Xích Linh cũng không có phản ứng gì lớn, đây là tác phong làm việc của Xích Kính, phỏng chừng hắn còn hận không thể khiến bọn anh chết ở đâu đó, như vậy là hắn có thể bình chân như vại().
: không lo lắng gì trong khi người khác lo sợ
"Phái người lên chiến hạm, bổ sung năng lượng cho thiết bị, cũng thuận tiện xử lý điện từ gây nhiễu một chút đi." Xích Linh nói.
"Vâng, tôi sẽ phái người đi làm."
Xích Linh cũng không để người đi theo, mang theo mọi người đến phòng ăn bên cạnh ăn cơm, trước tiên lấp đầy bụng rồi nói sau.
Đây là một tinh cầu nằm ở biên giới Huyền Minh tinh vực, cũng thuộc quyền quản lí của Huyền Minh tinh vực, nơi này cũng không giàu có, hơn nữa chỉ là một cái tinh cầu nhỏ, như là một trạm trung chuyển đến Huyền Minh tinh vực.
Sau khi cơm nước xong, Xích Linh để bọn họ đến khách sạn nghỉ ngơi trước, hoặc là tùy tiện đi dạo cũng được, khi nào rời đi sẽ liên lạc với bọn họ.
Mọi người giải tán, Thư Nhai cùng Công Ngọc Diễm về khách sạn, Sa Nặc Nhân phụ trách mua cho y cái mặt nạ cải trang, y có một gương mặt như vậy, không thể tùy tiện đi lại, cần phải dịch dung, Xích Linh cũng đi cùng cậu, anh có rất nhiều lời muốn hỏi Sa Nặc Nhân, không biết làm sao khoảng thời gian này lại hoàn toàn không có chút rảnh rỗi.
Mua được mặt nạ, Sa Nặc Nhân không thể chờ đợi được nữa đưa cho Thư Nhai, nhìn Thư Nhai đeo nó, cả khuôn mặt lập tức trở nên bình thường hơn rất nhiều, bất quá vẫn thanh tú hơn so với người bình thường. Mặt nạ dịch dung bây giờ, chỉ cần mang lên, liền giống như thay đổi một gương mặt, không chú ý căn bản không thể thấy được.
Xích Linh trở về phòng, liền liên lạc với phụ thân.
Diễm Vương cơ hồ là tiếp nhận ngay lập tức, nhìn chằm chằm nhi tử bên trong quang não nửa ngày, thấy anh không có cụt tay thiếu chân, mới bắt đầu rống, "Ngươi đi đâu?! Làm sao một chút dấu tích cũng không có?!"
Xích Linh rất muốn trực tiếp cắt đứt truyền tin, lần sau cần liên lạc, nên liên hệ với mỗ phụ mới đúng.
Diễm Vương hiển nhiên là ở nhà, ông rống ở bên này, Diễm Vương phi ở một bên khác liền bước nhanh tới đây, nhìn thấy nhi tử hoàn hảo bên trong quang não, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, "Con bây giờ ở đâu?"
Lúc này Xích Linh mới trả lời, "Ta ở biên tinh Huyền Minh tinh vực."
Diễm Vương phí: "Con có thể an toàn trở về là tốt rồi."
Diễm Vương lại bắt đầu rống, "Ngươi còn không về, toàn bộ Tinh Diệu Đế quốc cũng sắp bị Huệ Ương tinh vực định đoạt rồi!"
Diễm Vương phi nói bổ sung: "Hiện tại Huệ Ương tinh vực đã định đoạt, đi vào di tích cổ, kết quả chỉ có Xích Kính cùng Iman trở về, nói ra tai nạn hắn trải qua hơn một tháng trước, cũng nói các ngươi đều chết dưới sự công kích của người Tuy Vĩ Hạt. Bây giờ người Tuy Vĩ Hạt nhiều lần quấy nhiễu biên cảnh Đế quốc ta, thêm các ngươi "gặp nạn", Huệ Ương tinh vực đang chuẩn bị phản kích, quyết định của bọn họ đã được quân bộ ủng hộ, hiện tại Thanh Vương đang đại diện cho Đế quốc, thương nghị chuyện này."
Xích Linh cau mày, "Quân bộ tại sao lại qua loa như vậy? Thú giáp còn chưa nghiên cứu ra manh mối, bọn họ chuẩn bị lấy cái gì để phản kích? Chỉ tăng thêm thương vong."
Diễm Vương hừ lạnh, "Lời này đều là do Thanh Vương, cũng không phải thật sự nghĩ như vậy, hắn chỉ muốn mượn chuyện này, đem quyền lực Đế quốc nắm trong tay, chỉ cần có được sự ủng hộ của quân bộ, là đã thành công một nửa."
Xích Linh nói: "Ngoại công() nói thế nào? Ông cũng đồng ý khai chiến?"
: ông ngoại
Ngoại công Xích Linh ―― Phượng Vô Quy, là nhân vật cấp nguyên lão trong tứ đại thượng tướng của quân bộ, nếu như ông phản đối, chuyện này chắc chắn không thành.
Nói đến phụ thân, khuôn mặt bình tĩnh của Diễm Vương phi, hiện ra một chút tối tăm, "Ông ngoại con đã đến đỉnh cấp được một thời gian rồi, đấu khí liên tiếp bạo động, ông đã không thể ra cửa."
Xích Linh trầm mặc, nửa ngày sau mới nói: "Phụ thân, người phải nghĩ biện pháp kéo dài chuyện này, cuộc chiến này tạm thời không thể đánh, thú giáp cùng chiến hạm của bọn chúng đều rất tân tiến, không hiểu biết gì về chúng, tùy tiện phản kích chắc chắn sẽ bị đánh bại. Ta lấy được một chiếc chiến hạm của bọn chúng, đang chuẩn bị tìm Mạch gia đến nghiên cứu."
Diễm Vương vừa nghe, liền ngồi không yên, "Ngươi lấy được chiến hạm của người Tuy Vĩ Hạt?! Ở đâu?"
Xích Linh đơn giản nói: "Ở biên tinh, người phái thủ hạ tới đây lái về đi."
Lúc này Diễm Vương bắt đầu sắp xếp nhân thủ, Xích Linh thấy thế, ngắt truyền tin, qua phòng bên cạnh kéo Sa Nặc Nhân về.
Đóng kỹ cửa, Xích Linh đi tới phía ghế salon ngồi xuống, Sa Nặc Nhân theo tới, bò lên trên ghế salon, "Khi nào chúng ta đi Sevina tinh? Tinh thần lực của mỗ phụ và gia gia em còn cần trị liệu đó."
Xích Linh đem người ôm tới, để cho cậu ngồi trên chân mình, "Trước khi xuất phát, tôi đã phái người đem Ngưng Thần Tề qua, lúc này tinh thần lực cũng đã khôi phục."
"Quá tốt rồi! Vậy em đi gọi cho bọn họ một chút, hỏi xem bọn họ thấy thế nào." Sa Nặc Nhân nói xong liền muốn đứng lên, Xích Linh lại không buông tay.
"Đợi lát nữa sẽ liên lạc lại, tôi có chuyện muốn hỏi em." Xích Linh nói.
"Chuyện gì?" Sa Nặc Nhân chớp mắt nhìn anh, khóe miệng mỉm cười.
Xích Linh nhíu mày, "Tâm tình tốt như vậy?"
"Đương nhiên rồi..." Sa Nặc Nhân thiếu chút nữa nói tìm được Thư Nhai, đương nhiên tâm tình tốt, sau đó sửa lời nói: "Rốt cuộc trở về, tâm tình đương nhiên tốt."
Xích Linh đối với những lời này của cậu, bán tín bán nghi, "Nói cho tôi biết một chút chuyện của Thư Nhai đi, đã có chuyện gì xảy ra giữa các em?"
Sa Nặc Nhân âm thầm hoảng sợ, "... Có chuyện gì xảy ra chứ?"
Xích Linh nói: "Em và Thư Nhai không phải là lần đầu tiên gặp mặt, tôi biết, tôi muốn nghe em nói sự thật."
Sa Nặc Nhân không cười được, có thể phản ứng của cậu khi nhìn thấy Thư Nhai quá rõ ràng, mới có thể để cho Xích Linh nhìn ra được vấn đề.
Xích Linh thấy cậu không nói lời nào, tâm trạng có chút âm u, "Tôi không đáng để em tin tưởng?"
Sa Nặc Nhân lập tức lắc đầu, "Không phải."
Cậu biết Xích Linh sẽ không hại mình, hơn nữa còn luôn suy nghĩ cho cậu, Sa Nặc Nhân cũng nghĩ phải nói cho Xích Linh biết thân phận của cậu, nhưng là, muốn cậu giải thích chuyện hồn chính mình dời đến trên thân thể người khác như thế nào? Nếu như nói ra, nhất định sẽ bị coi là người điên đi? Nói không chừng còn có thể bị người đem đi nghiên cứu..., đương nhiên, Xích Linh hẳn là sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Xích Linh nói: "Vậy thì vì cái gì?"
Cho nên cậu cắn cắn môi, nhìn anh, "Em không biết nên nói như thế nào."
Xích Linh: "Nói thật ra là được, tôi muốn nghe lời nói thật."
Sa Nặc Nhân do dự nói: "Em có thể hay không..."
"Không thể." Xích Linh lạnh lùng từ chối, "Bây giờ nói. Chuyện của Phượng Hoàng tôi có thể không hỏi, nhưng chuyện của Thư Nhai không được, thân phận của y như vậy, hai người lại thân cận như thế, sẽ khiến người khác phát hiện chuyện gì đó."
Xích Linh dừng một chút, hỏi: "Em là... Thủy Ủy nhân?"
Trong lòng Sa Nặc Nhân kinh hãi, chuông cảnh báo kêu vang! Anh làm sao biết được? Lẽ nào phản ứng của cậu rất giống Thủy Ủy nhân sao?! Không thể nào, cậu rõ ràng đã rất cẩn thận, ở nơi này, thậm chí đến cơ giáp cũng không dám điều khiển, không thể bị người khác nhìn ra manh mối gì!
Xích Linh cũng bị dọa cho phát sợ. Anh chẳng qua chỉ là thoáng thăm dò, không nghĩ tới liền đoán được vấn đề, tuy rằng Sa Nặc Nhân đang cực lực che giấu cảm xúc hoang mang của mình, nhưng ở chung lâu như vậy, Xích Linh hiểu rõ cậu, một ánh mắt của cậu, Xích Linh cũng có thể biết được cậu đang nghĩ gì, cho nên anh vẫn luôn biết Sa Nặc Nhân có chuyện gạt anh, chỉ có điều anh đang chờ cậu tự mình nói ra. Thư Nhai xuất hiện, khiến tất cả kiên nhẫn của anh đều cạn sạch, cho nên đem người bắt tới truy hỏi.
Xích Linh bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Đến cùng xảy ra chuyện gì?"
Sa Nặc Nhân sốt sắng nói: "Em... Kỳ thực em..."
"Nói thật." Xích Linh lạnh nhạt nói.
Sa Nặc Nhân sợ hết hồn, hoang mang cùng sợ hãi trong mắt cơ hồ sắp tràn ra rồi.
Xích Linh đem người ôm vào trong lòng, thấp giọng an ủi, "Nói cho tôi biết sự thật, chỉ có khi tôi biết sự tình, thời điểm có chuyện gì đó xảy ra, mới không khiến tôi không kịp ứng phó."
Tim Sa Nặc Nhân đập như nổi trống, chấn động đến mức màng tai cậu vang ong ong, cậu chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ nói cho người khác biết thân phận của mình, không nghĩ tới...
Xích Linh không tiếp tục nói nữa, cứ lẳng lặng ôm cậu như vậy, Sa Nặc Nhân cũng bởi vì như vậy mà chậm rãi tỉnh táo lại, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đưa ra quyết định.
Sa Nặc Nhân đánh cược một lần, cậu là thật tâm yêu thích người này, cho nên cũng không muốn che giấu chuyện này, nếu như... Nếu như Xích Linh thực sự là người như vậy...
Không, sẽ không, Xích Linh không phải là người như vậy, cậu cảm giác được.
Sa Nặc Nhân dựa vào trên lồng ngực dày rộng của Xích Linh, chậm rãi nói: "Anh đã từng nghe nói đến dời hồn chưa?"
Xích Linh nhẹ giọng nói: "Không có. Em nói, tôi nghe, không quản em nói cái gì, tôi đều sẽ tin tưởng."
Sa Nặc Nhân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, quyết định thẳng thắn với anh, "Kỳ thực em không phải Sa Nặc Nhân, tên thật của em là Á Liên • Alberti, em quả thực là Thủy Ủy nhân, mỗ phụ em là tộc chủ Thủy Ủy tộc, bộ tộc của chúng em vẫn luôn rất bí mật, sinh hoạt an bình, cơ hồ rất ít ra ngoài, chúng em cũng không thiện chiến đấu, nhưng tinh thần lực của mỗi người đều sẽ vượt qua tất cả những người ở bên ngoài, tộc em vẫn luôn lưu truyền một kỹ thuật chế tạo cơ giáp, những cơ giáp kia cũng tiên tiến hơn so với bên ngoài."
"Năm ấy khi em tuổi, người bên ngoài phát hiện ra sự tồn tại của chúng em, bọn họ cướp bóc, bắt chúng em để cải tạo cơ giáp, cướp bóc vật liệu của chúng em, giết hại tộc nhân, tộc nhân bởi vậy mà đứng lên phản kháng, tử thương vô số. Thủy Ủy tộc vốn không thiện chiến đấu, căn bản là không có cách phản kháng, lúc đó tộc nhân vì hộ tống em và mỗ phụ rời đi, Thư Nhai lựa chọn lưu lại phía sau. Chúng em chạy không được bao xa, liền gặp một nhóm người khác, mỗ phụ đem tộc nhân chia làm mấy nhóm rời đi, nghĩ cho dù bất hạnh, chỉ cần có thể chạy thoát, Thủy Ủy tộc không coi là diệt vong."
"Vì phi thuyền chúng em khá lớn, mỗ phụ thả ra tin tức, nói tộc chủ Thủy Ủy tộc ở trên chiếc phi thuyền này, đám người kia quả nhiên từ bỏ những người khác, đuổi theo chúng em. Chúng em chạy đi rất xa, mãi đến khi gặp phải một hạm đội khác, phi thuyền của chúng em bị hạm đội phá hủy, em và mỗ phụ cũng vì vậy mà rơi vào trong tay bọn họ. Bọn họ chỉ nhìn thấy dung mạo của chúng em, liền đoán được thân phận, cũng là đến khi đó, chúng em mới biết, hóa ra ở bên ngoài bộ tộc em, đã không còn là bí mật. Bọn chúng đem chúng em nhốt trong một tháp ngà, nói là vì bảo vệ an toàn của mọi người, cũng bắt người trưởng thành chế tạo cơ giáp cho bọn chúng, vì vậy chúng em giống như công cụ để lôi kéo quý tộc, muốn lôi kéo ai, liền đem tộc nhân của em gả cho hắn, bọn chúng chăn nuôi chúng em giống như sủng vật, người trong tộc không có nhân quyền, không có tự do, coi như bị gả cho những quý tộc kia, cũng bất quá chỉ là bị tùy ý đùa giỡn, trở thành công cụ sinh sản, rất nhiều tộc nhân không chịu nổi nhục nhã mà lựa chọn tự sát."
"Em khi đó còn nhỏ, nhìn tộc nhân trong tháp ngà càng ngày càng ít, sau đó lại có người mới tiến vào, cứ như vậy lặp đi lặp lại. Em bị giam ở trong tháp ngà năm, mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy người giáo dục chúng em, bọn chúng không để tộc nhân biết đến tin tức bên ngoài, chỉ dạy dỗ chúng em những việc như làm sao trở thành một bạn lữ săn sóc người yêu, làm sao sinh dưỡng hài tử. Bọn chúng bắt em uy hiếp mỗ phụ không ngừng chế tạo cơ giáp cho bọn chúng, mỗ phụ đưa ra điều kiện duy nhất, chính là hy vọng em có thể ở bên cạnh người, tự mình dạy dỗ em. Thời điểm khi em tuổi, bọn chúng vì muốn lôi kéo nguyên soái, quyết định đem em gả cho hắn, trước khi kết hôn một ngày, em điều khiển Phượng Hoàng bỏ trốn. Phượng Hoàng là do mỗ phụ bỏ ra thời gian năm, lén lút chế tác cơ giáp siêu cấp, người dùng tính mạng của chính mình chế tạo ra Phượng Hoàng, hi vọng Phượng Hoàng có thể mang em thoát khỏi lao tù đó, trên đường đào tẩu, bị bọn chúng sát hại, lúc tỉnh lại, đã biến thành Sa Nặc Nhân, đồng thời nằm dưới đáy vực, lúc đó bên người chỉ có Pidgey, là Pidgey đã cứu em."