Để Ta Làm Thế Thân

chương 42

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hữu Thiên đã đi vào hậu viện, chỉ là trong lòng có chút bất an, bởi vậy gã liền đến sương phòng của Tuấn Tú, nhìn một chút. Không ngờ đồ đạc bên trong bị một lớp bụi mờ che phủ, bình trà thì trống rỗng, ngay cả cặn cũng không có. Đến lúc này, Hữu Thiên hiển nhiên biết được gian phòng này đã nhiều ngày không có người ở "Chẳng nhẽ liên tục nhiều ngày Tuấn Tú không về phòng sao? Thế nhưng Hữu Hoán đã nói đệ ấy ra ngoài giải sầumà!"

.

"Đệ... Không phải đệ vừa nói rồi sao? Tuấn Tú ca ra ngoài giải sầu a!" – Trông thấy biểu tình ngưng trọng của Hữu Thiên, Hữu Hoán không khỏi chột dạ.

.

"Ngươi còn muốn gạt ta!" – Hữu Thiên giận dữ trừng mắt nhìn đệ đệ "Bàn ghế trong phòng Tuấn Tú đã phủ một tầng bụi, rõ rành rành chứng tỏ đệ ấy nhiều ngày không về phòng, ngươi còn nói Tuấn Tú đi giải sầu?! Giải sầu ở trong thành nhất thiết cần thời gian dài đến thế sao?!"

.

Hữu Hoán nghe xong trong ngực cả kinh, âm thầm mắng chửi đám hạ nhân lười biếng làm hỏng việc, để lộ ra sơ hở, thế nhưng cậu một mực muốn giấu diễm thay Tuấn Tú.

.

"Tuấn Tú ca quả thực là vài ngày không trở về, nhưng huynh ấy không ra khỏi thành nửa bước a! Vì bị thuộc hạ của huynh giám sát nên Tuấn Tú ca cảm thấy khó chịu, nhất thời sinh khí nên huynh ấy đã dọn đến khách điếm! Đệ chưa nói vì sợ huynh sẽ mất hứng!"

.

"Thực sự là như vậy?" – Hữu Thiên nhìn về phía Quản gia.

.

"Vâng... Vâng! Không sai, không sai a!" – Quản gia vội vàng gật đầu đáp.

.

"Được rồi!" – Hữu Thiên gật đầu "Tuấn Tú ở khách điếm nào? Để ta đi gọi đệ ấy về!"

,

"Không cần!" – Hữu Hoán vội vàng lắc đầu.

,

"Vì sao không cần?" – Hữu Thiên nhíu mày, trong mắt tràn đầy hoài nghi nhìn Hữu Hoán.

.

"Bởi... Bởi vì... Thiên ca, huynh vừa mới trở về, nhất định đã rất mệt mỏi rồi, chuyện này không nên phiền đến huynh! Hơn nữa ta đã kêu Lương Nhi đi gọi Tuấn Tú ca về rồi!" – Hữu Hoán giải thích.

.

"Hữu Hoán! Đệ nên biết, Phác Hữu Thiên ta bình sinh ghét nhất việc bị người khác phiến gạt!" – Hữu Thiên bình tĩnh nhìn Hữu Hoán chằm chằm "Ta lần cuối cùng hỏi đệ, Tuấn Tú còn hay không còn ở trong thành?!"

.

Nghe Hữu Thiên hỏi như vậy, Hữu Hoán bất đắc dĩ thở dài một hơi "Thiên ca, cho dù huynh không tin đệ đi nữa, cũng phải tin tưởng mấy người thuộc hạ do chính huynh phân phó chứ! Nếu Tuấn Tú ca ra khỏi thành, bọn họ không có khả năng không thông báo cho huynh!"

.

"Nếu đúng như đệ nói, vậy..." – Hữu Thiên còn chưa dứt lời, bồng nhiên bị nữ thanh cắt ngang. Lương Nhi từ bên ngoài vội vã chạy đến.

.

"Hữu Hoán thiếu gia! Tuấn Tú công tử..." – Chạy đến gần, Lương Nhi mới phát hiện Hữu Thiên đứng ở đó, lời nói đến môi lập tức bị nuốt trở lại, biểu tình chột dạ nhìn Hữu Thiên "Các chủ, ngài đã trở về!"

.

Hữu Thiên cười cười nhìn Lương Nhi, biểu tình thoáng qua có vẻ ôn hòa, kì thực hàn ý như phảng phất đâu đây "Mau nói cho hết lời, Tuấn Tú làm sao?"

.

Lương Nhi cúi đầu, len lén liếc về phía Hữu Hoán, chỉ thấy cậu lặng lẽ xua tay. Tim nàng đánh thót một cái, cúi gằm mặt xuống, một lời cũng không nói.

.

"Sao không nói lời nào? Câm điếc hết rồi?!" – Hữu Thiên trầm giọng quát lớn.

.

Lương Nhi càng thêm cúi gằm mặt xuống, một lời cũng không dám nói.

.

"Hữu Hoán! Chẳng phải ngươi bảo Lương Nhi đã đi gọi Tuấn Tú về sao? Nàng ta đã về, còn Tuấn Tú đâu?" – Hữu Thiên nhìn về phía Hữu Hoán.

.

"Cái..." – Hữu Hoán lúc này chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh rin ra ướt đẫm lưng áo, hỏi Lương Nhi "Tuấn Tú ca đâu?"

.

"A?" – Lương Nhi nghe tiếng Hữu Hoán hỏi, ngẩng đầu nhìn cậu một chút, rồi lại quay sang nhìn Hữu Thiên, lần thứ hai cúi đầu "Công... Công tử không chịu về!"

.

"Không chịu về? Tốt, thật tốt quá!" – Hữu Thiên nở nụ cười, không khí như bị đông cứng "Vậy ngươi dẫn đường đi, không phải Tuấn Tú vẫn còn giận ta sao? Để ta đích thân mời đệ ấy trở về!"

.

"Cái..." – Nghe Hữu Thiên nói xong, Lương Nhi càng thêm bối rối, tiếp tục trầm mặc, không nói nửa lời.

.

Chứng kiến hai người kia cực lực giấu diếm chỗ Tuấn Tú lưu lại, Hữu Thiên trong lòng càng thêm nghi hoặc, cơn nộ khí vốn dịu đi hiện tại cấp tốc xông lên tận đỉnh đầu "Tuấn Túđến tột cùng đang ở đâu?! Các ngươi nói mau?!"

.

Hữu Hoán và Lương Nhi chỉ biết cúi đầu, không dám hé răng.

.

"Các ngươi không ai chịu nói, có đúng không?" – Hữu Thiên nhìn Hữu Hoán và Lương Nhi "Tốt lắm, ngươi nói đi!" – Ánh mắt băng lãnh sắc bén chuyển về phía lão Quản gia.

.

Quản gia trong lòng đánh "Oang" một tiếng, mặt mày xám ngoét "Cái... Cái..."

.

"Nói mau!" – Hữu Thiên giận dữ rống lên.

.

Quản gia nhất thời càng thêm hoảng sợ, chân mềm nhũn, quỳ gối trên mặt đất "Các... Các chủ bớt giận! Các chủ bớt giận! Tuấn Tú công tử... công tử đang ở Bách Hoa lâu!"

.

"Ngươi nói cái gì?! Tuấn Tú đang ở Bách Hoa lâu?!" – Hữu Thiên nhất thời choáng váng"Bách Hoa lâu là nơi như thế nào, ta đây còn không rõ ràng sao? Tuấn Tú... Tuấn Tú của ta cư nhiên lưu lại đó?"

.

"Tuấn Tú ở đó bao lâu rồi?" – Hữu Thiên ép buộc bản thân trấn định lại, tiếp tục tra hỏi.

.

"Ân... Các chủ rời khỏi các được mấy ngày, công tử đã đến đó... Cũng... cũng hơn hai mươi mấy ngày rồi!" – Quản gia run rẩy trả lời.

.

"Hai mươi mấy ngày?!" – Hữu Thiên nhếch môi cười nhạt, đôi mắt hơi nheo lại lộ ra ân hàm cùng cuồng nộ, toàn thân nhất thời tản ra sát khí.

.

Hữu Hoán thấy thế trong lòng không khỏi căng thẳng, ánh mắt tràn đầy lo lắng, vội vàng giải thích thay Tuấn Tú "Thiên ca, huynh đừng nóng giận! Kỳ thực, Tuấn Tú hắn cũng là..."

.

"Câm miệng!"

.

Vừa rống hận, Hữu Thiên hung hăng cho Hữu Hoán một cái bạt tai, khiến cậu ngã nhào trên mặt đất.

.

"Ta không ở trong các, ngươi đáng lý phải hảo hảo chiếu cố Tuấn Tú! Thế nhưng ngươi cư nhiên để đệ ấy đến cái nơi đó! Còn để Tuấn Tú ở lại đó hơn hai mươi ngày! Ngươi..." – Hữu Thiên chỉ vào Hữu Hoán, tức giận "Hừ" một tiếng, xoay người đi về phía đại môn.

.

Ta phải nhanh chóng đi đón Tuấn Tú! Bách Hoa lâu, nơi dơ bẩn đó, Tuấn Tú căn bản không nên lưu lại đó!

.

Hữu Hoán ngã trên mặt đất, bưng một bên mặt sưng đỏ đau đớn, hai mắt rưng rưng lệ.

.

Từ nhỏ đến lớn, ca luôn luôn yêu thương ta! Mặc kệ ta phạm phải lỗi gì, ca cũng chưa từngđánh ra! Vậy mà, vừa rồi... vừa rồi Thiên ca cư nhiên đánh ta!

.

"Hữu Hoán thiếu gia, ngài không sao chứ?" – Lương Nhi ngồi bên cạnh Hữu Hoán, biểu tình lo lắng.

.

"Ta không sao!" – Kìm lại lệ ngân, Hữu Hoán đứng lên "Chúng ta cũng mau đi đến đó thôi! Thiên ca hiện tại đang nổi trận lôi đình, ta sợ huynh ấy sẽ mất lý trí mà gây ra chuyện!" – Hữu Hoán nói xong, cũng chạy về phía đại môn.

.

Chỉ mong ta ngăn cản được Thiên ca, đừng làm gì khiến Tuấn Tú bị tổn thương!

__________________________________

Có câu "Đến sớm, đến muộn, không bằng đến đúng lúc"

Thạch ca nếu đến nơi trông thấy Tuấn Tú và Ngả Mẫn chơi xúc cúc thì chắc no problem!

Chỉ là, tận mắt chứng kiến "thê tử danh chính ngôn thuận" ở trên giường cùng một kỹ nữ dây dưa

Có bình tĩnh đến mấy cũng sẽ phát điên mà giết người ấy chứ +.+!!!

Dư âm sinh nhật Park dép lào vẫn còn, Ran thay mặt Thạch ca giải thích chút đỉnh =.=!!!

Mai tỷ đã chịu ra chương ... Ran đọc mà choáng váng!!!

Rất muốn đẩy nhanh tiến độ để mọi người cùng chờ cho vui... Nhưng không có thời gian T^T

Truyện Chữ Hay