Sa Nặc Nhân thẹn thùng, không sai, Thâm Hải U Lam là của cậu, cậu có quyền quyết định, cậu không biết thời điểm nào đã ỷ lại như vậy, cư nhiên đưa ra quyết định còn nghĩ tới Xích Linh, tiếp tục như vậy tuyệt đối không được!
Nhưng là... Cậu liếc nhìn ánh mắt chờ đợi của Công Ngọc Diễm, vật hi vi quý(), một khi cậu đem quá nhiều Nguyên Quả vào thị trường, vậy khẳng định không phải chuyện tốt.
: vật hi hữu mới quý hiếm
Sa Nặc Nhân hỏi: "Chỗ này của ta cũng không có mấy cây, nhà các ngươi muốn nhiều Thâm Hải U Lam như vậy làm gì? Cây kia không phải bây giờ nên phát triển thành quá lớn rồi chứ?"
Cái "Không có mấy cây" Sa Nặc Nhân nói là số lẻ, nhưng Công Ngọc Diễm nghe thế mắt liền sáng lên, rốt cục có hi vọng, bản tính gian thương phát tác, cân nhắc phải làm như thế nào mới có thể lấy được mấy cây Thâm Hải U Lam từ trong tay cậu.
Công Ngọc Diễm nói: "Ngươi biết, một cây thực tài chín sao, chỉ có một cây, hoàn toàn cung không đủ cầu."
Sa Nặc Nhân gật đầu, "Nói cũng đúng, như vậy ta sẽ cố hết sức bán một cây cho ngươi."
Công Ngọc Diễm đại hỉ, "Bao nhiêu tiền?"
Sa Nặc Nhân sảng khoái vung tay lên, "Giá hữu nghị, triệu tinh tệ!"
Công Ngọc Diễm trực tiếp từ trên ghế rơi xuống. Sa Nặc Nhân biết mà còn hỏi: "Làm sao vậy? Ít sao? Vậy ta lại thêm chút..."
Công Ngọc Diễm vội xua tay, thật vất vả lấy lại giọng, nói: "Không thể thêm, không thể thêm nữa."
Sa nặc không hiểu nói: "Rất đắt sao? Không phải ngươi nói tiền không thành vấn đề sao? Lại nói đó chính là thực tài chín sao đấy, nếu như ta đem giao bán đấu giá trên chợ đen, tuyệt đối có thể cao hơn so với cái này."
Khuôn mặt đẹp trai của Công Ngọc Diễm nhăn lại thành mướp đắng, hắn quả thực nói tiền không thành vấn đề, nhưng hắn cũng không nghĩ tới Sa Nặc Nhân sẽ giở công phu sư tử ngoạm đâu!
"Cái này... Quá lớn, ta phải đi về hỏi xem một chút, ta không làm chủ được."
Sa Nặc Nhân hiểu ý mỉm cười, "Được, chờ thương lượng xong, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta."
Nhiệt tình đưa tiễn Công Ngọc Diễm ủ rũ, Sa Nặc Nhân suýt nữa cười ngất đi.
Sa Nặc Nhân trong lúc rảnh rỗi, chuẩn bị ra ngoài đi dạo, ở trên tinh hạm lâu như vậy, cậu còn chưa có tham quan quanh đây.
Cậu đi qua phòng chế tạo cơ giáp, phát hiện có người dùng, đi đến phòng dược tề, phát hiện cũng có người dùng, hết cách rồi, chỉ có thể tới phòng giải trí, nhìn thấy một đám Resse cường tráng ở đó hô hào, nhất thời cũng không có tâm tình, không thể làm gì khác đành đi tới phòng huấn luyện cơ giáp. Có người đang điều khiển cơ giáp, tiến hành huấn luyện, Sa Nặc Nhân đứng bên cạnh nhìn một lát, lại chuyển tới sân vật lộn của Resse, đứng xa xa nhìn một đám Resse vây lại với nhau mồ hôi như mưa, đó là sức mạnh cùng hò hét cuồng dã.
"Tộc nhân của ngươi chỉ có thể dựa vào cường giả sinh tồn, nắm giữ dung mạo tuyệt sắc, tinh thần lực cực cao, cùng thể chất dễ thụ thai, các ngươi tới chỗ nào cũng sẽ bị giam cầm! Vũ trụ rộng lớn tàn khốc không có nơi tự do cho các ngươi!" Sa Nặc Nhân không hiểu sao lại nhớ tới lời nam nhân kia nói rất lâu trước đây, đây chính là cái gọi là "Cường giả" sao?
Sa Nặc Nhân nhìn Resse đánh lộn trên sân huấn luyện, nhìn bọn họ mỗi người đều hưng phấn hò hét, quơ nắm tay gọi to, "Đánh hắn, đánh mẹ hắn!", Sa Nặc Nhân cảm thấy một trận mê muội, lòng buồn bực thở không nổi, hai mắt nhìn đấu trường tràn đầy cừu hận, đều là những người này, đều là những người ngoại giới này...
"Em ở nơi này làm gì?"
Âm thanh đột nhiên xuất hiện đánh gãy Sa Nặc Nhân sa vào ý nghĩ của bản thân, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Xích Linh, hiển nhiên là sợ hết hồn.
Xích Linh thấy đầu cậu đầy mồ hôi, bộ dáng kinh hoảng, lông mày nhíu lại, giơ tay đặt lên trán cậu, "Làm sao vậy? Không thoải mái?"
Sa Nặc Nhân lắc đầu, "Không... Không có gì..."
Xích Linh đi tìm Sa Nặc Nhân, phát hiện cậu không có ở trong phòng, liền một đường tìm tới đây, lại thấy cậu đứng ở chỗ này ngẩn người, còn có ánh mắt kia, anh không xác định mình có phải là nhìn nhầm rồi hay không, trong nháy mắt kia, anh cảm giác mình không quen biết người này.
Xích Linh nắm chặt tay cậu, "Đi thôi, trở lại."
Sa Nặc Nhân nhẹ nhàng hô hấp, để cho chính mình bình tĩnh lại, không hiểu tại sao mình lại đột nhiên nhớ tới nam nhân kia, đoán chừng là nhìn thấy chính mình trong gương, đã từng có bóng ma, mới có thể nghĩ bậy bạ đi?
Bọn họ vừa mới đi, hai người đứng một bên khác cũng hiện thân.
Ái Tu rất bất mãn hành vi lén lén lút lút của Bối Nhã, "Muốn biết cái gì liền trực tiếp đi hỏi, ta không cùng ngươi theo dõi."
Bối Nhã một phát ngăn cản người muốn đi, "Trước tiên quan sát, quên mất chuyện đại ca bàn giao? Đài cơ giáp trong tay cậu ta rất không bình thường."
Ái Tu nghiêm mặt, "Đại ca muốn, ta sẽ đi giành lấy cho hắn."
Bối Nhã cả giận nói: "Dốt nát! Đây là chuyện giành được hay không sao? Nếu có thể cướp, còn đến phiên ngươi và ta động thủ sao?" Tám trăm năm trước đã bị người đoạt đi rồi.
Ái Tu không có biện pháp, không biết đến cùng bọn họ đang làm gì, chỉ có thể cùng Bối Nhã tiếp tục theo dõi.
Xích Linh đem người mang trở về phòng, cưỡng ép cậu lên giường nằm, không cho cậu tiếp tục chế tác dược tề.
"Nghỉ ngơi thật tốt, dược tề đã rất nhiều, không cần quá mệt." Xích Linh ngồi ở bên giường, thay cậu đắp kín chăn.
Sắc mặt Sa Nặc Nhân vẫn còn không quá tốt, cậu nhấc cánh tay che đi hai mắt, rầu rĩ nói: "Còn bao lâu nữa mới đến?"
Xích Linh chỉ cho là cậu ở trên tinh hạm đã chán hỏng, sờ sờ tóc cậu, thấp giọng nói: "Nhanh thôi, lại qua mấy ngày nữa là có thể đến điểm ước định."
Sa Nặc Nhân "Ừ" một tiếng, không nói gì nữa.
Xích Linh hôn trán cậu một cái, "Ngủ một chút đi, tôi ở đây với em."
Sa Nặc Nhân không muốn nói chuyện, nghiêng người sang, không bao lâu thật sự mơ mơ màng màng ngủ.
Trong giấc mộng, đâu đâu cũng có tiếng kêu cứu cùng với âm thanh oanh tạc của vũ khí lớn, tộc nhân ôn hòa không thiện chiến, chỉ có thể bị ép lái cơ giáp chính mình chế tác tiến hành phản kích, tộc nhân chết trên chiến trường, quá ngàn quá vạn, đối với người Thủy Ủy tộc đã ít ỏi mà nói, quả thực là tai ương ngập đầu.
Một tiểu nam hài chỉ có năm, sáu tuổi, ngơ ngác nhìn hết thảy trước mắt, tiếng rống tiếng gào khóc rung trời, nhìn tộc nhân từng người từng người ngã vào trong vũng máu, đúng lúc chiến sự khẩn cấp, tộc nhân vây quanh một tuyệt mỹ nam nhân tiến vào, đem tiểu nam hài ôm lấy, ôn nhu nói: "Bảo bối, chúng ta phải rời khỏi nơi này, đi tìm quê hương mới."
Trong quá trình đào tẩu, tiểu nam hài nằm nhoài trên bả vai mỗ phụ, nhìn tùy tùng và tộc nhân càng ngày càng ít, rốt cục, khi nhìn thấy Thư Nhai cậu thương yêu nhất cũng thả ra cơ giáp, thời điểm tiến ra chiến trường, bắt đầu khóc lên, "Thư ca ca! Trở về, chúng ta cùng đi!"
Thư Nhai điều khiển cơ giáp quay người, giọng mang ý cười, "Á Liên đi trước, ta giết xong người xấu rất nhanh lại đi tìm ngươi."
Tiểu nam hài xô đẩy mỗ phụ, không muốn rời đi, "Ta không, Á Liên không đi, Á Liên chờ Thư ca ca cùng đi!"
Tình huống khẩn cấp, không thể để cho địch bắt được tộc chủ cùng thiếu tộc chủ của bọn họ, chỉ cần có tộc chủ ở, Thủy Ủy tộc không coi là chân chính diệt vong. Tuyệt lệ nam nhân lần đầu tiên trong đời phát hỏa, cũng động thủ đánh tiểu nam hài, "Đi theo ta!"
Tiểu nam hài chơi xấu ngồi chồm hỗm trên đất không đi, cũng đấm đá mỗ phụ, khóc lớn nói: "Người xấu! Mỗ phụ là người xấu! Ta muốn Thư ca ca, ta muốn Thư ca ca!"
Tộc nhân cùng nhau tiến lên, ôm lấy thiếu tộc chủ liền chạy về phía phi thuyền xa xa, không thể trì hoãn nữa, đây là cơ hội duy nhất cho bọn họ đào tẩu.
"Bảo bối, chỉ cần ngươi không chết, Thủy Ủy tộc cũng sẽ không diệt vong, ngươi thân là thiếu tộc chủ, thì có trách nhiệm giải cứu tộc nhân cực khổ, sinh mệnh người toàn tộc Thủy Ủy đều do ngươi gánh vác...
"... Nặc Nặc, Nặc Nặc!"
Tiểu nam hài đắm chìm trong bóng tối vô biên, cậu cảm thấy cô độc, bất lực, tộc nhân từng người từng người rời cậu mà đi, cuối cùng mỗ phụ cũng đi, chỉ còn một mình cậu...
"Nặc Nặc, tỉnh lại đi!"
Nặc Nặc là ai? Tiểu nam hài mơ mơ màng màng mở mắt ra, mờ mịt nhìn nam nhân trước mắt, mấy giây sau, ý thức mới dần dần trở lại, nhớ tới chính mình là ai, chính mình đang ở chỗ nào.
Xích Linh lo lắng đem người ôm vào trong lòng, "Gặp ác mộng?"
Trên mặt Sa Nặc Nhân vẫn còn vệt nước mắt khóc trong giấc mộng, cậu không nói lời nào, tùy ý Xích Linh ôm, trong lòng quặn đau. Chuyện khi còn bé, đến nay vẫn còn rõ ràng trước mắt, mỗi một cảnh mỗi một hình ảnh cũng chưa từng quên, chỉ là tận lực không nhớ tới, nhưng vẫn chôn giấu ở nơi sâu nhất trong lòng.
Sau đó Sa Nặc Nhân không có ngủ lại, Xích Linh tới phòng ăn lấy đồ ăn cho cậu, Sa Nặc Nhân ở trong phòng ăn bữa tối, liền để Xích Linh về nghỉ, cậu đã không sao.
Xích Linh không yên lòng để cậu một mình, Sa Nặc Nhân lại mỉm cười nói: "Anh nên giành thời gian nâng cao thực lực, bằng không nếu gặp nguy hiểm, ai tới bảo vệ em?"
Xích Linh nghĩ thầm cũng đúng, hôn cậu một cái, "Nghỉ sớm một chút, không cần quá mệt mỏi."
Sa Nặc Nhân tiếp tục mỉm cười, "Được."
Sau khí Xích Linh rời đi, một mình Sa Nặc Nhân ngồi ngốc một lát, nghe thấy tiếng gõ cửa, cho là Xích Linh quay lại, mở cửa nhìn thấy người cư nhiên là Xích Kính.
Xích Kính giọng mang lo lắng, "Đêm nay không thấy cậu đi ăn cơm, không thoải mái sao?"
Sa Nặc Nhân tâm tư bay loạn, suy đoán ý đồ hắn đến, "Không có, có chút lười biếng, không muốn động đậy."
Xích Kính cười rộ lên, cảm thấy Sa Nặc Nhân như vậy có điểm đáng yêu, liếc mắt nhìn qua phòng nghỉ, "Ta có thể vào ngồi một lát không?"
Sa Nặc Nhân tránh khỏi cửa, phóng khoáng nói: "Đương nhiên."
Xích Kính tiến vào gian phòng, cấp tốc quét một vòng, ôn hòa nói: "Còn có mấy ngày liền cùng Tam hoàng tử hội họp, nghe nói nơi đó rất nguy hiểm, cậu có muốn đi cùng ta hay không?"
Sa Nặc Nhân vẫn cứ đứng yên ở vị trí gần cửa, uyển chuyển từ chối, "Xích Linh sẽ bảo vệ ta."
Xích Kính nói: "Linh đệ của ta tư chất quả thực tốt, chỉ có điều, từ năm trước nhiễm phải phóng xạ, sức chiến đấu của hắn cũng chưa từng tăng lên, thêm vào trước đó hắn chiến đấu, nghe nói có giáp cũng bị hao tổn, ta là sợ thời điểm đó nhiều người hỗn tạp, hắn không hẳn có thể che chở tốt cho ngươi."
Sa Nặc Nhân mỉm cười nói: "Ngài cũng chưa chắc đã rảnh rỗi phân thân, Vương tử phi của ngài còn cần ngài chăm sóc đâu."
Xích Kính nở nụ cười, "Chăm sóc hai người ta vẫn có thể."
(ed: nhếch mép cười khinh bỉ)
Sa Nặc Nhân giống như cảm kích nói: "Cảm tạ, thời điểm đó thật sự gặp nguy hiểm, ta sẽ hướng ngài cầu viện."
Xích Kính sảng khoái nói: "Được, tình huống bên trong hi vọng sẽ không quá tệ."
Trên mặt Sa Nặc Nhân mang theo nụ cười, tiếp tục cùng hắn phí lời, "Hi vọng như vậy."
Xích Kình từ trong túi tiền móc ra một bình nước thuốc màu trắng sữa, đưa cho Sa Nặc Nhân, "Cái này ngươi dùng sao?"
Sa Nặc Nhân liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là Thâm Hải U Lam màu trắng đưa cho Công Ngọc gia, giả vờ không hiểu nói: "Đây là cái gì?"
Xích Kính nhìn chằm chằm Sa Nặc Nhân, muốn nhìn ra sơ hở của cậu, "Đây là Thâm Hải U Lam, là ba vị Vương cưỡng chế Công Ngọc gia lấy ra, nghe nói có thể chống đỡ phóng xạ hạt nhân không rõ ở đàn phái tinh vực kia, Công Ngọc gia giở công phu sư tử ngoạm, vẫn luôn bán đến triệu tinh tệ, lần này đi di tích cổ, ngược lại là để cho nhà họ kiếm bộn rồi."