từ anh mà chờ chút cô thấy bóng dáng quản lý..
- Sao em tới sớm vậy?
- Nay em được nghĩ.
- Em đi làm ngày có ngày không chắc anh không nhận nữa quá Nhã Vy..
- Đừng mà anh do em di học sắp thi xong rồi sắp tới em có nhiều thời gian làm nhiều hơn...!
- Thật không? Chẳng lẽ hè em không về nhà..!!
(Cô khựng lại,đúng rồi không lẽ cô không nhớ cha mẹ??suy nghĩ một lúc cô quyết định?
- Em vẫn làm nha anh đừng đuổi em..
- .....!
Vậy là Hoắc Chính Kỳ (tên của quản lý nha mọi người) đồng ý...Cô vào sớm chuẩn bị cùng mấy người tạp vụ đến khi mở cửa quán..
- Anh Chính Kỳ trên lầu nhất bình thường không có ai sao hôm nay lạ nhỉ?
- Sao lạ???
- Em thấy thang máy bấm dừng trên đó..
- Rồi sao em??
- Thì...em thắc mắc...!
- Thì có người chứ sao?
- Có người?? là ai??
- Đương nhiên là ông chủ của nhà hàng này rồi...!
- Chủ nhà hàng??
Đúng rồi từ lúc vào làm đến giờ cô còn chưa biết mặt chủ ra là người có tiền quăng tiền vào là mỡ cửa kinh doanh rồi thuê người quản lý chứ có bao giờ thấy mặt nay nghe tới làm cô cũng rất tò mò..cô đang loay hoay nói chuyện cùng những người làm chung thì có cô gái lại kêu cô:
- Cô gái đưa cái này lên tầng giúp chị (Cô giật mình).
Ngôn Tình Sắc
- Gì vậy chị?
- Đưa cà phê lên cho sếp giúp chị đi, chị đau bụng quá chị muốn đi vệ sinh,em giúp chị nha...!
- Chị không được đâu, nhưng mà...!
- Vậy nha em, sếp ở tầng em cứ bấm thang máy lên..
Cô ta đưa ly cà phê cho cô rồi chạy đi mất,cô nhìn xung quanh cầu cứu mấy người kia...!
- Thôi cô đi đi,nhờ ai thì người đó đi..
- Giúp tôi đi tôi chưa gặp bao giờ nên cũng hơi sợ.
- Không không, lạnh lùng và nghiêm túc lắm tôi sợ, thôi cô cứ đi đi...!
Không ai chịu giúp cô,cô nhìn sang Hoắc Chính Kỳ anh ta cũng làm ngơ..Cô hít hơi thật sâu đi lại gần thang máy tay run run bấm lên tầng thang máy dần duy chuyển tim cô như muốn rơi ra ngoài..
thang máy dừng cô bước ra đi đến trước cửa căn phòng rộng lớn duy nhất ở đây cô lấy hết can đảm bấm chuông...!tiếng chuông thứ nhất, thứ rồi thứ bỗng nghe cửa kêu tít...!tít cô hồi hộp nắm cửa đẩy mạnh vào..
máy lạnh trong phòng hạ thấp nên rất lạnh, căn phòng chỉ màu chủ đạo là đỏ và đen tất cả vật dụng đều trang trí tone màu đỏ,cô nhìn thấy ở chiếc bàn làm việc lớn ở giữa phòng chiếc ghế xoay to xoay ngược lại chỉ thấy có người đang ngồi tựa vào,cô đi đến nhẹ nhàng vừa đi vừa nín thở..
Đặt ly cà phê lên bàn cô nói:
- Dạ sếp,cà phê em để trên bàn.
- ....!
- Sếp ơi...(Vì quay lưng nên cô không thể thấy mặt người đó)
- Cô là ai???
- Em là nhân viên bình thường,anh không cần biết ạ..
- Cầm ly cà phê lại trước mặt tôi...!
Giọng nói này nghe sao rất quen,cô nghe mà tim bỗng đập nhanh, rất giống giọng của người đàn ông cô say đắm đây mà..
- Sếp ơi em đang ở ngay cạnh sếp, sếp lấy dùm em..
- Đem lại trước mặt tôi.
Đúng như lời đồn không những lạnh lùng mà còn khó chiều nữa chứ, có sở thích hành hạ người khác của những người có tiền có cũng đang rất tò mò về người sếp này và cô cũng rất sợ bị cầm ly cà phê cô chầm chậm đi lại trước mặt cô như muốn té xỉu...!
- Anh sếp....(là..)
- Cũng quần tây đen đó cũng chiếc áo sơ mi đó ngẩng mặt lên nhìn em ánh mắt quyến rũ làm cô điêu đứng...!
- Anh Khải Minh.(Cô lí nhí,anh nắm tay cô kéo cô ngồi quay lưng lại gọn trong vòng tay của anh có vẻ như thích cái tư thế này?)
- Lúc này anh chưa nói hết câu ngoài Vy Vy ra anh không muốn bất kỳ ai khác?(là câu nói lúc đang nói chuyện với Tuyết Liên nhe cả nhà, nói cong anh càng xiết chặt cô vào lòng)
Tim cô đập loạn xạ vì cô quá bất ngờ dù cô có ở đâu thì cô cũng cứ gặp Anh..
cô cố gắng đứng dậy nhưng còn lâu cô mới thoát khỏi được vòng tay của anh, ngồi lên nhau va chạm nhiều thứ bảo sao cô không hồi hộp...!
- Đây là chỗ làm,đừng anh có người lên thì sao?
- Ai dám lên đây ngoài Hoắc chính Kỳ...em cố tình đem cà phê lên cho anh à??
- Anh không những lạnh lùng mà còn tự luyến nữa đấy...!
- Sao em hồi hộp vậy,bên anh là em không kiểm soát được hả Vy Vy..?
Áp chặt má cô lại gần anh cô giật mình định làm gì đây? định hôn cô sao? cô cố vùng vẫy thì anh lại càng ôm chặt ngờ tiếng cửa phòng mở..
- Tổng giám đốc Nhã Vy mang cà phê lên cho anh chưa?
Cô hoảng hồn khi nghe giọng Hoắc Chính Kỳ vang lên lật đật đứng dậy làm cô suýt chút nữa té ngã thì anh đỡ lấy cô.
- Đúng là chỉ có Hoắc Chính Kỳ mới dám lên đây,cậu ta là muốn bị trừ lương đây mà (anh nghiến răng...)
- Dạ..
rồi..
rồi anh ơi..em..?(cô lắp bắp)
- Nhã Vy... người..(cậu ta đưa mắt nhìn cô và anh bắt gặp ánh mắt như giết người của anh anh ta cúi đầu như không có chuyện gì)
- Em xuống đây...cà phê trên bàn nha sếp..em xuống nha..
Cô lật đật đứng dậy kéo nhanh chiếc váy xuống vì cô mặc sườn xám cô vội mở cửa chạy ra ngoài,cô sợ anh ta sẽ ra tới xấu hổ quá đi mất...!
......