Ba mươi mét… Hai mươi lăm mét… Hai mươi ba mét…
Lốp xe Land Rover vẽ ra một đường khói đen đặc quánh, đồng thời với đó là một chuỗi âm thanh rùng rợn từ sự ma sát kịch liệt của lốp xe được phanh lại và mặt đất, vừa bén nhọn lại vừa chói tai.
- Hệ thống Nữ Oa cảnh báo… trong phạm vi hai mươi thước chung quanh tồn tại mối nguy hiểm uy hiếp đến sinh mệnh của chủ nhân hệ thống. Xác định đối tượng sử dụng súng lục . mm đời , dự tính bắn từ phía bên phải tới sau ba giây nữa…
Trương Dương một hồi không nói được gì, ba giây? Khốn thật, không phải nói cô ta là một cao thủ phi tiêu hay sao?
Chiếc xe Land Rover này của hắn hiển nhiên chẳng có khả năng chống đạn, điểm mấu chốt chính là hiện tại hắn đang phanh xe lại, hơn nữa nếu tính toán đúng điểm dừng lại của xe theo quán tình thì sẽ nằm ngang với cái xe màu đen kia hay sao.
Phạm vi hai mươi mét, cũng chính là có khả năng Đường Thất Thất kia đang ở trên chiếc xe đó, cũng có thể là ở trong một bụi cỏ rậm rạp nào đó ven đường kia. Nhưng mà cảnh cáo của hệ thống nói là bắn tới từ phía bên phải thì chắc hẳn là cô ta đang trốn ở trong bụi cỏ rậm rạp kia rồi.
Cô gái này quả nhiên là loại được ăn cả ngã về không mà, chết tiệt, thực sự là hắn thấy hối hận lắm khi lúc trước có cơ hội mà không làm được gì, cho dù có không giết cô ta thì chí ít cũng nên nghĩ ra cái biện pháp nào đó để nhốt cô ta lại ngay bên cạnh hắn chứ.
- Thình thịch!
Mặc dù Trương Dương đã liều mạng phanh xe hết tốc lực, nhưng với tốc độ chạy xe là hơn một trăm km trên giờ thì vẫn đủ để khiến cho toàn bộ chiếc xe của hắn va chạm mạnh mẽ với thanh chắn đường.
Túi khí an toàn ngay lập tức bung ra khi chiếc xe xảy ra va chạm, gắt gao chiếm toàn bộ khoảng không trước ngực Trương Dương.
- Ách!
Họa vô đơn chí! Nhưng mà theo hệ thống đoán định thì khoảng cách thời gian phát súng kia xảy ra còn có một chút nữa, hơn nữa Trương Dương lúc này đã có sự chuẩn bị, hắn từ sớm đã tháo bỏ cái dây đai an toàn, mặt khác cũng đã tính toán để cho va chạm không có ảnh hưởng nhiều đến hắn.
Cho nên, ngay lập tức hắn vươn tay mở cửa xe ra, từ khe hở lao xuống đường, cái mông vừa vặn là điểm tiếp đất đầu tiên.
Một tiếng súng lanh lảnh vang lên ngay tại phía trên đầu của Trương Dương, chắc chắn là nếu hắn không có ở vị trí thấp hơn hai mươi cm so với ban này thì phỏng chừng giờ này đầu hắn đã nở hoa là điều không thể tránh khỏi.
Ngay sau đó lại là hai phát súng liên tiếp khác, một phát súng rồi lại thêm một phát y như thế nữa bắn trúng vào cửa xe, hướng về phía Trương Dương.
Cái cửa xe kia ngược lại không có vấn đề gì nhưng mà quan trọng là phát súng bắn trúng trên mặt đất khiến cho mảnh đạn vỡ bay tứ tung, một trong những mảnh vỡ đó đã bắn trúng vào khuỷu tay Trương Dương.
Tuy rằng còn chưa có chạm đến thịt nhưng ngay lập tức trên khuỷu tay hắn có một miệng máu chảy cực kỳ kinh khủng, chừng như đau đớn đến mức thiếu chút nữa là Trương Dương rớt nước mắt ra ngoài.
Hết chỗ nói rồi, Trương Dương ôm lấy cái khuỷu tay be bét máu, đưa mắt nhìn nhìn về phía trước quan sát, phía trước mặt hắn bây giờ là một mảnh đất trống trải, căn bản không hề có nơi để trốn, cho dù hiện tại hắn có muốn chạy thì đối mặt với một sát thủ chuyên nghiệp trên tay còn cầm súng, chạy, chính là lựa chọn tương đương với chọn đường chết.
Cho nên chỉ có thể dựa vào hai chiếc xe này mà câu giờ phút chốc, cũng còn có phương án khác nữa là cầu nguyện cho Phan Ninh Ninh ở phía sau nhanh chóng đến kịp.
Nhưng mà điều khiến Trương Dương có phần tuyệt vọng chính là cái thời điểm mà hắn vừa mở máy xe kia thì hắn lại có chút sốt ruột cho nên đã ngay lập tức phóng xe bạt mạng chẳng kém gì mấy tay đua xe tốc độ cả, cho nên đã bỏ qua cả hai người Phan Ninh Ninh và Ngạo Thiên một quãng đường xa, ít cũng phải mười phút lái xe chứ không ít hơn. Có vẻ như giờ không thể trông chờ gì ở họ được. Điều này cũng có nghĩa là nội trong vòng mười phút tới, chính hắn phải dùng tay không đối mặt với một siêu cường nữ sát thủ chuyên nghiệp trong lòng tràn đầy thù hận với hắn, một lòng muốn đưa hắn đi chầu Diêm vương, hơn nữa trong tay cô ta còn có súng nữa.
Máu trên khuỷu tay hắn đã có phần thấm ướt hết lớp áo của hắn, bởi vì cố nén cơn đau cho nên trên trán hắn bây giờ đã bắt đầu có những giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Quá đỗi là hối hận mà! Chuyện này hết thảy đều là do chính mình gieo gió gặt bão, nếu không phải nghĩ rằng mình có chút khôn ranh hơn cô nàng thì giờ hắn cũng không đến nỗi rơi vào tình cảnh như thế này.
Có điều là trước mắt nhất định phải yên lặng. Phải yên lặng!
Hiện tại Trương Dương đang núp phía sau lốp xe phía trước, thân mình nằm úp sấp hết mức có thể, mới vừa rồi hệ thống đã gợi ý cho hắn rằng trong tay Đường Thất Thất kia cầm một khẩu súng lục đời kia, và theo tính toán thì khoảng cách so với hắn bây giờ khoảng chừng là hơn mười mét.
Tuy rằng Trương Dương không có hiểu biết gì nhiều về súng máy gì nhưng cũng đủ để biết uy lực của loại súng cầm tay, nghĩa là chúng không đủ lực để đục lỗ xuyên qua hai cái lốp xe cho nên chỉ cần Đường Thất Thất kia không tiến thêm nữa thì như vậy chính hắn tạm thời an toàn được một chút.
Nhưng lẽ tất nhiên là Đường Thất Thất một khi đã muốn giết hắn thì hiển nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức ngồi chồm hổm trong bụi cỏ kia mà chờ cho Trương Dương ló cái mặt ra khỏi xe.
Hiện tại thì có thể thấy là cô ta không hề biết hắn có quân cứu viện. Mà một khi cô ta không biết điều đó thì Trương Dương đoán là cô ta sẽ tiếp tục quan sát hắn một chút bởi vì dẫu gì thực lực cận chiến của Trương Dương thì Đường Thất Thất cũng đã biết đến, cho nên hắn là cô ta sẽ không đến nỗi mạo hiểm tính mạng một cách điên dại.
Nhưng mà Trương Dương cũng không thể kết luận là cô ta có làm như hắn nghĩ hay không, cho nên hiện tại hắn cần phải thực sự tập trung, cẩn thận nghe từng tiếng động dù chỉ là nhỏ nhặt nhất, chỉ cần cô ta tiến ra khỏi chỗ nấp thì Trương Dương nhất định phải có đối sách ứng phó lại.
- Soạt soạt!
Có thể là vừa vặn lúc thưa người qua lại cho nên trên đường lúc này hầu như không có ai khác, không có tạp âm xen lẫn cho nên cái lỗ tai thực sắc bén của Trương Dương nhanh chóng bắt được một vài thanh âm như tiếng cỏ khô bị giẫm đạp.
Ngay sau đó là tiếng giày quân dụng ma sát với nền đường, dù là thanh âm rất nhỏ nhưng hắn vẫn nghe được.
Đường Thất Thất kia còn đang núp sau bụi cỏ, nhưng rõ ràng là đã bắt đầu có ý định muốn di chuyển. Cô ta đại khái cũng đã đoán được Trương Dương không dám ngẩng đầu lộ diện cho nên chuẩn bị chủ động tiến đến chỗ hắn.
Trương Dương nín thở, máu trên khuỷu tay của hắn chậm rãi chảy ra thấm vào lớp áo của hắn, một giọt máu tích lại rồi từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, chậm rãi lan ra thành vũng, ước chừng đã thành một vũng máu khoảng hai nắm tay rồi.
Vết máu đó không thể nghi ngờ gì đã bán đứng vị trí hiện tại của hắn cho Đường Thất Thất thấy.
Từ phía sau bụi cỏ tiếng động đã phát ra rõ ràng hơn, tiếng vang chậm rãi nhỏ đi rồi qua một lát thì tiếng động đó hoàn toàn biến mất.
Mức độ căng thẳng trong lòng Trương Dương nâng cao thấy rõ, hắn biết rằng giờ phút này Đường Thất Thất kia đã ra khỏi bụi cỏ mà cô vừa mới nấp ở đó.
Hắn cố gắng tìm kiếm xem có đồ vật nào có thể sử dụng làm vũ khí được hay không, sờ trên sờ dưới, sờ trong sờ ngoài có vẻ chỉ có duy nhất cái Iphone mà thôi, thực đau lòng ghê! Tay vừa mới đụng đến chiếc điện thoại di động thì hắn đột nhiên nhớ ra, không đúng lắm, hắn còn có một đồ vật hay ho hơn nhiều chính là phi tiêu của Đường Thất Thất kia.
Mà nó nằm ngay tại túi áo khoác ngoài của hắn.
Suy nghĩ xong rồi hắn nhanh chóng lấy ra túi phi tiêu của Đường Thất Thất mà lúc trước hắn đã nhét vào trong túi áo khoác. Cánh tay bị thương của hắn giờ không còn có khả năng sử dụng được nữa, hơn nữa lại khốn nhất chính là đấy lại là cánh tay thuận của hắn, cho nên hiện tại hắn chỉ có thể dùng tay chiêu (tay trái) để ném phi tiêu mà thôi.
Hiện tại điều bất lợi nhất đối với hắn chính là cô nàng Đường Thất Thất kia đã biết được vị trí chính xác của hắn, cho nên có thể tùy ý lựa chọn thế tiến công. Trong khi Trương Dương chỉ có thể trốn ở sau bánh xe, không hề đoán biết được cô ta sẽ tấn công mình từ hướng nào, chỉ có thể phán đoán dựa trên thính lực sắc bén của hắn mà thôi.
- Soạt!
Một tiếng động cực kỳ nhỏ lại khẽ vang lên trong yên lặng, Trương Dương nhắm mắt lại mường tượng, tiếng động phát ra từ bên trái.
Trương Dương đem thân mình hơi hơi nhấc khỏi mặt đất, chuẩn bị tùy cơ ứng chiến.
- Trương Dương, ta biết ngươi đang trốn ở chỗ nào!
Đang lúc Trương Dương còn đang tập trung cao độ thì thanh âm lạnh như băng của Đường Thất Thất đột nhiên vang lên, giọng điệu đầy vẻ thù hận.
- Hôm nay, ta sẽ dùng máu tươi của ngươi để tế cho các sư huynh sư đệ đã bị ngươi giết hại.
- Ta sẽ không lập tức giết chết ngươi, ta muốn nhìn thấy máu của ngươi chậm rãi chảy ra cho đến khi cạn kiệt…
Trương Dương nghe cô nàng nói vậy liền cười khổ một chút, nếu mà cô nàng muốn nói chuyện thì chính hắn lại có thêm thời gian để học tập một chút thuật phi tiêu, tốt xấu gì hiện tại cũng là thượng sách, cùng cô ta liều mạng một phen.
- Hệ thống trợ thủ, ta muốn học thuật phi tiêu…
- Thuật phi tiêu cao cấp yêu cầu hao phí năm điểm tích phân hệ thống, xác nhận tiếp thu hay không?!
- Tiếp thu!
Trương Dương sau khi nghe được Đường Thất Thất kia mở miệng nói vậy, trong lòng hơi chùn lại một chút. Nếu cô ta mở miệng nói chuyện thì chứng tỏ trong lòng cô ta hiện tại rõ ràng là đang lo lắng, đang do dự. Điều do dự chính là không biết có nên cho Trương Dương hắn một phát súng trí mạng luôn hay không.
Cho nên trước tiên cô ta dùng cái giọng điệu lạnh như băng đó để uy hiếp, không nghĩ ngờ gì chính là cô muốn phá tan phòng ngự mà Trương Dương đã lập nên.
Chỉ tiếc là chiêu này cô nàng áp dụng nhầm đối tượng rồi.
Hơn nữa, hắn cũng không hề nghĩ là cái thuật phi tiêu cao cấp lại chỉ tốn có năm điểm tích phân của hắn mà thôi, cho nên lúc này trong lòng hắn ngược lại lại có chút vui vẻ chấp thuận. Hệ thống Nữ Oa rất nhanh trừ đi năm điểm tích phân của hắn rồi nhập nội dung của thuật phi tiêu cao cấp vào trong cái đầu Trương Dương.
Năm điểm tích phân đổi lấy khối lượng nội dung khá nhỏ của thuật phi tiêu cao cấp, nhưng mà lại đầy đủ lý thuyết lẫn kinh nghiệm thực hành, như vậy cũng coi là may mắn lắm.
- Trương Dương!
Đường Thất Thất kia lại hô lên một tiếng, nhưng giọng điệu lúc này đã tăng thêm đôi chút, đồng thời tiếng giày nện bước cũng đã rõ ràng vọng đến bên tai hơn trước, xem chừng cô ta đã hết kiềm chế rồi đây!