Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

chương 89

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Diệp Văn Nhã một lần dùng hết phần dược liệu đều luyện chế thành công, khiến cho oanh động thật quá lớn.

Ngay cả đám người Trần lão đang ngồi ở trên ghế giám khảo cũng sôi nổi gật đầu, đứng dậy.

Làm giám khảo, bọn họ không chỉ phải ngồi trên vị trí giám khảo, quan sát thủ pháp luyện chế thuốc của mỗi tuyển thủ, còn phải xem xét phẩm chất thuốc luyện chế ra như thế nào.

"Dung dịch thuốc là chất lỏng trình, màu vàng trong suốt, không có chất, hơi hơi ngửi nhẹ có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt chỉ thuộc về thuốc giải độc. Thật đúng là thuốc giải độc thượng phẩm mà! không cần dùng thử chúng ta cũng có thể biết hiệu quả của bình thuốc giải độc này thập phần không tồi. Lần này ta cho điểm." Trần lão cầm bình thuốc tề cẩn thận kiểm tra, vừa lòng gật gật đầu nói.

" điểm, vô cùng hoàn mỹ, đặc biệt là tốc độ của thí sinh này luyện chế thuốc, vô cùng thích hợp với nơi thường yêu cầu một lượng lớn thuốc quanh năm suốt tháng như quân bộ, hơn nữa còn cấp thiết giành giật từng giây mạng sống." Tiêu Thần cảm thụ được mùi lọ thuốc trên đầu ngón tay nhàn nhạt âm ấm, thanh âm thanh lãnh nói.

" phần dược liệu, lại có thể luyện chế ra đến bình thuốc. Việc này chứng minh Diệp tuyển thủ chỉ có hao phí vô cùng nhỏ trong quá trình luyện thuốc, đây là một phẩm chất ưu tú mà Dược Sư cực kỳ khó có thể có được. Tuyển thủ này ta cho điểm tối đa!" Một người giám khảo khác cũng cười gật đầu.

Hoàn toàn không cần MC đứng bên cạnh mở miệng, các giám khảo đều tự báo lên số điểm hoàn mỹ nhất mình đã nghĩ sẵn trong đầu.

Trên khán đài, khán giả sôi nổi vỗ tay, một đám hưng phấn đến mặt đỏ bừng, từng trận vỗ tay giống như thủy triều phun trào ra.

Loại tình huống có một thí sinh đạt điểm tối đa từ tất cả giám khảo này, trước nay chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc thi này, cơ hồ làm người chỉ muốn hò reo hâm mộ!

Quán quân của giải thi đấu Dược Sư cả nước lần này, cơ hồ đã xác định được, không thể nghi ngờ.

Vì thế khi các thí sinh khác còn đang tranh đoạt vị trí thứ hai, thứ ba và thứ tư, Diệp Văn Nhã đã bị mấy vị giám khảo còn có MC vây quanh. Một đám người sôi nổi bắt tay cô, nói ra những lời thiện ý hữu hảo nhất.

"Không tồi không tồi! Hậu sinh khả uý a! Ta nghe nói năm nay ngươi mới vào năm , như vậy về sau ngươi phải cố gắng học tập, tranh thủ đi càng xa càng tốt trên con đường Dược Sư, sau đó ném mấy lão già chúng ta tít tắp phía sau mới được." Trần lão cười tủm tỉm cổ vũ nói, duỗi tay bắt tay Diệp Văn Nhã.

Tay ông lão tuy có chút khô khốc thô ráp, vẫn rất hữu lực.

Nhưng đến phiên Tiêu Thần, đối mặt với người đàn ông rõ ràng cao hơn mình một cái đầu, hình thể ước chừng gấp hai lần mình, nhưng Diệp Văn Nhã chỉ cảm thấy có chút hơi hơi xấu hổ. Đặc biệt khi cùng đối phương bắt tay, ngón tay vốn dĩ đang lạnh lẽo của mình bị lòng bàn tay nóng rực của đối phương bao lấy, Diệp Văn Nhã phảng phất như thấy đầu ngón tay bị người nắm đến phát bỏng, vội vàng thu tay lại.

"Hửm?" Tiêu Thần cúi đầu, hơi hơi có chút khó hiểu, đáy lòng lại khó tránh khỏi xẹt qua một tia tiếc nuối.

Cũng đúng lúc này......

Diệp Văn Nhã mới phát hiện người đàn ông trước mặt có đôi con ngươi màu xanh lục giống hệt như Tiểu Hắc, cái màu xanh thẳm thâm thúy, xinh đẹp đến làm người mê muội.

Xem nhẹ một tia quen thuộc kỳ lạ ở tận đáy lòng, Diệp Văn Nhã lại lần nữa bắt đầu tiếp tục bắt tay các vị khán giả khác.

"Không biết cô Diệp đây có hứng thú tòng quân, trở thành một phần tử của quân đoàn đế quốc hay không?" Chờ đến khi Diệp Văn Nhã cùng vài vị giám khảo bắt tay xong, Tiêu Thần liền phát ra lời mời chân thành tha thiết nhất của chính mình đối với Diệp Văn Nhã.

Trên thế giới này, không có ai rõ ràng năng lực của Diệp Văn Nhã hơn hắn!

Cô ấy không chỉ có tốc độ luyện chế thuốc nhanh gấp mấy chục lần những người bạn cùng lứa tuổi, thậm chí ngay cả những Dược Sư nằm trong bảng xếp hạng của đế quốc cũng không có bất luận kẻ nào có thể lợi hại hơn!

Tiêu Thần cứ tưởng rằng mình lúc trước tận mắt chứng kiến hiệu quả của thuốc khai thông tinh thần lực, đó đã là cực hạn của đối phương rồi.

Không nghĩ tới mấy ngày nay đang điều tra để dọn dẹp gián điệp cùng dò xét tung tích của Trùng tộc, thế nhưng hắn mại phát hiện ra cái loại thuốc thức tỉnh huyết mạch gì đó mà cô ấy nhận đặt hàng trên mạng ngày nào, vậy mà thật sự đã thành công! Ngay cả Triệu Hâm lúc trước bị phán định rằng đời này sẽ không có cách nào thức tỉnh hoá thú, cũng đã thức tỉnh thành công trong đoạn thời gian này.

Nếu nói trong chuyện này không có nhờ vào tác dụng thuốc của Diệp Văn Nhã, hắn tuyệt đối không tin.

Không nói vì cái gì khác, cho dù chỉ vì bảo hộ cô ấy thôi, hắn cũng cần phải chiêu người như vậy vào dưới trướng của mình.

Hắn tuyệt đối không cho phép cô ấy bị Trùng tộc hoặc là gián điệp mưu hại.

Trước mắt chính là một con đường chào mời thực tốt, thậm chí sẽ không làm cho những người khác cảm thấy hoài nghi.

Khoé miệng Tiêu Thần hơi cong, đôi mắt bình tĩnh nhìn Diệp Văn Nhã, "Quân đoàn phương Bắc chúng tôi có đãi ngộ rất tốt, chỉ cần cô nguyện ý gia nhập, sau khi thi đậu giấy phép Dược Sư cấp A, tôi có thể cho ngươi toàn quyền sử dụng kho dược liệu của quân đoàn."

"Shm......!"

Mấy giám khảo chung quanh nghe thấy lời Tiêu Thần mời, tức khắc hít ngược một hơi khí lạnh.

Tuy tuyển thủ dự thi trước mắt tuổi còn trẻ đã có thể một hơi luyện chế được nhiều thuốc cấp B như vậy, đích xác là vô cùng ưu tú, nhưng cái quyền lợi toàn quyền sử dụng kho dược liệu của quân đoàn, không khỏi cũng quá lớn chút đi?

Phải biết rằng quân đoàn phương Bắc do Tiêu nguyên soái thống lĩnh từ trên xuống dưới tổng cộng có hơn vạn quân nhân đế quốc. Nhiều quân nhân như vậy, họ cơ hồ phân bố trên mấy chục tiểu hành tinh có sinh mệnh của đế quốc, nói cách khác, phàm là dược liệu mọc trên cái tiểu hành tinh đó của đế quốc, họ nhất định có thể hỗ trợ lấy tới tay! Càng miễn bàn kho dược liệu của quân đoàn bấy lâu nay đang cất giấu biết bao dược liệu quý hiếm, tích luỹ cũng đã một thời gian dài rồi.

Có điều kiện như vậy, đừng nói là Dược Sư cấp A, cho dù là đại Dược Sư có được giấy phép cấp S đi nữa, cũng có người sẽ nguyện ý gia nhập!

Nhưng mà suy nghĩ một chút......

Tuổi trẻ chính là vốn nha, cô gái nhỏ này năm nay vừa mới mới vừa thành niên không bao lâu, cho dù từ từ trong bụng mẹ bắt đầu học tập luyện chế thuốc đi chăng nữa, cũng không được bao nhiêu thời gian. Vậy mà hiện tại đã đạt đến trình độ này, nói vậy tương lai để cô bé đạt tới cấp S, chỉ còn là vấn đề bao lâu mà thôi!

Chỉ là không đợi giám khảo cảm thán, cô gái đối diện cũng đã cau mày, giống như bị rắn cắn, liên tục lắc đầu nói: "Xin lỗi, ý tốt của Tiêu nguyên soái lòng tôi nhận, nhưng tôi cũng không tính gia nhập quân đoàn phương Bắc, thậm chí không tính gia nhập quân bộ. Tôi thích cuộc sống nhàn vân dã, không thích không khí quá khẩn trương, căng thẳng trong quân bộ."

Các giám khảo vốn còn đang kinh ngạc, thiếu chút nữa cho rằng lỗ tai mình bị hư rồi! Vậy mà còn có người trẻ tuổi đi cự tuyệt lời mời chân thành tha thiết của Tiêu nguyên soái sao?

"Vậy à? Vậy quá tiếc nuối......"

Tiêu Thần gật gật đầu, biết khả năng mình bị cự tuyệt khá lớn nên cũng hoàn toàn không cảm thấy gì, chờ sau khi lần thi đấu này chấm dứt, hắn sẽ một lần nữa tìm cơ hội mời Diệp Văn Nhã.

Đã lên kế hoạch xong, tính toán dùng một hành tinh tinh làm thù lao, Tiêu Thần không lo lắng Diệp Văn Nhã sẽ cự tuyệt đề nghị tiếp theo của hắn chút nào.

"Quân đoàn phương Bắc chúng tôi trong khoảng thời gian gần đây sẽ mời một lượng lớn Dược Sư gia nhập quân đoàn, nếu cô Diệp đây có khi nào thay đổi ý nghĩ, có thể gọi vào số điện thoại cá nhân của tôi. Quân đoàn chúng tôi cầu hiền như khát, lúc nào cũng hoan nghênh cô Diệp m đến!" Trên thiết bị thông minh nằm trên cổ tay Tiêu Thần lập loè một cái dãy số nhỏ.

Thính phòng vốn đang ầm ĩ, nhưng cả quảng trường thể dục thiếu chút nữa vì hành động này của Tiêu Thần mà suýt nổ tung luôn rồi!

"Ối mẹ ơi! Tiêu nguyên soái vậy mà cho số điện thoại cá nhân cho quán quân cuộc thi đấu lần này?! Đây cũng quá làm người hâm mộ rồi!"

"Chết, chết, chết! Còn không phải chỉ là giải đấu Dược Sư cả nước thôi sao?! Ta học, ta học còn không được sao?! Giải tiếp theo ta nhất định phải tới tham gia cái trận thi đấu này! Ô ô ô!"

"Chị gái cũng quá may mắn rồi! Nếu là ta, khẳng định sẽ đáp ứng đi quân đoàn phương Bắc ngay!"

"Ta thật sự muốn nói, bảo mật tin tức của quân đoàn cũng làm quá tốt đi, ta lén dùng kính lúp thông minh lợi hại nhất rồi mà nhìn vào cái dãy số kia nó đều bị làm mờ mất tiêu, xăn bản không nhìn ra số mấy, huhu."

Một động tác này của Tiêu Thần trực tiếp xốc bầu không khí trên sân thi đấu lên cao.

Người thường khẳng định đã sớm đáp ứng lời mời của Tiêu Thần, nề hà Diệp Văn Nhã lang tâm như sắt, vẫn kiên định cự tuyệt đối phương mời.

Cô cần dược liệu cũng đâu đến nổi không vào kho quân bộ là không có, cô có thể đặt mua trên mạng giả lập Tinh Võng cơ mà, vậy chẳng phải càng thoải mái hơn sao?

......

Nhìn thấy Diệp Văn Nhã bên kia mới ngắn ngủn nửa giờ đã luyện chế xong hết phần dược liệu thành thuốc hoàn chỉnh.

"Người làm sao so với yêu nghiệt?! Bọn mình vẫn nên lo luyện chế thuốc của mình đi!"

"Chỉ cần có thể đánh bại các tuyển thủ khác, bọn mình cũng là thắng lợi!"

Các học sinh khác của Học Viện Quân Sự Hoàng Gia Đế Quốc tự thôi miên chính mình, yên lặng tự an ủi bản thán dưới đáy lòng. Đúng là hiệu quả cũng rất là không tầm thường, ít nhất chờ đến thi đấu kết thúc, toàn bộ top của giải đấu, Học Viện Quân Sự Hoàng Gia Đế Quốc đã chiếm đến ba người!

Chuyện này thiếu chút nữa làm chủ nhiệm Lưu cười toét khóe miệng đến mang tai, mà các giáo viên khác cũng sôi nổi cười vỗ tay.

Bên phía Học viện Dược đế quốc ngày xưa thành tích không tầm thường, nhưng ngày nay thành tích thảm đạm làm cả đám giáo viên lại thiếu chút nữa tức muốn nổ phổi, nhưng cũng chỉ bất mãn hừ lạnh một tiếng.

Cười đi, cười đi, ta cũng không sợ, các người ráng mà cười cho rớt răng luôn đi!

Khi đoàn người thầy trò tham gia giải trở về trường, thì cái biểu ngữ ' Nhiệt liệt chúc mừng các bạn hệ Dược chúng ta lập thành tích cao trong giải đấu Dược học cả nước ' cơ hồ treo choáng hết cửa cổng chính trường học.

Tốc độ nhanh thế này trực tiếp làm mọi người đêm đó trở về thật sự khiếp sợ.

Nhưng hiện tại Diệp Văn Nhã tạm thời còn chưa biết những việc này, cô mới vừa cùng MC và các giám khảo, cũng như các khách mời của trường thi chụp hình lưu niệm, vừa ra khỏi cửa đã bị một con mèo đen mềm mụp lông xù xù, lớn bằng hai bàn tay ăn vạ.

"Bạn học Diệp, đây chẳng lẽ chính là con mèo cưng mà bạn treo giải tìm kiếm trên diễn đàn sao?" Một nữ sinh năm biết Diệp Văn Nhã, biết cô treo giải thưởng trên diễn đàn liền kéo kéo tay áo Diệp Văn Nhã.

"Cô xem, nó hình như thực dính cô nha! Đám Chu học trưởng bọn họ muốn ôm nó đều không chịu đâu."

Con mèo này nhìn qua đích xác giống Tiểu Hắc như đúc, thậm chí hai con mắt mèo xanh thẳm long lanh nhìn về phía cô, bộ dáng cũng thập phần tương tự Tiểu Hắc.

Diệp Văn Nhã hơi hơi nhíu mày, lắc lắc đầu: "Không phải, đây cũng không phải mèo của tôi. Chỉ là nhìn qua thấy có chút giống trong ảnh chụp thôi. Chắc là mèo hoang ở công viên nào gần đây, hay được người ta cho ăn cho nên tương đối thân thiết với con người đi."

"Mèo hoang hả......" Nữ sinh có chút tiếc nuối sờ sờ đầu nhỏ của mèo đen, "Tôi còn tưởng rằng đây là con mèo kia của cô chứ, làm hại tôi cao hứng một hồi."

"Nhưng mà...... Con mèo này có vẻ thích cô như vậy...... Hay là cô mang nó về đi......" Nhìn con mèo nhỏ không ngừng nhào về hướng Diệp Văn Nhã, nữ sinh nghĩ nghĩ mở miệng nói: "Hôm nay nếu cô được giải quán quân, cũng là một ngày lành. Mà cô mới vừa ra cửa đã gặp nó, nó cũng thích cô như vậy...... Thật sự có duyên."

"Đúng vậy! Cả hai đích xác rất có duyên nha." Mấy người khác bên cạnh cũng cười tủm tỉm nói.

Hôm nay trường bọn họ lấy được thành tích tốt nhất từ trước đến giờ, muốn không cao hứng cũng khó.

"Không được, vẫn nên thả nó về công viên đi." Diệp Văn Nhã lắc đầu, chậm rãi thu ánh mắt của mình lại.

Cô không hy vọng trên thế giới này có người có thể thay thế mình, hy vọng mình là độc nhất vô nhị. Tiểu Hắc khẳng định cũng không hy vọng có con mèo khác sẽ thay thế nó, làm một cô chủ công chính phân minh, cô sẽ nỗ lực làm được điều này.

Cô thả con mèo đen nhỏ vào trong một bụi cây gần đó.

Diệp Văn Nhã theo xe bay của trường đi về.

Nhìn xe bay dần dần rời xa, dần dần biến thành một tàn ảnh.

Từ trong bụi cỏ bên cạnh, một tiểu binh chui ra tới, trên tay còn ôm một con mèo đen, lắc lắc cái đầu dính cỏ xanh của mình, đầy mặt rối rắm trở về.

"Ai nha nha...... Cái cô Diệp này không cần mèo thì làm sao bây giờ? Nguyên soái đã lệnh cho mình bất động thanh sắc đưa con mèo này cho cô Diệp, nhưng hiện tại người ta không cần...... Chẳng lẽ mình còn có thể ép vào tay người ta sao? Nhiệm vụ không hoàn thành, vậy phải làm sao bây giờ đây?" Tiểu bình chỉ cảm thấy một đầu tóc xù xù của mình sắp rụng hơn phân nửa, vừa thở dài vừa đi về hướng phía trước.

Truyện Chữ Hay