Tiêu Thần cố sức mở hai mắt ra, vết thương nghiêm trọng dẫn tới thân thể hắn lại lần nữa thoái hóa thành ấu thú, mà bản thân hắn lại đang nằm trên một cái giường bệnh trắng tinh, trên chi trước còn băng một vòng băng trắng.
Yên lặng cúi đầu nhìn chi trước đen nhánh lông xù xù của mình, lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đang cúi đầu hùng hổ nhìn chằm chằm mình.
Tiêu Thần: "......"
Hiện tại hắn làm nũng còn kịp không?
"Meo ô ~" bé mèo đen nho nhỏ đáng thương vô cùng meo ô một tiếng, vươn cái chi trước còn bị thương của mình, đôi mắt long lanh nhìn về phía Diệp Văn Nhã.
"Giả đáng thương vô dụng! Anh thành thật giải thích đi, vì sao anh rõ ràng là thú nhân, lại làm ra bộ dáng của một con dã thú bình thường?! Còn trà trộn trong ký túc xá nữ, Tiêu nguyên soái, anh biến thái sao?" Diệp Văn Nhã nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm con mèo đen nhỏ, thiếu chút nữa tức giận đến từ lỗ mũi phun ra hai luồng khói trắng.
Không còn một xíu hình tượng trang nhã quý tộc nào, ngược lại bộ dáng hung dữ như một vai phản diện trong phim truyền hình.
Nhưng mà......
Không biết vì cái gì, Tiêu Thần lại cảm thấy cho dù bộ dáng Diệp Văn Nhã có tức giận đi nữa, vẫn...... Có điểm đáng yêu nhỉ?
Đối với chuyện mình vì sao làm bộ làm một con mèo hoang bình thường, vì sao lại đi theo Diệp Văn Nhã cùng nhau ở trong ký túc xá nữ, và còn nhiều chuyện khác nữa, Tiêu Thần thật sự không có cách nào giải thích. Con mèo đen chỉ giương mắt nhìn rồi lại nhìn, sau đó cụp mắt ngó trái ngó phải, không dám nhìn thẳng Diệp Văn Nhã. Cuối cùng cũng không biết hắn nghĩ tới cái gì, con mèo đen nhỏ chỉ cúi người nằm bẹp xuống đất, vùi đầu vào dưới hay cái chi trước lông xù xù bé xíu, làm bộ như không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì.
Bộ dáng như thể "toai chỉ là một con mèo con nhỏ yếu đáng thương".
Diệp Văn Nhã: "......"
"Diệp tiểu thư, xin cô đừng khó xử A Thần."
Cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài đẩy vào, một ông lão đầu tóc hoa râm cười ha hả từ ngoài cửa đi đến, "Lúc trước A Thần bị Trùng tộc tập kích, vẫn luôn hoài nghi là trong số các cao tầng quân bộ xuất hiện nội quỷ, không dám liên hệ với chúng ta, mà lúc ấy ta lại không ở Tiêu gia, vừa vặn đi căn cứ quân sự phương Bắc."
"Có thể ngoài ý muốn được Diệp tiểu thư cứu, đó là phúc của A Thần nhà chúng ta. Ta nghe nói lúc trước A Thần bị chúng tinh thần lực hỗn loạn độ nặng, toàn bộ dựa vào thuốc khai thông tinh thần lực của Diệp đưa cho mới giải quyết được tinh thần lực hỗn loạn trong thân thể nó."
"Để cảm tạ Diệp tiểu thư lúc trước cứu A Thần, cũng vì cảm tạ Diệp tiểu thư lần này điều phối thuốc, tiêu diệt những con trùng ký sinh, cứu vớt đế quốc, cũng vì vô số bá tánh đế quốc đang mang trong mình chứng bệnh tinh thần lực hỗn loạn...... Tiêu gia chúng ta muốn dùng một hành tinh có sinh mệnh để trao đổi với Diệp tiểu thư có được không? Tiêu gia chúng ta nghìn năm qua đã sở hữu được hành tinh có sinh mệnh, hành tinh này, xin tuỳ ý Diệp tiểu thư chọn lựa, Diệp tiểu thư, cô thấy như thế nào?" Tiêu Định Khôn cười tủm tỉm, sờ sờ chòm râu.
Mèo đen ngẩng đầu, híp mắt nhìn Tiêu Định Khôn, liếc mắt một cái.
Trong đôi mắt mèo xanh thẳm tràn ngập bất mãn đối với Tiêu Định Khôn.
Cái ông lão nhà mình đến tột cùng đang làm gì vậy? Sau khi hắn đến quân doanh, đã thảo thuận với ông kỹ càng, muốn dùng một hành tinh có sinh mệnh để đổi lấy phối phương loại thuốc khai thông tinh thần lực đó. Nhưng mà hiện giờ người ta còn liên tục cứu hắn hai lần, một hành tinh có sinh mệnh thì làm sao đủ chứ?
Cái lão cáo già này không khỏi cũng quá gian trá rồi?
Tiêu Thần có chút thấp thỏm nhìn Diệp Văn Nhã, hiện tại hắn biến thành hình thể ấu thú, tạm thời không có biện pháp nói chuyện hay xử lý những việc này, bởi vậy hắn vô cùng lo lắng ông nội hắn sẽ làm đổ bể mọi chuyện hết.
Lấy hiểu biết của hắn mấy ngày nay đối với Diệp Văn Nhã, cứ cảm thấy chuyện này khả năng hơi mông lung rồi.
Trong cảm nhận của hắn, Diệp Văn Nhã chính là một người đơn thuần thích luyện chế thuốc, trong khi những người khác đều đặt mục tiêu là tiền tài, thì cô không mặn mà theo đuổi phương diện này cho lắm.
Chỉ cần có đủ tiền, đủ cho cô có một cuộc sống thoải mái, vậy là đủ rồi.
Lúc trước hắn luôn muốn dùng một hành tinh có sinh mệnh để đổi lấy phối phương thuốc trong tay phối phương, nhưng sau này ngẫm lại, kỳ thật làm cách nào đó để có thể có được lời hứa hẹn được nhận thầu luôn tất cả thuốc mà đối phương luyện chế ra đời này càng hấp dẫn hơn.
Mèo đen bất mãn giật giật râu.
Nhưng mà......
Khi lời đề nghị trao đổi một hành tinh có sinh mệnh vừa xuất hiện, thái độ Diệp Văn Nhã đang bình tĩnh trong nháy mắt liền kích động lên, cô đầy mặt tươi cười nhìn về phía Tiêu lão gia nói: "Tiêu lão gia, ngài cũng quá khách khí rồi...... Ngài muốn dùng một hành tinh có sinh mệnh để trao đổi phối phương thuốc khai thông tinh thần lực trong tay tôi, đây là vinh hạnh của tôi."
"Thuốc khai thông tinh thần lực này, nếu cứ giữ trên tay tôi cũng không có tác dụng gì quá lớn, phối phương nếu có thể đặt trong tay một người có lòng dạ tốt bụng, luôn suy nghĩ cho đế quốc giống như ngài đây, mới có thể phát huy được tác dụng lớn nhất!" Tưởng tượng đến cả một hành tinh tràn đầy ma thực mà mình yêu thích, Diệp Văn Nhã thật hận không thể lập tức giao dịch phối phương thuốc ngay bây giờ!
Phối phương thuốc khai thông thần lực tính là gì?
Trên tay cô còn có thuốc thức tỉnh huyết mạch, thuốc nâng cao cấp bậc tinh thần lực, thuốc tăng thể lực,... mấy loại thuốc này đảm bảo các bá tánh của đế quốc đều thập phần ưu chuộng nha.
Nhìn thái dộ Diệp Văn Nhã đầy mặt nóng lòng, hận không thể lập tức liền hoàn thành giao dịch, mèo đen giật giật khóe miệng. Tính sai, hắn tính sai rồi, sao lại có thể quên bộ dáng chấp nhất của người này trước dược liệu khi còn ở trên tinh cầu k chứ.
Khi không có những lựa chọn khác, một hành tinh có sinh mệnh cũng hiển nhiên phù hợp với sở thích của cô ấy.
"Đúng rồi...... A Thần, có một chuyện ta cần phải nói với cháu."
Tiêu Định Khôn đầy mặt nghiêm túc nhìn về phía thằng cháu trai duy nhất nhà mình, "Cái trận loạn chiến ở hoàng cung ba ngày trước, tuy rằng tất cả những người bị Trùng tộc ký sinh đều đã tỉnh lại, trùng trong cơ thể cũng bị nhổ ra, nhưng rất nhiều người đều bị thương, liền nói ví dụ...... Có mấy người bị tinh thần lực giảm xuống, có mấy người sau khi biến thành hình thú thì ngắn ngủn hai tiếng sau, sẽ tự động biến thành hình người, sức chiến đấu trực tiếp giảm xuống."
"Mà Thái Tử điện hạ trên đường chạy trốn đã bị người chúng ta bắt được, giam giữ rồi, nhưng bệ hạ cuối cùng vẫn qua đời. Con là một nguyên soái duy nhất còn sót lại trong tứ đại nguyên soái. Mọi người hy vọng trong khoảng thời gian này, con thể hỗ trợ xử lý triều chính, hỗ trợ bọn họ chọn ra một người thừa kế thích hợp trong tông thất hoàng tộc."
"Chuyện này ông đã đồng ý giùm con rồi, cho nên thừa dịp trong khoảng thời gian này dưỡng bệnh, con nhớ xử lý bớt công vụ đi." Tiêu lão gia trực tiếp lấy ra một thiết bị thông minh loại nhỏ từ trong túi áo mình vứt cho mèo đen, đầy mặt tươi cười, vui tươi hớn hở nói.
Hoàn toàn không có chút cảm giác áy náy tội lỗi vì nô dịch sức lao động của một con mèo con còn bị thương.
Tiêu Thần: "......"
Vậy bây giờ hắn liền phải lấy bộ dáng hiện tại này làm việc, không có tay chắc dùng móng vuốt gõ bàn phím sao?
......
Nhà lao đế quốc.
Trong một phòng giam hoàn toàn bị phong kín, một thanh niên tóc vàng, diện mạo tuấn mỹ trong trang phục tù nhân màu trắng ngồi giữa phòng giam.
Loại nhà tù bịt kín này có ma mặt toàn bộ là bằng kim loại dày nặng, chỉ có một mặt còn lại là làm bằng tường thuỷ tinh dày trong suốt, có thể rành mạch nhìn thấy rõ tình hình bên trong nhà tù.
Hơn mười người đàn ông trung niên toàn thân mặc bộ đồ phòng hộ cách ly dày nặng đi tới trước nhà tù, lễ phép gõ gõ mặt pha lê trong suốt.
"Các ngươi tới đây làm gì? Tới chê cười ta sao?". Lôi Trạch nhìn những người đứng bên ngoài nhà tù, không chút để ý khẽ cười một tiếng: "Nhốt ta vào trong cái nhà giam kín này còn chưa tính, lúc tới đây còn mặc đồ phòng hộ cẩn thận thế, xem ra thật đúng là đem ta như mắc bệnh truyền nhiễm gì rồi."
"Xin lỗi Thái Tử điện hạ, vì bảo đảm cho tính chính xác của khẩu cung, cũng vì phòng ngừa trùng ký sinh, chúng tôi không thể không mặc thành như vậy đến gặp ngài."
Người đàn ông dẫn đầu bình tĩnh nói: "Chúng ta rất tò mò, lần này vì sao điện hạ lại muốn làm chuyện như vậy? Làm cho tất cả quý tộc và cao tầng của đế quốc đều nhiễm trùng ký sinh, thậm chí còn mưu sát bệ hạ, chuyện này đối với điện hạ mà nói, căn bản không có bất luận cái gì tốt. Chúng ta cũng kiểm tra kỹ càng điện hạ rồi, trong cơ thể ngài cũng không có dấu vết nào của trùng ký sinh, càng không có ấn ký của mẫu hoàng Trùng tộc...... Cho nên ngài có thể nói cho chúng ta biết, vì sao ngài lại có thể khống chế đám Trùng tộc đó không?"
"Các ngươi cảm thấy ta là đồ ngốc sao? Vì sao ta lại phải đem bí mật như vậy nói cho các ngươi? Để các ngươi lại đi hại nhiều người hơn à?"
Lôi Trạch cười lạnh một tiếng, "Cái đế quốc này thật sự quá hủ bại, ta làm như vậy chẳng qua là vì muốn rửa sạch rác rưởi cho đế quốc mà thôi."
Người đàn ông trung niên nhíu chặt mày lại, đứng yên tại chỗ không nói chuyện, nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Lôi Trạch đứng trong nhà giam..
"Công tước Mạc Hán, ông có còn nhớ chuyện xảy ra ở hành tinh mỏ quặng Nam Hải năm về trước không? Hay ông đã quên mất các bá tánh bị các ông nhẫn tâm tàn sát rồi?" Lôi Trạch vừa dứt lời, sắc mặt của người đàn ông trung niên tức khắc đại biến.
"Không nghĩ tới...... Điện hạ, ngài còn nhớ rõ chuyện này......"
Hơn năm trước.
Lôi Trạch được sinh ra, nhưng khi đó, Hoàng Hậu vừa mới hạ sinh không lâu lại ngoài ý muốn bị tập kích ám sát trong một lần ra ngoài, mà Lôi Trạch khi đó chỉ là một đứa trẻ cũng biến mất trong sự kiện ngoài ý muốn kia. Mà người đã âm mưu làm hết tất cả những chuyện này, chính là một tình nhân của hoàng đế đương nhiệm.
Đế quốc thú nhân nghìn năm qua đều chỉ cho phép một vợ một chồng, nhưng rất nhiều quý tộc đều âm thầm có tình nhân ở bên ngoài, vị đế vương đa tình cũng không ngoại lệ, đặc biệt là đương nhiệm đế vương khi còn trẻ vốn hoa tâm đa tình, bởi vậy càng là như thế.
Là đứa con nối dõi duy nhất của Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu, đế quốc phái ra không ít người để tìm kiếm Lôi Trạch, nhưng mãi vẫn không thể tìm được tung tích.
Cũng trong những ngày này, vị đế vương trẻ tuổi đã không chút để ý, kết hôn cùng với một trong những vị tình nhân của mình, từ đó đế quốc lại có tân nhiệm Hoàng Hậu.
Nhưng mà suốt mười hai năm sau khi kết hôn, cũng không biết vị đế vương này hay vị Hoàng Hậu tân nhiệm có bị nguyền rủa hay không, bất luận thế nào đều không thể sinh ra đứa con dòng chính nối dõi.
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể tăng cường tìm kiếm Lôi Trạch, đứa con nối dõi duy nhất của bệ hạ này.
Trời không phụ lòng người, bọn họ rốt cuộc cũng tìm thấy Lôi Trạch, khi đó đang đào quặng ở hành tinh mỏ quặng Nam Hải.
Lúc trước Lôi Trạch vừa gầy lại vừa nhỏ, được một đôi vợ chồng thợ mỏ tốt bụng mang về nhà, lúc sau đôi vợ chồng này lại sinh ra ba đứa con gái, một nhà sáu người cùng nhau trải qua cuộc sống kham khổ ở hành tinh mỏ quặng.
Đã gọi là hành tinh mỏ quặng ở đế quốc này thì không phải là nơi nào tốt, ngoại trừ những người nhân viên trong coi, còn lại thợ mỏ hầu hết đều là những tù nhân phạm tội nặng, những người bị lưu đài, cho nên điều kiện sống ở nơi đây kém vô cùng.
Mà Lôi Trạch lại trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, mãi đến năm hắn tuổi.
Hoàng đế vì che giấu quá khứ không xong đó của Thái Tử điện hạ, cũng vì che giấu chuyện lùm sùm xấu hổ tình nhân mưu sát Hoàng Hậu, Thái Tử hoàng gia bị thất lạc ở hành tinh mỏ quặng, trực tiếp ra lệnh cho những người đến hành tinh này tìm kiếm đến Thái Tử điện hạ, phải tàn sát hết toàn bộ người trên hành tinh mỏ quặng, bao gồm luôn cả gia đình vợ chồng người thợ mỏ đã cưu mang Lôi Trạch.
Chuyện này số người ở đế quốc biết đến rất ít, ngay cả những quân nhân chấp hành mệnh lệnh năm ấy cũng không biết nội tình.
Nhưng là một tâm phúc thân thiết của hoàng đế, công tước Mạc Hán lại là biết hết tất cả những chuyện đầu đuôi ở hành tinh mỏ quặng Nam Hải, thậm chí lúc đó ông còn theo đoàn người làm nhiệm vụ đến Nam Hải.
"Lúc trước, cha mẹ nuôi của ta là cho chính các ngươi tự tay giết chết, ngay trước mắt ta, sao ta có thể quên được huyết hải thâm thù như vậy?! Nếu ta biết lúc trước khi bị cái lão già kia nhận trở về, sẽ phát sinh ra chuyện như vậy, ta thà rằng đời này đều chỉ là một thợ mỏ bình thường!"
Hai mắt Lôi Trạch đỏ đậm, tay nắm chặt đến khớp xương trắng bệch, hung tợn nhìn công tước Mạc Hán, "Mấy năm nay ta làm bộ mất trí nhớ, cũng chỉ là vì muốn tranh thủ lòng tin mà thôi. Thứ hủ bại như đế quốc này, đám quý tộc hoàn toàn không xem mạng người là con người này, căn bản không nên tồn tại ở trên đời! Ta chán ghét hết tất cả những thứ có quan hệ với quý tộc đế quốc, ta chán ghét huyết mạch của chính mình!"
"Mỗi lần thấy máu lưu chuyển trên cánh tay mình, ta đều cảm thấy vô cùng ghê tởm!"
Lúc này...... công tước Mạc Hán mới phát hiện trên cánh tay đang múa may của Thái Tử điện hạ, lại có từng vết sẹo nhỏ đan xen, những vết sẹo do dao cắt đó mới cũ chồng chất lên nhau, rõ ràng là có người cố ý cắt lên.
Tâm tình thập phần phức tạp, công tước Mạc Hán nhìn Lôi Trạch thật sâu, hoàn toàn có thể nhìn ra được hận ý phẫn nộ trong đôi mắt vằn lên tơ máu đỏ đậm của đối phương. Loại hận thù này chôn giấu trong lòng Thái Tử điện hạ đã gần bốn mươi năm, phảng phất giống như là một con rắn độc, chỉ sợ đời này cũng không thể phai nhạt.
"Nếu như vậy...... Thái Tử điện hạ, chúng ta liền cáo từ trước. Ngài cứ nghỉ ngơi đi, mấy ngày nữa chúng ta lại đến." Công tước Mạc Hán hướng về phía Lôi Trạch hành lễ, thở dài thật dài, dẫn theo người lui về.
Nhìn đám người biến mất bên ngoài hành lang, Lôi Trạch chậm rãi dựa vào trên vách tường, ngồi xổm xuống, duỗi tay vuốt ve một cái nhẫn ngoan cái nạm một viên đá trong suốt trên ngón cái bàn tay phải, chậm rãi rũ mắt xuống.
Trên thực tế......
Tất cả mọi người không biết, Trùng tộc thích gặm nhắm tất cả sinh mệnh hay khoáng vật nào có nguồn năng lượng, nhưng chúng nó thích nhất vẫn là loại khoáng thạch trong suốt không biết tên này.
Chỉ cần lấy loại khoáng thạch này bào thành bột phấn, là có thể làm cho Trùng tộc nghe theo lời hắn, cho dù có là nữ vương Trùng tộc cũng không ngoại lệ.
Đây là chuyện lúc trước hắn đã phát hiện khi còn ở hành tinh mỏ quặng Nam Hải.
Nhưng mà hết thảy......
Sẽ chôn vùi cùng với cái chết của hắn.
Chậm rãi đưa bàn tay vào yết hầu mình, hung hăng rạch một trảo xuống, máu tươi văng khắp nơi ——!
Đều do hắn lúc trước quá mức sơ ý, trên thực tế, sau khi trùng ký sinh khống chế được mấy đám quý tộc đế quốc đó, hắn nên ra lệnh cho bọn họ tự sát tập thể mới đúng, vậy còn có thể diệt trừ không ít thú dơ bẩn......
Một ý niệm cuối cùng hiện lên trong đầu Lôi Trạch, đôi mắt người thanh niên chậm rãi rũ xuống, cả người rơi vào một mảnh bóng tối.
"Tích tích tích tích! ——"
"Tích tích tích! ——"
"Thái Tử điện hạ tự sát! Thái tử điện hạ tự sát trong tù rồi! Người đâu, mau tới đây a!"
Từng tiếng thét chói tai vang lên trong tù, ngay sau đó liền truyền đến tiếng chân liên tiếp.