Trên bãi cỏ hoang ngoài thành đông, Tuấn Tú từng bước từng bước đi về phía trước, ánh mắt trống rỗng vô thần.
.
Ta muốn đi đâu? Tất thảy chỉ vì ta không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, kỳ thực ta không biết bản thân có thể đi đến nơi nào? Cho dù vì yêu Hữu Thiên, ta có thể từ bỏ tất cả, từ lòng tự tôn, kiêu ngạo của một người nam nhân, làm tất cả mọi việc... Thế nhưng chí ít, tôn nghiêm của ta, Kim Tuấn Tú ta không thể để mất thứ duy nhất còn lại đó! Ta không làm được, sao có thể trở thành một chú cẩu không cần đến thứ gọi là cực hạn, chỉ biết hướng về phía chủ nhân, vẫy đuôi lấy lòng!
.
Vì Hữu Thiên, chẳng phải ta đã từng chút từng chút đánh mất bản thân đó sao? Cũng đã lâm vào tình cảnh hèn mọn đến cực điểm rồi... Như thế là quá đủ, quá đủ rồi! Kim Tuấn Tú, ngươi tỉnh táo lại đi! Chẳng lẽ người còn muốn chờ đến khi chính Hữu Thiên đá ngươi khỏi cửa, chẳng khác gì tang gia chi khuyển ly khai nơi này ư?
.
Mà cũng đâu có gì sai!? Kỳ thực hiện tại ngươi có khác gì tang gia chi khuyển đâu! Kim Tuấn Tú đã đáng thương đủ rồi, ngươi còn muốn chà đạp bản thân đến mức nào?
.
Máy móc tiến về phía trước, Tuấn Tú chỉ cảm thấy hai chân càng ngày càng nặng, có lẽ là do trái tim cậu quá mức đau đớn, đến nỗi không còn trí giác, cho nên mới không cảm nhận được mảnh gỗ vụn cắm sau lưng, càng không nhìn thấy phía sau, y phục đã đổi sang màu đỏ thẫm.
.
Nếu như... Nếu như năm đó ta chưa từng cùng Tại Trung ca đến Yên Vũ các, có đúng hay không ta và Hữu Thiên sẽ không lâm vào kết cục ngày hôm nay? Nếu như... Kim Tuấn Tú vĩnh viễn giam giữ trái tim trong lòng, có đúng hay không ta và Hữu Thiên sẽ không đi đến tình cảnh này? Nếu như... Có rất nhiều nếu như trong những năm qua, cũng có rất nhiều con đường để lựa chọn...
.
Chính là Kim Tuấn Tú, tự ngươi đến tột cùng đã tự đi vào tự lộ mà thôi, đâu thể oán trách bất cứ ai?
.
Tầm nhìn đã trở nên mơ hồ, lúc này Tuấn Tú mới cảm nhận được y phục sau lung có điểm bất thường, cứ dính chặt vào thân thể. Với tay ra phía sau, rốt cuộc cũng chạm đến mảnh gỗ,một cơn đau đớn run rẩy lan tràn toàn thân.
.
Nguyên lai ta bị thương rồi! Vậy tại sao ta một chút cũng không phát hiện ra nhỉ? Một kẻ sợ đau đớn nhất trên đời như ta, cũng có thể chịu đựng được vết thương này từng ấy thời gian ư? – Buồn bã mỉm cười, Tuấn Tú vô lực lắc đầu.
.
Không biết nếu Kim Tuấn Tú của bảy năm trước trông thấy bộ dạng của bản thân hiện tại, ngươi sẽ có phản ứng thế nào a? – Tuấn Tú ngẩng đầu nhìn bầu trời, nỗ lực hồi tưởng lại bản thân trong quá khứ "Đại khái là một kẻ khờ khạo, sau đó còn nói: Người kia thực đáng thương a! – Là như thế này ư?"
Khóe môi cong lên, mỉm cười châm biếm, Tuấn Tú với tay ra phía sau, cầm lấy mảnh gỗ vụn, dùng toàn lực mạnh mẽ rút ra, ngay lập tức, cậu cảm nhận được từ miệng vết thương, có một dòng dịch thể ấm áp chậm rãi chảy ra.
.
Lúc này ta nên làm gì nhỉ? Có nên cầm máu cho bản thân không? Nhưng nếu ta mặc kệ thì sao? Liệu ta có thể chết không? Nếu như đã chết, có phải là sẽ không còn cảm thấy khổ sở nữa?
.
Ta mệt mỏi! Ta thực sự rất mệt! Đã quá mệt để có thể chịu đựng thêm nữa...
.
Nếu ta sớm biết được yêu một người lại thống khổ đến thế này... Kim Tuấn Tú tình nguyện cả đời ở trong vòng tay che chở của các ca ca, được cho ăn, được sủng nịch đến già! Nếu thực sự được như vậy, cuộc đời sẽ hạnh phúc biết bao?!!
.
"Tuấn Tú!"
.
Đột nhiên, cách đó không xa có tiếng hô kinh hoàng cùng lo lắng vang lên. Tuấn Tú quay đầu lại, bởi vì mất máu quá nhiều mà tầm mắt trở nên mông lung, chỉ mơ hờ trông thấy lam ảnh vô cùng quen thuộc.
.
Phác Hữu Thiên, là huynh sao? Chẳng phải huynh không quan tâm đến ta sao? Vì lẽ gì mà theo ra tận đây? A... Nếu như ta có bề gì bất trắc, sẽ khiến huynh không còn mặt mũi đối diện với Tại Trung ca không? Mấy năm qua huynh ở bên cạnh ta, đơn giản cũng vì nguyên nhân đó nhỉ! Đối với huynh, Kim Tuấn Tú ta bất quá chỉ là một lời hứa hẹn với Tại Trung ca thôi, có đúng hay không?
.
Phác Hữu Thiên, huynh so với Duẫn Hạo ca năm đó còn muốn tàn nhẫn hơn!
.
Chí ít Duẫn Hạo ca một mực cho rằng Tại Trung ca chỉ là thế thân của Hi Triệt ca! Còn Kim Tuấn Tú ta trong mắt Phác Hữu Thiên, cái gì cũng không phải...
.
Nhìn bóng người đang chạy về phía mình, khóe miệng Tuấn Tú khẽ cong lên.
.
Hữu Thiên, một lần cuối cùng này, để ta coi như huynh khẩn trương như vậy là vì bản thân ta đi!
.
Cho ta quên đi sự thật rằng huynh chỉ yêu duy nhất Tại Trung ca, đồng thời cho ta trộm nghĩ trong tim huynh có Kim Tuấn Tú, được không?
________________________
Tang gia chi khuyển: có thể hiểu là chú cún bị mất chủ a +.+!