Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

chương 142: lại tới một lần nữa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Xích Linh nói: "Phụ thân đừng nóng vội, cổ văn ta đưa cho bọn họ chỉ là một phần, sau khi bọn họ trở về, còn cần một khoảng thời gian nữa để nghiên cứu, mà kỹ thuật chế tạo chiến đấu khải trang kia, chúng ta đã nắm giữ trong tay."

Xích Linh nói, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một xấp giấy, mặt trên đều là một ít dấu hiệu chữ viết xem không hiểu, còn có cả bản phân giải từng bộ phận của binh khí. Diễm Vương cầm một tờ giấy, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Sa Nặc Nhân, đây chính là đồ vật lúc đó Sa Nặc Nhân ở trong xe huyền phù múa bút thành văn?

"Ngươi... Có năng lực tốc ký?" Phu phu Diễm Vương quả thực khó có thể tin.

Sa Nặc Nhân lạnh nhạt nói: "Lợi dụng tinh thần lực, tốc kí trong thời gian ngắn, là có thể."

Bọn họ đều là lần đầu tiên nghe nói đến, tinh thần lực còn có thể dùng như vậy, bất quá, có bản phác thảo thiết kế này, Diễm Vương đã thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lật qua lật lại, "Đây là hoàn chỉnh sao?"

Sa Nặc Nhân nói: "Một dấu chấm câu cũng không thiếu."

Diễm Vương thỏa mãn gật đầu, "Cực khổ rồi."

Lại nhìn về phía Xích Linh, "Ngươi định làm gì? muốn phái người nào đến nghiên cứu? Bây giờ cách thời gian thi đấu chọn người thừa kế chỉ còn có hai tháng, Xích Tông của ngươi tuyệt đối không thể vào trận."

Xích Linh nói: "Trên thực tế, khi Xích Tông chiến đấu với người Tuy Vĩ Hạt, đã bị phá hủy."

Hiện tại anh đến Xích Tông cũng không có, trên người chỉ có một đài cơ giáp cấp , bất quá anh sẽ không dùng nữa, những thứ đó cùng Iman đều là quá khứ.

Diễm Vương cau mày, nói cách khác, bây giờ trên người nhi tử đến cơ giáp cũng không có?

"Ngươi cự tuyệt yêu cầu tìm người giúp ngươi, hiện tại, một đài cơ giáp ngươi cũng không có, đừng nói cơ giáp kiểu mới, đến cơ giáp phổ thông ngươi cũng không có. Đừng quên, thời gian chỉ còn có hai tháng, coi như hiện tại chế tạo ra loại chiến đấu khải trang này, ngươi còn cần một khoảng thời gian thích ứng, huống hồ bán thiết kế phác thảo vẫn còn đang ở trên giấy!" Diễm Vương quắc mắt nhìn trừng trừng, đối với đứa con trai duy nhất này không biết phải nói gì mới được, cả ngày không nóng không vội vây quanh vợ mình, chỉ bởi vì thân thể của nó không thoải mái, đem hết thảy chuyện khẩn cấp đều dời lại, đây quả thực là hồ đồ!

Đối với tình tình của phụ thân từ trước đến nay Xích Linh đều không quá để ý, "Ta tụ có chừng mực, nếu như ngài không còn chuyện gì khác, chúng ta về phòng trước."

Tiếp nhận bản phác thảo thiết kế trong tay phụ thân, mang theo tức phụ (vợ) rời đi.

Diễm Vương tức đến nổ mắt, Diễm Vương phi nói: "Ngươi đừng bận tâm vớ vẩn, Xích Linh là đứa có chừng mực."

Diễm Vương phi nói: "Có chừng mực? Hắn có cái gì đúng mực? Hiện tại đến một đài cơ giáp nó cũng không có!"

Diễm Vương không vội không giận, tính cách như nước, thanh âm thanh đạm: "Không phải nó đã mời Sa lão gia tử cùng Nam Cẩn đại sư tới sao?"

Lúc này Diễm Vương mới nhớ tới, trước đó Xích Linh có nói muốn xây dựng phòng thực nghiệm chế tạo cơ giáp cùng phòng thực nghiệm nghiên cứu dược tề ở trong vương cung, đem vương cung làm loạn một trận, hình như cũng có nói qua chuyện có mời hai đại sư này tới, gần đây sự vụ của ông quá nhiều, đã bận đến quên mất.

Diễm Vương phi lại nói: "Cơ giáp chế tạo sư ở Đế quốc có thể có mấy người? Bây giờ đã có hai vị ở trong vương cung của chúng ta, ngươi còn lo lắng chuyện gì nữa?"

Diễm Vương ngẫm lại cũng đúng, đứng dậy ôm lấy vòng eo thon của Vương phi, đêm nay không muốn xử lý công vụ, ông muốn cùng Vương phi của mình hảo hảo "bồi dưỡng" tình cảm.

Diễm Vương phi không có nói cho Diễm Vương, chuyện Xích Linh từ chối để Sa Nặc Nhân tiêm mang thai thể, nếu như Diễm Vương biết được, khẳng định sẽ nổi trận lôi đình.

Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh trở về phòng, không thể chờ đợi được nữa đem A trốn trong không gian hấp thu năng lượng bắt tới, để nó hỗ trợ đem một xấp bản phác thảo thiết kế này quét hình phiên dịch ra.

A đứng trong phòng, vô tội nhìn bọn họ.

Xích Linh lấy ra một tấm nguồn năng lượng tinh bản, hai mắt A tỏa ra ánh sáng, bắt đầu rà quét, phiên dịch, cuối cùng chỉnh hợp lại lưu vào bên trong con chíp, đem nó đưa cho Xích Linh, mong đợi nhìn anh. Xích Linh tiếp nhận chíp, đưa tấm năng lượng cho nó, A hạnh phúc ôm tấm năng lượng, liền chạy về không gian gặm nhấm năng lượng.

Sa Nặc Nhân: "..."

Sa Nặc Nhân: "Tại sao nó lại để ý tới nguồn năng lượng như vậy?"

Xích Linh đem chíp kết nối với quang não, click mở truyền tin: "Nó bởi vì tiêu hao hết năng lượng mà tắt nguồn lâu như vậy, đoán chừng là sợ."

Sa Nặc Nhân đã không có tâm tư dư thừa nghĩ đến những chuyện khác, ánh mắt của cậu hoàn toàn bị tư liệu thiết kế bên ngoài hấp dẫn, cậu và Xích Linh làm ổ trên ghế salon, nghiêm túc nghiên cứu, đến khi đem toàn bộ đều xem xong, hai người lần lượt trầm mặc.

Quả nhiên, binh khí càng mạnh mẽ, qua strinhf chế tác càng phức tạp. Bọn họ quả thực động tâm với thực lực của loại chiến đấu khải trang này, nhưng dùng trình độ của bnj họ, căn bản không chế tạo ra được. Muốn cho chiến đấu khải trang cùng người điều khiển có năng lực hỗ trợ lẫn nhau, chỉ một cái này cũng đã đủ khó khăn, càng đừng nghĩ tới việc để nó có khả năng nắm giữ thuộc tính dị năng. Trong tài liệu nói, muốn khiến chiến đấu khải trang nắm giữ thuộc tính dị năng, nhất định phải có "Khóa hồn thạch", lấy ra những "Hồn thú" có thuộc tính khác nhau, khóa vào trong Khóa hồn thạch, như vậy chiến đấu khải trang có thể nắm giữ hồn thú dị năng thuộc tính.

Vấn đề là, cái gì là Khóa hồn thạch? Cái gì là hồn thú?

Thực ra Sa Nặc Nhân đã từng nghe Pidgey nhắc đến chuyện này, trước Pidgey một lần đánh ngã ba con dị thú cấp cao, sức mạnh lúc đó chính là hồn lực, lấy sức chiến đấu nghịch thiên như vậy đến nói, sinh vật có được hồn lực, tuyệt đối không phải loại mà nhân loại có thể trêu chọc, này quả thực là muốn chết! Mà hồn thú, chắc chắn không phải dị thú cùng phi thú thông thường ở nơi này có thể so được, còn không biết là cái nhân vật gì nghịch thiên đây, có thể đó là một loại thú tộc nào đó ở thời Thái cổ, nếu như có Pidgey ở đây, cậu còn có thể hỏi một chút. Thứ duy nhất đáng được ăn mừng chính là, chiến đấu khải trang đúng là dùng tinh thần lực khống chế, Sa Nặc Nhân cảm thấy được, muốn chế tạo ra chiến đấu khải trang, trên căn bản là không thể.

Xích Linh đối với việc này, cũng có chút thất vọng.

Sa Nặc Nhân an ủi: "Tuy rằng chế tác chiến đấu khải trang có đủ loại khó khăn, tuy rằng chúng ta chưa chế tạo ra được, nhưng có thể lấy sở trường bù sở đoản, học tập phương pháp luyện chế tiến tiến của bọn họ. Huồng hồ, thời viễn cổ không phải nói dài một tấc mạnh một tấc() sao? Sức chiến đấu của khải trang tuy rằng cường hãn, nhưng chỉ cao mét, có chút không phù hợp với mắt thẩm mỹ của chúng ta. Đừng lo lắng, em sẽ chế tạo cho anh một đài cơ giáp phi thường lợi hại!"

: tấc, thốn (cun) = phân = , cm

Xích Linh có chút dở khóc dở cười, đem người ôm tới, hôn một cái, chẳng qua là anh cảm thấy đáng tiếc, binh khí chiến đấu mạnh mẽ như vậy, đối với kỹ thuật chế tạo hiện tại mà nói, khó khăn nhiều lắm. Sa Nặc Nhân nói không sai, có dù sao cũng tốt hơn không có, nói không chừng có thể mượn dùng làm linh cảm chế tác, nghiên cứu ra cơ giáp thuộc về quốc gia mình.

Diễm Vương nói, Sa Nặc Nhân yên lặng hi vào trong lòng, quyết định bắt đầu từ ngày mai, phải đem toàn bộ tâm tư đặt vào việc nghiên cứu cơ giáp.

Chỉ là hiện tại, cậu còn có một chuyện quan trọng cần phải làm...

Cậu liếc nhìn Xích Linh một chút, cân nhắc xem đêm nay có nên tới một lần nữa hay không, cậu phải nhanh chóng khơi dậy tinh thần lực cho Xích Linh mới được.

Rửa mặt xong xuôi, song song lên giường, Sa Nặc Nhân vẫn còn nghĩ tới chuyện này. Xích Linh đem người ôm vào trong lồng ngực, vỗ nhẹ sau lưng cậu, mang theo chút trấn an dỗ cậu ngủ. Sa Nặc Nhân lại ngẩng đầu lên, dùng cả tay lẫn chân bò lên trên người anh, Xích Linh cúi đầu nhìn cậu, mỉm cười hỏi, "Không đau?"

Ý nghĩ trong đầu Sa Nặc Nhân xoay chuyển mấy lần, mới hiểu được anh hỏi không đau cái gì, mặt liền nóng lên, thấp giọng nói: "Vẫn tốt..."

Xích Linh nhíu mày, ý bảo bối nhà anh là, có thể tới một lần nữa?

Anh ngẩng đầu thăm dò hôn môi đối phương, Sa Nặc Nhân không có trốn, trái lại rất tích cực hôn trả anh, Xích Linh hiểu rõ, bảo bối đây là muốn. Nam nhân ôn nhu trầm ổn, trong nháy mắt hóa thú, vươn mình đem người đè xuống giường, bá đạo cuồng nhiệt như lang sói, nụ hôn giống như mưa giông gió bão đè xuống. Sa Nặc Nhân một bên chịu đựng mặc Xích Linh tàn nhẫn hôn mình, trong lòng lại đang đọc thầm, chuyện cần làm đêm nay...

Cậu đột nhiên đẩy Xích Linh ra, vội la lên: "Chờ đã, chờ một chút..."

Xích Linh nắm chặt tay Sa Nặc Nhân đè xuống giường, thở dốc nói: "Không chờ được."

Sa Nặc Nhân rất muốn nói, cậu quên uống thuốc rồi a a a a!!! Loại thuốc kia phải uống trước khi làm mới có hiệu quả a! Nhưng là... Hiện tại cả người cậu mềm nhũn vô lực, đầu lại có chút choáng váng, cuồi cùng đơn giản nước chảy bèo trôi, tự an ủi mình, này kia nào có dễ mang thai như vậy, huống hồ vẫn là thân thể của "Sa Nặc Nhân", coi như thân thể có thay đổi, cũng là thay đổi theo phương hướng bộ tộc nguyên bản, nghe Pidgey nói, người của bộ tộc đó phi thường ít ỏi, nói cách khác, năng lực sinh sôi rất yếu, hơn nữa nam tử cũng chưa chắc đã giống như Thủy Ủy tộc, là thiên nhiên thụ thai thể.

Ed: tại sao ta lại cảm thấy nghi ngờ quá vậy. Lẽ nào...

Nghĩ đến đây, Sa Nặc Nhân rốt cuộc cũng cảm thấy yên tâm, không ăn thì không ăn, cậu mới không tin vận may lại tốt như vậy!

Lần này Xích Linh phi thường ôn nhu, đoán chừng là lo lắng cho thân thể Sa Nặc Nhân. Sa Nặc Nhân cưỡng bách chính mình bảo trì tỉnh táo, bị Xích Linh trêu chọc đến rất khó nhịn, thời điểm sắp đạt tới đỉnh cao, Xích Linh lại ác liệt giữ cậu lại, khiến Sa Nặc Nhân khó chịu đến sắp điên mất.

"Buông tay..." Sa Nặc Nhân hô hấp rối loạn, hai mắt mơ hồ, căn bản là không có cách nào suy nghĩ chuyện khác.

Xích Linh vừa thấy Sa Nặc Nhân lộ ra bộ dáng này, một thân nhiệt huyết nhanh chóng hướng về phía dưới tuôn ra, "Chờ tôi đồng thời."

Sa Nặc Nhân bị ép chỉ có thể cùng anh đồng thời đạt đến đỉnh cao, chờ dư vị qua đi, Sa Nặc Nhân lập tức phát hiện hình như cậu đã quên mất gì đó, cậu lại bỏ lỡ cơ hội! Trong nháy mắt đó, đầu óc của cậu hoàn toàn trống rỗng, đừng nói đến chuyện còn có thể khơi gợi tinh thần lực cho Xích Linh, quả thực phiền lòng!

Thấy Sa Nặc Nhân than thở, một bộ dáng vẻ hối hận, Xích Linh lại càng buồn bực, lần đầu tiên cũng là như thế này, lần này cũng như vậy, chẳng lẽ là chê kỹ thuật của anh không tốt?

Sa Nặc Nhân hận đến cắn răng, đem cái ngượng ngùng gì đó đều ném đi, "Lại tới một lần nữa, lần này không cho chạm vào em."

Xích Linh: "?"

Có thể nghe được bảo bối chủ động yêu cầu, tự nhiên là chuyện khiến người nào đó vui vẻ, nhưng là không cho chạm vào cậu... Vậy muốn đến làm sao?

Xích Linh có chút lo lắng thân thể của cậu, "Em không mệt?"

Sa Nặc Nhân gật đầu, "Ân, lại tới một lần nữa, lần này anh đừng chạm vào em, em có việc phải làm, nhanh chút."

Xích Linh đầy bụng nghi vấn, đành phải đáp lại yêu cầu của Sa Nặc Nhân, lại tới một lần nữa.

Lần này Sa Nặc Nhân học thông minh, không cho Xích Linh trêu chọc cậu, chỉ để anh tự giải quyết vấn đề, như vậy cậu có thể bảo trì thanh tỉnh, Sa Nặc Nhân vừa phóng thích tinh thần lực giúp Xích Linh chải vuốt đấu khí trong cơ thể, vừa quan sát phản ứng của anh, thời điểm Xích Linh đạt tới đỉnh, cấp tốc ngưng tụ tinh thần lực, những tia tinh thần lực không chút khách khí đâm vào biển ý thức của Xích Linh, tinh thần lực siêu cao của Sa Nặc Nhân, ở trong biển ý thức của anh nhanh chóng bạo phát, giống như một tiểu hành tinh nổ tung, uy lực còn không nhỏ!

Xích Linh không hề chuẩn bị một chút nào, đột nhiên tiếp nhận như vậy, đau đến rên lên một tiếng, dư vị sảng khoái kia cũng không kịp hưởng thụ, liền ngã xuống giường. Cơn đau trong nháy mắt ấy, cảm giác toàn bộ đại não đều muốn nổ tung, mặc dù là Xích Linh, cũng khó có thể chịu được cảm giác đau đớn kia!

Sa Nặc Nhân nhanh chóng bò lên, ôm lấy Xích Linh đang ẩn nhẫn đau đớn: "Nhịn một chút, một lát nữa sẽ tốt thôi."

Rất lâu sau đó, đau nhức trong đầu dần dần giảm xuống, thay vào đó là một cổ cảm giác thư thái. Xích Linh nhắm hai mắt lại, chậm rãi thở ra, lại đột nhiên chú ý tới một đoàn đồ vật àu xanh nhạt, vừa giống sương mù, lại vừa giống keo.

Anh mở hai mắt ra, nhìn về phía Sa Nặc Nhân, "Đó là cái gì?"

Truyện Chữ Hay