Editor: Tiểu Linhh
Beta: Bích Hóa
Vào sân bay, qua kiểm tra an ninh, sau đó gửi vận chuyển.
Lúc Bạc Cửu đang làm những chuyện này, là đứng trước mặt nhân viên quay phim.
Chụp như vậy, hẳn không nhìn ra.
Hình ảnh kia tốt vô cùng.
Nhất là khi thiếu niên rũ mắt cười mỉm, nói cảm ơn với nhân viên gửi vận chuyển.
Bóng lưng cũng có thể cho một trăm điểm.
Thợ quay phim có dự cảm, hành động như vậy được phát trên màn hình lớn, tuyệt đối sẽ làm cho một đống fan hạnh phúc nổi bọt.
Hắn vào nghề đã lâu, từng quay chụp cho rất nhiều minh tinh nổi tiếng.
Cho dù là người trong giới, nhan sắc cũng không dễ nhìn như thiếu niên.
Quan trọng nhất là, thái độ không giống nhau.
Thiếu niên không có cố tình lộ ra cái gì.Nhưng cũng vì phần tự nhiên này, mới càng thêm khác với người khác.
Nhưng mà, những thứ này đều là chuyện nhỏ.
Chủ yếu là dựa vào mặt.
Thiếu niên lớn lên soái, nhất là khi làm thủ tục bay, lại qua chỉnh sửa thêm một chút, chắc chắn làm điên đảo một đám người.
Tiếc là không thể chụp thoải mái.
Bạc Cửu không cảm nhận được tâm tư của thợ quay phim, thực ra người bình thường cũng sẽ không nghĩ tới đây là đang quay gameshow.
Lại không phải lần thứ nhất tập huấn.
Nên sẽ không có gì để nghi ngờ.
Thường thì trong sân bay đều sẽ có tiệm cà phê.
Bạc Cửu muốn uống, đồng thời cũng không quên mua ba ly.
Một bên cắm ống hút, một bên nhìn cửa đăng ký, đợi đến thời gian liền kéo va li đi.
Động tác từ đầu tới cuối soái đến mức có thể làm người mê mẩn.
Nhưng thợ quay phim và đạo diễn phân cảnh cũng chú ý tới, thiếu niên dường như không thích nói chuyện.
Thái độ có lễ phép là một chuyện, thích nói chuyện lại là chuyện khác.
“Quay gameshow như thế sẽ không có hiệu quả.”
Người xem bình thường đều biết, làm gameshow là phải nói nhiều, vậy thì mới đáng xem.
Như Hắc Đào Z không nói gì cả, mọi người biết xem cái gì.
Đạo diễn phân cảnh liếc mắt nhìn thiếu niên mua cho cô ly ca cao nóng, giọng nói có chút mơ hồ: “Đã lâu không thấy người như vậy.”
Người trong giới đều hiểu đạo diễn đang nói gì.
Thợ quay phim cúi đầu cười một tiếng: “Cô muốn nâng đỡ cậu ta?”
“Một đạo diễn nhỏ như tôi thì có thể nâng đỡ ai?” Người phụ nữ cười khẽ: “Thật ra có không ít người giúp tôi mua đồ uống, sau khi biết thân phận của tôi đều đối xử với tôi rất tốt.”
Thợ quay phim gật đầu: “Cậu ta còn không biết thân phận chúng ta.”
“Tôi từng điều tra cậu ta, bị fan hắt Coca.” Người phụ nữ lắc ly giấy: “Còn tưởng rằng cậu ta là loại người bề ngoài ngăn nắp, nên mới bị người hận như vậy. Kết quả là, không tệ.”
Thợ quay phim cười rộng hơn: “Có cô đánh giá một câu như vậy, coi như cậu ta không nói lời nào, cũng sẽ làm ra gameshow đạt hiệu quả.”
Không nên xem thường đạo diễn phân cảnh, nhất là chương trình của đạo diễn phân cảnh.
Có thể nổi tiếng hay không thì phải xem bối cảnh và đầu tư.
Nhưng làm sao có thể khiến người xem thích.
Đạo diễn phân cảnh chiếm bộ phận rất quan trọng.
Ba người cùng nhau lên máy bay.
Bạc Cửu nhìn thoáng qua di động của mình, vừa định nhắn tin cho đám người Phong Thượng, hỏi bọn họ khi nào bay.
Người quay phim thấy được, lập tức nói: “Máy bay sắp cất cánh, nên tắt máy đi.”
Về điều này, Bạc Cửu ngược lại không có phản đối.
Mặc dù lúc cô đi nước ngoài bằng máy bay tư nhân loại nhỏ, đều sử dụng điện thoại.
Nhưng nơi này có nhiều người, phối hợp với công việc của người khác là quan trọng nhất.
Thời gian máy bay cất cánh cho đến khi hạ cánh, tổng cộng hết hai giờ.
Khách sạn cũng đã sắp xếp xong.
Bạc Cửu thả va li xuống, kéo cổ áo ra, xoay mắt hỏi thợ quay phim bên cạnh: “Những đội viên khác lúc nào đến?”