Chạng vạng, Tuấn Tú như thường lệ đi ra tiền thính cùng Hữu Thiên, Hữu Hoán dùng cơm tối.
.
Trên bàn đã bày biện sẵn đồ ăn, Tuấn Tú hôm nay chuyển sang dùng tay phải để cầm đũa. Kỳ thực Tuấn Tú thuận tay trái, nhưng trước đó, tay trái của cậu bị thương (do bóp vỡ chén trà đó =.=|||), hơn nữa lại còn bị thương ở lòng bàn tay, chỉ cần khẽ động thì vết thương sẽ bị nứt ra. Vốn dĩ Tuấn Tú không muốn dùng bữa cùng với Hữu Thiên, nhưng lại sợ gã hỏi đến, sau khi suy nghĩ cậu vẫn quyết định đi ra tiền thính. Để không làm Hữu Thiên chú ý, Tuấn Tú trước khi đi còn tháo bỏ toàn bộ băng gạc trên tay ra. Ta thực không muốn Hữu Thiên nghĩ ta cố tình thương tổn bản thân hòng khiến huynh ấy quan tâm!
.
"A? Tuấn Tú ca, sao hôm nay huynh lại dùng tay phải để cầm đũa vậy? Đệ rất rất kỳ quái a?" - Hữu Hoán trông thấy hành động của Tuấn Tú, hiếu kỳ hỏi. (Bó tay! Em chồng còn muốn tinh ý hơn chồng là sao???)
.
Nghe Hữu Hoán nói xong, Hữu Thiên mới phát hiện ra sự khác thường của Tuấn Tú, song song dùng nhãn thần nghi hoặc nhìn cậu.
.
"A... Chuyện này..." - Tuấn Tú không nghĩ tới Hữu Hoán sẽ đột nhiên hỏi như vậy, nhất thời có chút hoảng loạn "Ân... Là do đột nhiên ta rất muốn dùng thử tay phải xem thế nào! Cho nên... Ha ha, là như thế đó!" - Tuấn Tú trả lời qua quýt lấy lệ.
.
Hữu Hoán nghe xong tuy vẻ mặt vẫn còn điểm hồ nghi nhưng vẫn gật đầu, còn Hữu Thiên vẫn còn nhíu mày lại, liếc sang bàn tay trái của Tuấn Tú một chút, không thấy có điểm gì bất thường, vì vậy cũng không để tâm nữa. (Thằng chồng "hờ" khốn lạn >'''