Hôm nay, Sa Nặc Nhân mới từ trường học trở về, liền thấy Xích Linh ngồi trong đại điện chờ cậu, trên bàn đặt ống mẫu máu khác nhau, đều là máu của bệnh nhân Tát quốc. Hơn một tháng qua, Sa Nặc Nhân chính là dùng phương pháp như vậy xem bệnh cho những người kia, cậu không thể lộ diện, không thể để cho người khác biết Bách Phúc Tuyết là do cậu chế tác, chỉ có thể dùng phương pháp như vậy để kiểm tra, nồng độ hạt nhân có hại trong máu nhiều hay ít, đã đủ để phán đoán tình huống thân thể của người nọ.
Rất nhanh Sa Nặc Nhân đã kiểm tra xong, lấy ra mấy ống máu đặt sang bên cạnh, "Mấy người này còn cần tiếp tục sử dụng Thâm Hải U Lam chừng ngày, những người khác đã không còn vấn đề gì, đã bình phục, có thể ngừng thuốc."
Công tước Ngải Phu Tư đã bàn bạc xong xuôi với Diễm Vương, cuối cùng mang tới thư do quốc chủ bọn họ tự viết, chỉ cần có thể xác định Bách Phúc Tuyết có thể cứu được sinh mệnh con dân của bọn họ, liền đem chiếu quy phục giao tới Tinh Diệu đế quốc. Hiện tại, bọn họ chỉ còn chờ mang thuốc trở về nước.
Từ lâu Sa Nặc Nhân đã nghĩ tới sẽ cần một lượng lớn Bách Phúc Tuyết, Tát quốc mặc dù là tiểu quốc, thế nhưng cư dân chịu ảnh hưởng của phóng xạ không có ngàn vạn() cũng có trăm vạn(), mà có thể khống chế được dược tính của Nguyên Quả lại chỉ có cậu, cho nên để một mình cậu chế tác dược tề cung cấp cho hơn trăm vạn người sử dụng, quả thực có chút khó khăn, trước tiên không nói tới vấn đề cung cấp vật liệu, mà Sa Nặc Nhân sẽ không có nhiều tinh lực như vậy, tuy rằng hiện tại cậu chế tác Bách Phúc Tuyết đã vô cùng thuần thục, hơn nữa Bát Phúc Nham cũng đầy đủ để dùng, nhưng cũng không thể mỗi ngày giống như người máy không ngừng sản xuất, cho nên Xích Linh quyết định, cung cấp từng đợt.
: ngàn vạn = ..
: trăm vạn = ..
Chỉ có người bị ảnh hưởng nặng mới cần dùng tới bình, người nhẹ chỉ cần dùng , bình là có thể khôi phục, cụ thể phân phối dược tề như thế nào liền xem Tát quốc, Diễm Vương chỉ đáp ứng sẽ cung cấp cho bọn họ vạn() bình Bách Phúc Tuyết, còn Thâm Hải U Lam, còn phải Công Ngọc gia có thể cung cấp bao nhiêu. Công tước Ngải Phu Tư cực lực tranh thủ, cuối cùng đem số lượng Bách Phúc Tuyết tăng lên vạn() bình, mỗi tháng sẽ đưa tới một lần, số lượng không đồng nhất, mãi tới khi đem số lượng gửi tới đủ mới thôi, lý do là loại dược tề này phi thường khó chế tác, tỷ lệ thành công rất thấp, nếu như có thể chế tác được loại dược tề này phổ biến, sẽ không phải đến nay cũng chưa ai tìm ra phương pháp chế tác nó, công Ngải Phu Tư hết cách rồi, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý, tất cả phí dụng cần để chế tác dược tề đều được Tát quốc chi trả.
: vạn = ..
: vạn = ..
Ba tháng qua, trong tay Sa Nặc Nhân đã tích lũy rất nhiều Bách Phúc Tuyết, những thứ này đều đã được pha loãng, dược tính còn thấp hơn Bách Phúc Tuyết hạ phẩm, đương nhiên, đối với những người khác mà nói, đây đều là dược tề cực phẩm, cho nên thời điểm Sa Nặc Nhân chế tác tốc độ rất nhanh, trên căn bản là , phần đồng hồ đã có thể chế ra được một hộp, một hộp bình, huống hồ cậu đã suy nghĩ ra được một loại phương pháp chế dược mới, chính là đem tinh thần lực của cậu chia thành ba phần, nhất tâm tam dụng(), đồng thời khống chế ba ấm lô, cứ như vậy, một lần là có thể chế được bình, sau ba tháng, cậu đã chế được rất nhiều.
chắc khoảng tới phút gì đó
: dụng tâm lần làm được việc =)))
Mặc dù có thể nghĩ ra việc đem tinh thần lực chia làm ba để dùng, nhưng vẫn phải cám ơn Pidgey nhắc nhở, nghĩ đến buổi tối hôm đó, Sa Nặc Nhân vẫn cảm thấy mặt có chút đỏ.
Ngay đêm Pidgey xuất quan đó, Xích Linh ôm cậu muốn thân thiết, bởi vì anh rất bận, bọn họ quả thực đã có khoảng thời gian không âu yếm, cho nên hai ngươi vong tình hôn nhau, bầu không khí rất tốt, cảm giác rất tốt, thời điểm khung cảnh đang rất đẹp, đột nhiên một thanh âm đánh gãy bọn họ, "Các ngươi đang làm gì?"
Sa Nặc Nhân sợ hết hồn, lập tức ngồi dậy, liền thấy Pidgey uy phong lẫm liệt đứng trên giường của bọn họ, đang dùng đôi mắt đen kịt lườm Sa Nặc Nhân.
Trong nháy mắt mặt Sa Nặc Nhân đỏ ửng lên, tư thế kia của Pidgey, khẳng định là tới bắt gian a!
Xích Linh rất không vui vẻ, ngồi dậy, đem Sa Nặc Nhân kéo vào trong ngực, "Chúng ta đã kết hôn rồi, làm chuyện như vậy không phải rất bình thường sao?"
"Kết hôn?" Pidgey khiếp sợ, dò hỏi nhìn về phía Sa Nặc Nhân.
Cậu gật đầu thừa nhận.
Pidgey quả thực không thể tin vào tai của mình, nó mới bế quan hơn nửa năm, Sa Nặc Nhân cư nhiên đã đem mình gả đi, lại còn gả cho một nam nhân bình thường như vậy!
Ánh mắt Pidgey rất lạnh, âm thanh cũng trầm hơn, nhìn chằm chằm Sa Nặc Nhân, "Ngươi biết mình đang làm gì sao? Ngươi cư nhiên kết hôn cùng hắn?"
Xích Linh nhíu mày, "Ngươi có ý gì? Cái gì gọi là cư nhiên kết hôn với ta?"
Pidgey hung ác trừng mắt về phía Xích Linh, lạnh lùng nói: "Ngươi căn bản không xứng với hắn, chỉ bằng một Resse luyện khí cảnh bậc như ngươi, có tư cách gì kết hôn với hắn?"
Eitor: đọc tới đoạn này tui bỗng cảm thấy hả hê kinh khủng =))) vì bạn công đang bị ngược cho những lúc mà bản lợi dụng bé thụ của tui =)))
Xích Linh giận dữ, cả người đấu khí lạnh lẽo, Sa Nặc Nhân vừa thấy tình thế không ổn, lập tức ôm lấy anh, "Xích Linh, Xích Linh đừng nóng giận, Pidgey không có ác ý..."
Pidgey thấy Xích Linh nổi giận, cư nhiên nhếch cái miệng nhỏ xinh cười lạnh, "Tỉnh lại đi, lấy tài nghệ của ngươi, đến tư cách động thủ với ta cũng không có."
Editor: lần đầu tiên tui cảm thấy thỏa mãn khi bạn công bị ngược như vậy. Lần đầu tuyển truyện của tui thật không tốt =(((. P/s: tui cũng kb phải tả cái miệng của Pidgey như thế nào nữa. Nó kiểu này nè:
Sa Nặc Nhân cũng tức giận, "Pidgey, ngươi bớt tranh cãi một tí."
Hai mắt Xích Linh bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, ngữ khí âm trầm, "Ngươi là người đầu tiên nói ta không xứng với em ấy, ta có thể cho em ấy ngôi vị tối cao ở Tinh Diệu đế quốc, làm sao lại không xứng?"
Pidgey nhìn chằm chằm Xích Linh trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Coi như hắn không thể sinh dục đời sau, ngươi cũng nguyện ý?"
Trong lòng Sa Nặc Nhân cả kinh, cậu vốn là Thủy Ủy tộc nhân, tương đối dễ dàng thụ thai, cậu luôn luôn lo lắng rằng mình sẽ mang thai, không nghĩ tới bản thân cư nhiên lại không thể mang thai? Vậy cậu là không nên sớm tiêm vào mang thải thể?
Xích Linh lại nói: "Vậy thì như thế nào? Ta vẫn yêu em ấy như cũ."
Pidgey xì nói: "E rằng tới lúc đó không chỉ phụ thuộc vào mình ngươi rồi. Ngươi hãy nhớ kỹ, thể chất của cậu ta rất đặc thù, cùng mang thai thể không hợp, trừ phi ngươi muốn thấy cậu ta chết, các ngươi cùng nhau, sẽ không có đời sau."
Sa Nặc Nhân khiếp sợ, Xích Linh lại nhíu mày.
Pidgey một bộ chỉ tiếc mài sắt không nên kim trừng Sa Nặc Nhân, "Ta nói rồi, ngươi có thể lấy hắn làm chỗ dựa, nhưng không có cho ngươi cùng hắn kết hôn. Hiện tại ngươi cùng hắn giải trừ quan hệ vẫn kịp, hắn không phải phu quân của ngươi..."
"Pidgey." Sa Nặc Nhân ngắt lời nó nói, "Đây là lựa chọn của chính ta, ta không muốn cùng Xích Linh tách ra."
Ánh mắt Pidgey rất phức tạp, quan sát bọn họ hồi lâu, mới nói: "Ngươi sẽ hối hận."
Sau khi biến mất, cũng không có ra ngoài nữa, ngay cả Sa Nặc Nhân chủ động dùng ý thức lực nói chuyện với nó, nó cũng không để ý, mãi đến tận khi thấy Sa Nặc Nhân khổ cực chế tác từng bình từng bình dược tề một, Pidgey mới nói một câu, "Ngươi chỉ biết cậy mạnh, không biết tách tinh thần lực ra sử dụng sao?"
Sa Nặc Nhân bỗng nhiên tỉnh ngộ, cao hứng rốt cuộc Pidgey cũng để ý tới cậu, nhưng là cậu nói chuyện với nó, Pidgey vẫn không quan tâm tới cậu, Sa Nặc Nhân vì thế mà buồn bã mấy ngày. Làm cho cậu cũng phiền muộn, còn có chuyện không thể mang thai này, Sa Nặc Nhân vẫn cho rằng mình có thể mang thai, thậm chí còn uống dược tề tránh thau, kết quả thì sao, ngay cả mang thai thể cũng không thể tiêm vào...
Điều này làm cho Sa Nặc Nhân rất hổ thẹn, cũng không thể tiếp tục ở chung với Xích Linh giống như lúc trước nữa, trong tâm cậu có một nút thắt không thể nào tháo được.
Sa Nặc Nhân thở dài, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội hỏi: "Xích Linh, đêm đó Pidgey có nhắc tới luyện khí cảnh phải không?"
Nói tới chuyện đêm đó, Xích Linh đã nổi giận, "Có nhắc qua, em biết là có ý gì?"
Lúc đó anh đã chú ý tới cụm từ này, chỉ là không hiểu ý tứ, cũng không nghĩ tới việc hỏi ra miệng, chỉ cần hỏi nhất định sẽ bị Pidgey chế nhạo.
Sa Nặc Nhân trầm tư, lấy ngữ khí của Pidgey đêm đó tới xem, luyện khí cảnh ở trong mắt nó, thực lực tựa hồ rất thấp, như vậy nói cách khác, thật sự có cảnh giới sức chiến đấu càng cao hơn?!
Sa Nặc Nhân nói: "Sức chiến đấu cao nhất của Resse đạt tới bao nhiêu?"
Xích Linh nói: "Trong lịch sử đế quốc, có mấy vị đế quân sức chiến đấu đã đạt tới cấp , những nơi khác thì chưa từng nghe nói đến."
Sa Nặc Nhân nói: "Lời Pidgey nói, sức chiến đấu hiện tại của anh mới là luyện khí cảnh, em vẫn luôn nghĩ, cao hơn luyện khí cảnh, có phải còn có cảnh giới càng cao hơn."
Xích Linh cau mày nói: "Ý em là, ngoại trừ cấp , còn có cấp bậc cao hơn?"
Sa Nặc Nhân: "Không sai."
Xích Linh lại cảm thấy được có chút khó có thể lý giải được, "Theo những bản ghi chép tôi đã xem qua, trong lịch sử của tinh hệ Bạch Ngân, vẫn chưa có người nào có sức chiến đấu vượt qua được cấp ."
Liên hệ với điểm này, Sa Nặc Nhân cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ là thời đại kia của Pidgey mới có người có thể đạt tới đẳng cấp kia? Người ở hiện tại sức chiến đấu đều chỉ có thể dừng lại tại luyện khí cảnh?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không tài nào hiểu được, Sa Nặc Nhân quyết định, chắc chắn phải tìm một cơ hội tốt mà hỏi Pidgey một chút.
Xích Linh cũng có ý nghĩ như thế, thế nhưng anh sẽ không hỏi, nhớ tới tính cách ác liệt kia của Pidgey, không thể hi vọng vào nó rồi!
Sa Nặc Nhân điều chỉnh tốt tâm thái, hỏi anh: "Lần này chúng ta cần phải đưa tới Tát quốc bao nhiêu bình Bách Phúc Tuyết?"
Xích Linh hỏi: "Em có bao nhiêu?"
Sa Nặc Nhân trả lời: "Mấy trăm ngàn bình đi."
Xích Linh nói: "Đưa tới cho họ vạn() bình, sau đó mỗi tháng sẽ cung cấp cho họ vạn() đến vạn() bình là được."
: vạn = .
: vạn = .
: vạn = .
Sa Nặc Nhân nói: "Sẽ không quá ít chứ?"
Một tháng chế ra , vạn bình dược tề cực phẩm vẫn còn chê ít, phỏng chừng chỉ có Sa Nặc Nhân cho là như vậy.
Xích Linh nói: "Không ít chút nào."
Sa Nặc Nhân cũng không lại nhiều lời, từ trong không gian lấy ra số lượng Bách Phúc Tuyết của Tát quốc, một hộp bình, xếp dược tề vào một chỗ. Sau khi hai người đếm đủ số lượng, liền thu vào một chiếc nhẫn không gian khác, chuẩn bị đưa cho Ngải Phu Tư công tước.
Xích Linh đi làm việc, trong lúc Sa Nặc Nhân rảnh rỗi, liền đến phòng chế tạo cơ giáp ở đế cung tìm Thư Nhai chơi, y bình thường cũng sẽ ở nơi đó, chỉ điểm Sa lão gia tử cùng Nam Cẩn chế tạo cơ giáp.
Thời điểm Sa Nặc Nhân tới, Sa lão gia tử cùng Nam Cẩn vẫn còn bận rộn, trong phòng chế tạo đã có hai đài cơ giáp đứng yên ở đó, thân máy đoan chính ổn trọng, đây chính là phong cách thành thục của Sa gia, chỉ có điều phương pháp chế tạo hoàn toàn khác nhau, để chế tạo ra quang giáp, bọn họ đã nghiên cứu rất lâu.
Sa lão gia tử vô cùng thưởng thức Nam Cẩn, muốn mời gắn về công ty Ốc Đức làm thủ tịch chế tạo sư, mà Nam Cẩn lại thái độ khác thường mà đồng ý, trước nay hắn vẫn luôn là bộ dáng cao ngạo, không nghĩ tới sẽ tiếp nhận lời mời của Sa lão gia tử, điều này làm cho Sa Nặc Nhân cũng cảm thấy khó mà tin được. Bất quá, mọi người đều là làm việc cho bệ hạ, cũng không có gì phải rối rắm.
"Thư Nhai đâu?" Sa Nặc Nhân không thấy Thư Nhai ở đây, liền hỏi.
Nam Cẩn tạm dừng công việc trong tay, "Ngươi tới thật đúng lúc, Thư Nhai hình như có chút không thoải mái, ngươi qua xem y một chút đi."
"Không thoải mái? Y làm sao vậy?" Sa Nặc Nhân lập tức lộ ra vẻ lo lắng.
"Ta cũng không phải dược sĩ, ta làm sao biết." Nam Cẩn tức giận lườm cậu một cái.
Sa Nặc Nhân không nói thêm nữa, bước nhanh rời khỏi, đi thẳng đến nơi Thư Nhai ở.
Cửa phòng y đóng chặt, Sa Nặc Nhân đi qua gõ cửa, gõ nửa ngày cũng không thấy có người ra mở cửa, cậu rất lo lắng, gọi lớn quản sự đến mở cửa.
Cửa vừa mới mở ra, Sa Nặc Nhân liền vọt vào, nhìn quanh một vòng lại không thấy Thư Nhai, cậu nghe thấy phòng rửa tay có tiếng nước chảy, bước nhanh tới đó, liền thấy Thư Nhai một thân quần áo nằm trong bồn tắm, vòi nước vẫn còn chảy ra nước nóng, tóc dài theo dòng nước rối tung lên, chậm rãi trôi nổi, Thư Nhai thì lại nằm trong bồn tắm đầy nước không nhúc nhích.
"Thư Nhai!" Sa Nặc Nhân kinh hãi, vội vã thả ra tinh thần lực kiểm tra cho y, lại không phát hiện có bất kỳ điều gì khác thường.