Trong giọng nói của Nam Dương Quận vương mang theo hoài niệm cùng phiền muộn thật sâu, ánh mắt nhìn về phía Tri Y lại cực kỳ ôn nhu, rồi lại nhìn chăm chú cặp mắt to thanh triệt như mèo con của Tri Y rất lâu.
Đôi mắt hắn đã từng được thấy qua trên khuôn mặt thiếu nữ ấy thời còn niên thiếu, chỉ là đôi mắt nàng như tiễn thủy thu ý, so với tiểu cô nương trước mặt nhiều thêm vài phần nhu mỹ cùng ngượng ngùng của thiếu nữ.Từ khi hiểu chuyện cho đến nay đây là lần đầu tiên có người dùng ánh mắt này nhìn Tri Y, tuy nàng không thể lý giải hồi ức thâm tình trong đó nhưng ánh mắt này cực kỳ cuốn hút nàng, làm tâm tình nàng vừa vui sướng vừa phảng phất như bị một khối đá nặng trĩu đè ép.
Tiểu cô nương nhấp môi, mở to hai mắt nhìn nam tử trung niên ôn văn nho nhã phía trước.Nam Dương Quận vương không nói một câu, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nhỏ của Tri Y, sau đó khom lưng tự mình đeo ngọc bội lên cho nàng rồi xoay người rời đi.
Gió thoảng mặt hồ đem mãng bào màu xanh lá của hắn thổi lên, nhìn bóng dáng hắn rời đi mang theo vài phần hiu quạnh tiêu điều.Các nàng vào cung muộn, đương nhiên có rất nhiều người không quen biết.
Lại do mệnh cách đặc thù của Tuyên Đế nên ngược lại Hoàng cung hiện giờ thành nơi có quan hệ đơn giản nhất, tính ra tổng cộng ở trong cung chỉ có vài chủ tử, trừ Thái Hậu và Hoàng Thượng thì cũng chỉ có Tri Y là nửa tiểu chủ tử.Trên thực tế quan hệ Hoàng gia sao có thể đơn giản như thế.Hiện giờ hoàng thân quốc thích Tuyên triều so với tiền triều xác thật đã ít hơn nhiều, nhưng cũng có hơn mười người.
Nam Dương Quận vương là một trong số đó, phụ mẫu là trưởng huynh của Thái Hoàng Thái Hậu thời kỳ Tiên đế, Nam Dương Quận vương là đứa con lúc tuổi già mới có, thời trẻ thừa tước, lúc ấy trong kinh ít có người có thể so về độ thanh niên tài tuấn.
Lại có Nghi Quận vương là tộc huynh của đương kim Thái Hậu, Nghi Quận vương đã hơn tuổi, cơ bản không tham dự triều sự, ngày thường chỉ ở trong phủ ngậm kẹo đùa cháu.Còn có hai vị công chúa, một là cô mẫu của Tuyên Đế, trưởng tỷ của Tiên đế, đương kim Vinh Thọ Trưởng công chúa, hôn phu của Vinh Thọ Trưởng công chúa vì tham gia tranh đấu ngôi vị hoàng đế ngoài ý muốn bỏ mình, mấy năm trước đã mang theo một trai một gái rời xa kinh thành, đi nam địa, trước mắt vẫn chưa truyền đến tin tức hồi kinh.
Vị công chúa thứ hai là tứ nữ nhi của Tiên đế – Vân Hàm công chúa, Vân Hàm công chúa là nữ nhi của Lưu phi, về bối phận là ngang hàng với Tuyên Đế, hai năm trước đã đi theo Phò mã Liễu Quảng Nguyên đi nhậm chức, cũng không có ý tứ muốn hồi kinh.So với hoàng đế tổ tiên, xem như con nối dõi của Tiên đế khá đơn bạc, chỉ có bốn nữ ba nam, trừ bỏ tứ nữ nhi Vân Hàm, ba vị công chúa khác đã hương tiêu ngọc vẫn trong đấu đá hậu cung.Tín vương là trưởng tử, Tuyên Đế là nhị nhi tử đều là con vợ cả, con thứ ba là con trai của Ly phi lúc trước, lúc Tuyên Đế đăng cơ đã ban chết bằng một ly rượu độc.Ngoài ra còn có mấy người hoặc đang vân du tứ hải, hoặc đang làm quan trong triều, chỉ là ngày thường đều điệu thấp.
Rốt cuộc lúc trước khi Tuyên Đế đăng cơ, không phải ai cũng xuất lực, càng có nhiều người bàng quan chậm rãi đợi tân quân.
Nhưng lấy tác phong của Tuyên Đế, ai cũng không biết hắn lại có thể ghi nhớ cả những người “Không hề làm”.Từ ma ma bắt đầu hầu hạ Tĩnh thái phi từ khi bắt đầu vào cung, đối với những việc này rất rõ ràng, trong đó cũng không thiếu việc khó nói nên thô sơ giản lược nói cho hai người thương hương tiếc ngọc kia nghe, miễn cho sau này các nàng gặp người mà thiếu lễ nghĩa lại bị quý nhân trách phạt.Hai tiểu cung nữ nghe xong than thở, theo miêu tả của Từ ma ma đã đủ để tưởng tượng được phong cảnh lúc trước.
Chỉ là hiện tại Hoàng Thượng đăng cơ, tức khắc trong cung quạnh quẽ rất nhiều, người phải đi thì đã đi hết, có thể thấy được tranh đấu kịch liệt vì ngôi vị hoàng đế thời kỳ cuối tiên triều.
Cho nên cũng trách không được Hoàng Thượng các nàng luôn là khuôn mặt lạnh lùng, trừ bỏ Thái Hậu nương nương và Tín vương dường như đều không quen không biết, lúc trước khi triều đình chưa đi vào khuôn khổ, tam quốc dã tâm bừng bừng nhìn trộm nhòm ngó, đổi lại là ai cũng không cười nổi.Huống hồ…… các nàng còn cảm thấy đồng tình với Hoàng Thượng khi bị một cái phê ngôn như thế, đến nay vẫn không thể cưới vợ sinh con, bên người không có ai hiểu ấm lạnh, thực sự cũng quá khổ rồi.Cái đầu nhỏ của Tri Y nghe các nàng nói chuyện chỉ mơ mơ hồ hồ, bị Từ ma ma dắt đi hồi lâu cũng mệt, cúi đầu nhìn ngọc bội vài lần, tay nhỏ sờ sờ, cảm thấy ấm áp rất là thoải mái.Lại nói đến ngọc bội vừa rồi Nam Dương Quận vương tặng Tri Y, Từ ma ma rõ ràng bị khựng lại, nhìn ánh mắt điều tra của hai người thương hương tiếc ngọc kia hơi hơi mỉm cười, “Kỳ thật chuyện này cũng không có gì không thể nói.”“Từ khi Tĩnh Thái phi xuất các ta đã đi theo bà ấy, Thái phi là chủ tử… Chủ tử được huynh trưởng mang đi du ngoạn vừa lúc gặp Nam Dương quận vương, từ đây hai người có một đoạn tình ý.” Trong ngữ khí của Từ ma ma mang theo tiếc hận, nắm chặt khăn, “Sau khi Quận vương tìm cơ hội tới gặp chủ tử vài lần, không bao lâu, chủ tử cùng Quận vương đã rễ tình đâm sâu.
Mà khi quận vương đang muốn tới phủ cầu hôn, thúc bá trong tộc thương nghị cùng lão gia, muốn đem chủ tử đưa vào trong cung.”“Nguyên nhân trong đó …… Ta chỉ là một hạ nhân phụng dưỡng chủ tử cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết cũng không còn đường cứu vãn, mặc dù Quận vương phủ thật sự phái người tới nghị thân cũng sẽ bị lão gia uyển chuyển từ chối.
Cuối cùng chủ tử mang theo ta, cùng ba người khác cùng vào cung, cho tới bây giờ, trong cung cũng chỉ còn một mình ta.”Lệ quang lập lòe trong mắt hai người Tích Ngọc, hiển nhiên là đang suy nghĩ cảnh tượng biệt ly đau thương của Tĩnh Thái phi và Quận vương khi đó.
Trong lòng thầm nói trách không được khuôn mặt đẹp của Tĩnh Thái phi luôn mang theo một nét u buồn mà ngày nay Quận vương lại có biểu tình như vậy.Khi Thái phi quy tiên, đến phút cuối cùng Quận vương cũng chưa được nhìn mặt một lần, đến nay cũng không thể quang minh chính đại đi bái tế.
Thật là quá đáng thương.Nhìn bộ dáng các nàng ấy như muốn khóc, Từ ma ma nhịn không được gõ mỗi người một cái, lắc đầu, “Hai tiểu nha đầu các người đang nghĩ cái gì vậy? Trong lòng chủ tử rõ ràng khi đã vào cung cũng không thể có suy nghĩ nào khác, đã sớm buông tay với Quận vương.
Ngay cả Nam Dương Quận vương cũng đón ý nói hùa với người nhà nghênh thú Quận vương phi, nghe nói hai người cầm sắt hòa minh, chỉ tiếc Quận vương phi ra đi quá sớm, sợ là vì cảm tình quá sâu nên mới không nghĩ muốn tục huyền.”Tích Ngọc liên tục lắc đầu, tỏ vẻ kiên quyết không tin lý do này, Liên Hương cũng vội phụ họa.
Từ ma ma dở khóc dở cười, cúi người đem Tri Y bế lên, “Hôm nay cũng không biết làm sao vậy, thế mà lại nói tới mấy việc này với các ngươi.
Tuy không phải là chuyện không thể nói với người khác,nhưng các ngươi cũng chớ nên lắm mồm, ngày sau để ma ma ta nghe được nhàn ngôn toái ngữ nào, nhất định phải xé miệng các ngươi mới được.”“Ngô……” Tri Y ôm lấy bà, âm thanh vui vẻ trong quá khứ cũng rầu rĩ, “A ma, không vui.”Từ ma ma ngẩn ra, một đoạn lời nói dài như vậy mà cô nương lại nghe hiểu?Tích Ngọc vội nói: “Ma ma ngài xem, cô nương đều cảm thấy ngày xưa thái phi chủ tử không vui, khẳng định vẫn luôn nhớ……”Lời còn chưa dứt đã bị Từ ma ma trừng mắt, quay đầu nhẹ dỗ dành tiểu cô nương trong lòng ngực, trách cứ bản thân nhất thời cảm khái khi thấy Quận vương nên mới nói trước mặt cô nương.Kỳ thật bà cũng cảm thấy chủ tử chưa bao giờ quên Nam Dương Quận vương, chỉ là chủ tử đem tưởng niệm của bản thân luôn đè sâu dưới đáy lòng, phải biết rằng… “Kim Trâm” chính là do Nam Dương Quận vương đích thân tặng.Ngày chủ tử ra đi chính là yên tâm khi thấy “Kim Trâm”, khi đó chủ tử đã nghĩ cái gì? Là xem cá chép kim sắc kia trở thành tia niệm tưởng cuối cùng với Quận vương sao….
Cho tới bây giờ, Từ ma ma cũng không thể hiểu được.Hai tháng qua đi, đã gần đến ngày Tam quốc triều kiến vô cùng trọng đại, vô luận trong cung hay là các vị triều thần đều lu bù công việc.
Lộ trình của Tam quốc khác nhau, trong đó hải Thanh quốc xa nhất vì cách biển, nên thời gian tới không nhất trí.
Trong đó Ngũ Bảo Quốc là quốc gia trung tâm với Tuyên Triều nhất từ trước đến nay, quan hệ thân mật nhất, cũng vì những điều cách biệt này, quy cách Tuyên triều nghênh đón sứ thần Tam quốc cũng có chút bất đồng.Tất cả những thứ đó cũng ảnh hưởng tới Tri Y, khi tham dự cung yến cần cung trang chính thống, cho nên nàng đang ở trong Kính Hòa cung ngoan ngoãn để người của Thượng Y Cục đo kích thước và chọn màu sắc hoa văn.“Da cô nương trắng, tuổi còn nhỏ, nên mặc mày sắc vui mừng một chút.” Một ma ma mặt chữ điền thong dong cầm một thất lụa Cổ Hương đỏ thẫm lên ướm thử, “Vừa lúc cũng có thể làm váy chiết ao kép cùng màu, nếu trời lạnh chút cũng có thể kết hợp với một áo choàng lông chồn vẫn rất thích hợp với cô nương.”“Thái Hậu nương nương nói, không cần quá giống kiểu dáng cung trang lúc trước, cô nương còn nhỏ làm mấy kiểu dáng đó sẽ bị già.
Thái Hậu nương nương cũng chỉ muốn cô nương ăn mặc xinh đẹp một chút, nhìn thư thái, theo ta thấy, không bằng dùng thất vải Vân Vụ này đi……”Mấy ma ma Thượng Y Cục cầm mấy thất vải và bản vẽ vây quanh Tri Y tranh chấp không thôi, làm tiểu cô nương dứt khoát ôm đầu nhỏ ghé vào bàn, mặt bánh bao ghé trên lớp da hươu phủ trên bàn nửa lạnh nửa ấm.Từ ma ma nghe Thái Hậu phân phó đi làm việc, Liên Hương Tích Ngọc cũng theo tổng quản tới nhà kho chọn chút trang sức thích hợp cho tiểu chủ tử, trong phòng trừ bỏ mấy ma ma xa lạ cũng chỉ có Tuyết Bảo Nhi ở cùng Tri Y.Mèo nhỏ đã trưởng thành như một quả cầu tuyết đang đi dạo bên chân Tri Y, dùng đuôi dài cọ cọ, Tri Y cúi đầu vuốt vuốt chiếc đuôi, mắt to chớp chớp nhìn bốn phía xung quanh, thấy không ai chú ý tới mình, tiểu thân mình xê dịch, lại dịch dịch, cuối cùng trộm chui vào phía dưới cái bàn.Thật ra ở cửa vẫn còn một cung nữ canh cửa, nàng ta thấy mấy ma ma tránh chấp quá kịch liệt, không nhịn được đã tiến lên ôn hòa khuyên can vài câu, nhân thời cơ này chân ngắn của Tri Y chạy nhanh ra ngoài, Tuyết Bảo Nhi theo sát phía sau.Phản ứng đầu tiên của tiểu cô nương là muốn đi tìm a ma nhưng lại lo lắng a ma sẽ đem nàng ném về, chuyển phương hướng chạy đi chỗ của Tuyên Đế.Chạy qua mấy con đường đã sớm quen thuộc, phần lớn các cung nhân đã biết nàng, khi thấy quả cầu nhỏ màu hồng nhạt chạy một mình thấy hơi lạ mới chỉ muốn tiến lên hỏi một hai câu, đã bị tiểu cô nương nhanh nhẹn né tránh.Tuyên Đế đang ở cùng vài vị đại thần tiếp kiến đại sứ Ngũ Bảo Quốc, đây là quốc gia đầu tiên tới trong ba phụ quốc.
Sứ thần Ngũ Bảo quốc phải tới lần này là tam nhi tử tam nữ nhi của quốc quân Ngũ Bảo quốc, ngoài ra còn một nam tử trung niên thoạt nhìn thập phần khéo đưa đẩy.Ngũ Bảo Quốc ở phía Tây, ban đầu chỉ là một bộ lạc, sau đó nhân lúc Tuyên Triều có biến mới dần dần lớn mạnh lên.
Rõ ràng tộc đàn của bọn họ khác biệt với Tuyên triều, dòng họ cũng tương đối hiếm thấy, tên của hai vị hoàng tử hoàng nữ lần lượt là Đông Quách Thanh và Đông Quách Ly, nghe nói Thanh Ly là thần điều Ngũ Bảo Quốc thờ phụng, bởi vậy có thể thấy được địa vị của họ ở Ngũ Bảo Quốc không hề thấp.Đông Quách Ly tuổi rất nhỏ, bộ dáng ước chừng chỉ bảy tuổi, thần thái lại rất thành thục, so với ca ca mười bảy tuổi bên cạnh nàng cũng không kém bao nhiêu, cử chỉ không có chút nào là trẻ con ngây thơ, làm Tuyên Đế khó có khi xuất thần nghĩ tới Tri Y.Khi Tri Y còn bé khuyết thiếu dạy dỗ, sau lại được đón vào cung nhận hết sủng ái cho nên suy nghĩ của tiểu cô nương rõ ràng đơn giản non nớt hơn những tiểu cô nương cùng tuổi khác không ít.
Mà ở trong kinh thành, mặc dù chỉ là đứa nhỏ bốn năm tuổi trong phủ quý nhân cũng đã hiểu được không ít, thậm chí có khả năng cũng đã biết bày mưu tính kế.Mà Tri Y……trong mắt Tuyên Đế một mảnh thâm thúy, hắn cùng Thái Hậu đã thấy qua không ít người tinh thông tính kế, trong lòng đã sớm cảm thấy mệt mỏi.
Nếu tiểu cô nương vào cung vẫn ngây thơ vô tri, lại có một trái tim thiện lương, đương nhiên bọn họ sẽ không hy vọng đôi mắt thuần tịnh kia nhiễm bụi trần, cho nên cũng không dạy dỗ điều gì dư thừa cho tiểu cô nương, chỉ nghĩ để nàng không buồn không lo trưởng thành, lúc nào cũng nở nụ cười trên môi.Đường xá mưa gió trở ngại, hắn, sẽ vì nàng mà dọn dẹp sạch sẽ.Có lẽ bởi vì nghĩ đến Tri Y, hơi thở của Tuyên Đế tức khắc nhu hòa rất nhiều, làm ba vị sứ thần quỳ dưới thềm ngọc đồng thời nhẹ nhàng thở ra, hai trước một sau dập đầu hành đại lễ, phủ phục cao giọng vấn an.Rất nhanh có hộ vệ của Ngũ Bảo Quốc đem rương lễ vật khiêng đến, có một người khác đem mâm ngọc phủ vải đỏ giao cho Đông Quách Ly sau đó lui về phía sau điện.An Đức Phúc truyền lời của Tuyên Đế, lệnh mấy người đứng dậy, lại để mấy nội thị tiến lên tiếp nhận mâm ngọc, muốn kiểm tra xác nhận không độc không hại trước mới có thể trình lên Tuyên Đế.
Mọi việc đều cẩn thận không thể mắc sai lầm, huống chi lấy thân phận của Tuyên Đế, vạn sự không thể thiếu cảnh giác.Trong điện lúc này Lâm Đại học sĩ, Lý Thái phó và Lễ Bộ Thượng thư trước sau mở miệng bắt đầu nói chuyện với vài vi sứ thần, lần triều kiến này trừ bỏ ngoại giao hai nước còn rất nhiều công việc khác, đương nhiên chủ yếu là bàn luận với vị thần tử trung niên kia, rốt cuộc hai huynh muội Quách Đông Thanh và Quách Đông Ly tuổi đều không lớn.An Đức Phúc rũ mắt nhìn, nghĩ thầm lần này mấy quốc gia tới triều kiến nên không dám sáng tạo ra chuyện gì “Làm khó dễ”.
Nghe nói lúc trước Tiên đế tại vị có một lần Ngũ Bảo Quốc dâng lên Tuyên triều đồ vật không ai biết, là một loại trái cây đặc trưng, mời hoàng đế và mấy vị đại thần thưởng thức.
Sau đó không ai biết đây là loại gì, lại bị vị sứ thần này hung hăng cười nhạo, tuy rằng lúc đó Tiên đế giận dữ đem người lôi ra chém, nhưng rốt cuộc cũng ném đi thẻ diện, mất quốc uy.Mấy năm nay hầu hạ trước Kim Loan Điện, An Đức Phúc sớm đã luyện được công phu nhất tâm nhị dụng, một bên chú ý người bên dưới và Tuyên Đế, một bên miên man suy nghĩ không bờ bến.Dư quang đảo khắp nơi trong điện, An Đức Phúc tức khắc cứng đờ người, hoài nghi vừa rồi bản thân hoa mắt hay không?Hắn trầm mặc không lên tiếng chớp chớp mắt, lại thoáng trộm nhìn lại, xác định mình không nhìn lầm.
Bên cửa hông trong điện xác thật thò ra một cái đầu nhỏ, khuôn mặt đỏ bừng, còn vẫy tay cười ngọt ngào với hắn, bàn tay nhỏ dính đầy đất cát, cũng không biết nghịch ngợm ở nơi nào.Trong lòng hắn không khỏi nói thầm: Tiểu tổ tông của nô tài, đây không phải là thời điểm Hoàng Thượng phê tấu chương như ngày thường, còn có vài vị đại thần và sứ thần của Ngũ Bảo Quốc ở đây, ngài ngàn vạn đừng xúc động.An Đức Phúc cũng mặc kệ cái gì mà hình tượng, trộm liếc liếc mắt ngườ phía trên lại liếc mắt người ngoài cửa, làm mặt quỷ dùng tay ra hiệu, hy vọng tiểu cô nương có thể lĩnh hội ý tứ của hắn.Tri Y nghi hoặc nhìn hắn một hồi lâu, chỉ chỉ mình lại chỉ chỉ Tuyên Đế, chỉ nhận được cái xua tay liên tục của An Đức Phúc.
Dường như tiểu cô nương cũng biết lúc này không thể chạy loạn vào, má lúm đồng tiền dần phai nhạt có chút thương tâm, ngồi xổm xuống, hai tay chống ở trên đầu gối đỡ khuôn mặt, buồn rầu nhìn bên trong.An Đức Phúc cảm thấy kỳ lạ, sao bên cạnh tiểu chủ tử sao lại không thấy một cung nữ hay ma ma nào, nhưng giờ truy cứu cũng vô dụng, chi bằng tìm người trông chừng trước.
Nhìn trái nhìn phải đều đang có chuyện quấn thân, nhưng bên ngoài cũng có mấy cung nữ có thể để các nàng tạm thời chăm sóc.
Trước mắt hắn không thể vắng mặt, chỉ có thể nhân lúc cung nữ vào châm trà để nàng ta ra ngoài nói một tiếng.Đợi lúc lâu cũng không thấy An Đức Phúc ra thủ thế có thể đi vào, Tri Y dứt khoát ngồi ở ngạch cửa chơi cửu liên hoàn.
Mấy cái trước của cửu liên hoàn còn dễ chơi, càng về sau càng khó khăn đối với nàng, tiểu cô nương chơi đùa nửa ngày kéo ngang xoay dọc lung tung, cuối cùng làm bản thân ra mồ hôi đầy đầu, còn cửu liên hoàn càng thêm lộn xộn.“Meo?” Tuyết Bảo Nhi nhìn tiểu chủ nhân thấy kỳ lạ, tiến lên cọ cọ, bị Tri Y nhéo một cái, đem đầu nhỏ ôm vào.Nửa khắc sau, Tuyên Đế đang ở ngưng thần nghe Lễ Bộ Thượng Thư Trang Duẫn Đức nói chuyện cùng vị sú thần trung niên Ngũ Bảo Quốc kia, bỗng nhiên cảm giác bên chân có xúc cảm khác thường, cúi đầu nhìn xuống, đuôi dài của một con mèo nhỏ trắng như tuyết nhanh chóng lướt qua, tức khắc có dự cảm.Tuyên Đế không phản ứng ngẩng lên nhìn, quả nhiên thấy một tiểu quỷ chạy theo mèo con lại đây, nháy mắt ghé vào trước chân hắn, ngửa đầu chớp chớp mắt chỉ vào dưới án, thấp giọng mềm mại nói: “Tuyết Bảo Nhi không ngoan.”Còn đem tội trạng đẩy hế lên người mèo con, đuôi lông mày Tuyên Đế khẽ nhúc nhích, bất đắc dĩ cong môi, đảo mắt nhìn quần áo cũng bị nhuộm thành một mảnh màu xám.Hắn vẫn chưa tức giận, chỉ vỗ vỗ đầu tiểu cô nương, bảo nàng đứng ở bên cạnh an tĩnh đợi, dù sao vóc dáng của nàng nhỏ, cùng lắm chỉ có thể lộ ra đỉnh đầu, không nhìn kỹ sẽ không chú ý tới.Tri Y lập tức nhảy nhót đứng cạnh án, thật sự một chút tiếng vang cũng không để phát ra, chỉ ngẫu nhiên nhón chân tò mò thò đầu nhỏ nhìn xuống phía dưới một cái.Trang Duẫn Đức đang thao thao bất tuyệt, “Về việc thuế má năm rồi, quý quốc đã sớm có hiệp ước với Tuyên triều ……”Bỗng nhiên, ông liếc mắt nhìn thấy cái gì, thanh âm lập tức thấp xuống nhưng vẫn tiếp tục nói: “Mấy ngày trước đây Hoàng Thượng cũng triệu chúng ta thương nghị……” Tầm mắt bắt đầu không tự giác hướng lên long án trên thềm ngọc nhìn, xác định…… Bên trên xuất hiện đầu của tiểu cô nương thỉnh thoảng thò ra, mà Hoàng Thượng của bọn họ vẫn thong dong như cũ giống như không có việc gì xảy ra.“…… Việc liên hệ cửa hàng của Tuyên triều cùng quý quốc……”Khụ……Dường như Tiểu cô nương cũng chú ý tới ông, còn cười với ông…… Không phải nói chứ, bộ dáng thật đúng là ngọc tuyết đáng yêu.
Nghĩ đến tiểu ngoại tôn nữ của ông cũng nên như thế này đi, theo lời Trạch Khanh nói biểu muội lớn lên rất giống cô mẫu, hẳn là một khuôn mẫu với Vũ Ngưng.Ừm…… Bỗng nhiên dòng suy nghĩ của Trang Duẫn Đức dừng lại, ở trong cung tuổi này, có thể được dung túng như vậy lại là tiểu cô nương bên người Hoàng Thượng, trừ bỏ tiểu ngoại tôn nữ kia của ông—— Tri Y, chẳng lẽ còn có người khác sao?Chuyện đột ngột xảy ra, Lễ Bộ Thượng thứ gặp chuyện đại sự gì cũng trấn định vô cùng ngày trước giờ phút này đầu óc bỗng nhiên trống rỗng, tuy rằng miệng vẫn lải nhải nhưng lại hoàn toàn không biết mình đang nói gì, Lâm Đại học sĩ và Lâm Thái phó ở bên cạnh càng nghe càng nhíu mày, không dấu vết ngắt lời Trang Duẫn Đức, không nhanh không chậm cùng sứ thần tiếp tục giao lưu.Y? Tri Y nghiêng đầu nhỏ, cảm thấy râu bạc gia gia trên điện rất kỳ lạ, giống như luôn nhìn trộm nàng?Nhưng nàng cũng không biết Trang Duẫn Đức, giây lát đã quên, lặng lẽ đem tay nhỏ cầm lấy bàn tay Tuyên Đế đặt ở dưới án, không cầm được toàn bộ chỉ có thể nắm được ba ngón tay, lúc Tuyên Đế nhìn lại liền cong mắt mềm mại cười, bộ dáng ngoan ngoãn làm người ta không đành lòng nói nửa câu nặng lời.Dưới điện đôi mắt Trang Duẫn Đức tức khắc trợn tròn, tự cho là không dấu vết mà tiếp tục nhìn lên, từ từ, hắn…… Ông thấy cái gì?
.