Nghe thấy thầy chủ nhiệm mỗi ngày cứ thúc giục mình đọc sách làm đề, thỉnh thoảng còn làm vẻ mặt hận sắt không thành thép, hiện giờ lại nhìn về phía mình bắt đầu hếch mặt tán dương hết lời mình với giáo viên của trường khác, biểu tình Diệp Văn Nhã có chút vi diệu.
Tâm tình càng khó có thể miêu tả, được thầy giáo khen ngợi ngay trước mặt như thế này, ngẫm lại còn có chút ngượng ngùng nha.
Bất quá, đời trước những người khác vì muốn Diệp Văn Nhã hỗ trợ luyện chế thuốc cho họ, cũng không thiếu tán dương thổi phồng mấy lời xa hoa phù phiếm đó với cô, cô cũng nghe đầy lỗ tai rồi. Nên ngoại trừ trong tận đáy lòng hơi hơi có chút cảm giác quái dị ra, cũng không phải quá e thẹn cho lắm.
Ngược lại cô còn nghiêm trang nhìn Hoàng Học Dân, tiếp tục chờ thầy mình khen nữa.
Nhưng Diệp Văn Nhã đứng nghe thư thái bao nhiêu, thì thầy Tiền để hai ria mép đứng bên cạnh liền không vui bấy nhiêu, hắn trợn trắng hai mắt, hung hăng xả miệng nói đến bắn nước bọt, "Thầy Hoàng, đừng cho là tôi ở Học viện Dược đế quốc thì chuyện trong trường mấy người tôi không hay không biết! Ai ở đây chả phải là đồng nghiệp với nhau, còn nghĩ có gì người khác không biết sao? Tôi cũng đã nghe nói từ mấy năm trước ông bị đưa xuống chủ nhiệm ban F hệ Dược...... Cái thứ ban F của ông còn có được học sinh nào thành tích tốt, bào chế thuốc giỏi chứ? Ông đừng có đứng chỗ này ba hoa làm người cười rụng răng!"
"Huống chi...... Cái đám học sinh ban F này của mấy người từ đầu tới đuôi, chả có đứa nào nhìn đàng hoàng một chút! Ông xem bộ dạng con bé này nè, còn tâm trí đâu mà học với hành? Trường mấy ông tốt xấu gì cũng nổi danh cả nước, sao lại có thể tìm không ra ai, phải lấy đại một đứa thế này đi thi chứ?" Thầy Tiền hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Văn Nhã cực kỳ bất mãn.
Ánh mắt kia phảng phất giống như nhìn một thứ rác rưởi nào đó của xã hội, làm lòng người phá lệ khó chịu.
Mày Diệp Văn Nhã nhíu lại, sắc mặt cũng có chút không quá đẹp, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt cô chợt loé lên, tinh thần lực dao động mãnh liệt trực tiếp đánh về phía thầy Tiền ở đối diện, thình lình đâm sầm vào ông ta khiến ông ta choáng váng một trận, trong đầu nháy mắt phát ra từng âm thành vù vù, một cơn buồn nôn từ dạ dày truyền đến, khiến cho sắc mặt hắn trắng bệch.
Thầy Tiền đột nhiên sắc mặt khó coi, ánh mắt gần như dính lên trên người Diệp Văn Nhã, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tinh thần lực phóng ra ngoài? Tinh thần lực cấp SS?! Không nghĩ tới trường mấy người lần này lại nhận được một học sinh có tinh thần lực cấp SS!"
Toàn bộ đế quốc mấy trăm hành tinh, nhưng người có tinh thần lực đạt tới cấp SS gần như chỉ có không đến trăm người! Hơn nữa trong cố những người này, đa số đều là những người trên tuổi trở lên, đã sớm đã tốt nghiệp ra trường từ rất lâu rồi.
Ví dụ như những danh nhân sớm đã thành danh nhiều năm, có hình chân dung treo trên bảng xếp hạng đại Dược Sư đế quốc.
Các trường học của bọn họ tuy rằng năm nào cũng chiêu sinh, nhưng cũng hiếm hoi lắm thì mấy thập niên mới nhìn thấy một học sinh có tinh thần lực cấp SS.
"Không, đâu phải đâu, học sinh này của tôi là tinh thần lực cấp SSS." Hoàng Học Dân cười tủm tỉm nhìn thầy Tiền, nhẹ nhàng thở ra một câu làm hai người thầy Tiền và cả thầy Triệu đứng bên cạnh cùng đồng thời trừng lớn hai mắt.
"Cái gì?!"
"Tinh thần lực cấp SSS?! Ông giỡn chơi sao?!"
Thầy Tiền thiếu chút nữa thất thanh hét lớn, nhiều năm như vậy, ông ta ngay cả một học sinh cấp SS còn chưa bao giờ nhận được, cái con bé đối diện này vậy mà lại là cao thủ tinh thần lực cấp SSS?!
Tinh thần lực cấp SSS là cái khái niệm gì?!
Đó chính là tinh thần lực cường đại tuyệt đối, có năng lực lĩnh ngộ siêu cường cùng với khả năng gặp rồi sẽ không quên được. Người như vậy, tương lai chỉ cần không tìm đường chết, không phải cụt hết tứ chi, tương lai khẳng định có thể trở thành Dược Sư cấp SS chứ không chơi!
"Ha hả a, chuyện như vậy sao tôi có thể nói giỡn chứ? Thầy Tiền à, sao tự nhiên sắc mặt thầy trắng bệch như tờ giấy vậy? Thầy nhanh chóng trở về nghỉ ngơi một chút thì hơn..... Học sinh này của tôi mấy tháng trước tình cờ đột phá cấp bậc tinh thần lực, chưa quen lắm, vừa mới rồi không cẩn thận, tinh thần lực mất khống chế mới va chạm thầy Tiền, thầy Tiền cũng sẽ không chấp nhất đâu há." Hoàng Học Dân cười đến đầy mặt hàm hậu, nhưng đắc ý trong đáy mắt lại không thể nào giấu được.
Thầy Tiền vốn tinh thần lực đã bị va chạm, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Cái gì gọi là tinh thần lực mất khống chế? Không cẩn thận va chạm? Vừa mới rồi đứa học sinh này rõ ràng là cố ý!
"Không ngại, sao tôi có thể nhỏ mọn như vậy?" Thầy Tiền nghiến răng nghiến lợi, thật sự định làm lớn chuyện, nhưng chính là nghĩ nghĩ đối đối phương tinh thần lực cấp SSS, liền cố gắng nuốt cơn tức về trong bụng.
Mặc kệ đối phương lần này tham gia thi đấu cuối cùng có thể đạt được thành tích gì hay không, nhưng vô luận như thế nào, tương lai của đối phương khẳng định sẽ đạt được thành tựu trên hắn một khúc xa, lỡ như đối phương tính tình hay để bụng, đến tương lai lại tìm hắn phiền toái, vậy mất nhiều hơn được. Lại xem tình huống đối phương vừa mới nghe thấy lời nói mình liền trực tiếp sử dụng tinh thần lực để cảnh cáo, hiển nhiên không phải là người có thể ăn thiệt thòi.
Thầy Tiền từ trước đến nay đều là người khéo đưa đẩy, cuối cùng chỉ có thể cố gắng nuốt cục tức này vào trong bụng.
Trong lòng âm thầm nguyền rủa con nhóc đối diện này, khẳng định không qua được thi viết, thầy Tiền ước chừng nguyền rủa ba bốn lần, lúc này mới tạm thời an ủi được cục nghẹn đang dâng lên tới trên ngực mình.
Nhưng ánh mắt của thầy Triệu đứng bên cạnh nhìn Diệp Văn Nhã lại phảng phất như tia chớp từ trên trời đánh xuống, thiếu chút nữa không loé sáng đến mù mắt Hoàng Học Dân.
"Em Diệp! Không thôi em đến ban B của tôi học đi! Lúc đó tôi có thể xin học bổng trường giùm cho em, mỗi năm vạn không thành vấn đề! Chỉ cần em đồng ý tới học ban của tôi, cái danh ngạch học bổng đó tôi nhất định lấy được cho em!"
"Đi đi đi! Đi ra chỗ khác, chuyện học bổng tôi đã sớm xin rồi, còn đợi ông đứng chỗ này nói lời vô nghĩa sao?...... Hay cho ông nha Triệu thành thật, uổng công tôi ngày thường đều cho rằng ông là người chân chất, không nghĩ tới tới vậy mà cũng đi làm chuyện thọc gậy bánh xe ngay trước mặt tôi thế này!"
"Xuỳ! Cái này làm sao có thể gọi là thọc gậy bánh xe chứ? Đây là học sinh của trường chúng ta, đâu phải là góc tường nhà ông. Thân là giáo viên chung một trường, sao tôi lại không có tư cách dạy dỗ con bé chứ?"
Diệp Văn Nhã đứng một bên, có chút trợn mắt há hốc mồm, mình còn chưa nói ra câu nào đâu.
Thầy Hoàng cùng thầy Triệu thế nhưng cứ như vậy mà um sùm lên, mắt thấy vài giáo viên đứng bên cạnh nghe thấy lời hai người bọn họ nói, tựa hồ cũng có muốn cắm vào tính cãi nhau, Diệp Văn Nhã theo bản năng bước ra sau hai bước, rời xa chiến trường.
"Hai người các ông cãi cái gì mà cãi chứ?! Còn không phải chỉ là một học sinh cấp SSS thôi sao? Thân là giáo viên của Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc, đứng ngay lề đường cãi nhau, các ông chẳng lẽ không e lệ sao?!"
Chủ nhiệm Lưu đi tới đầy mặt nghiêm túc ho khan hai tiếng, chính trực nói: "Ta thấy không bằng như vầy, em Diệp đây nếu có tinh thần lực cường đại như thế, có bản lĩnh xem qua là nhớ, nếu phải trải qua quy trình học tập quá dài thì cũng mệt mỏi, bây giờ vẫn còn học năm thật sự là quá đáng tiếc. Chờ lần này thi xong trở về, liền đến ban A năm của thầy học luôn đi."
Nói xong, chủ nhiệm Lưu còn hướng về phía Hoàng Học Dân cùng thầy Triệu, lộ ra một nụ cười ta đây là vì tốt cho tất cả mọi người.
Hoàng Học Dân: "???!!"
Thầy Triệu: "???!!"
Oa! Không nghĩ tới chủ nhiệm hệ Dược bọn họ lại nhân mô cẩu dạng đến vậy, vẻ mặt thì chính khí, thế nhưng lại mang một bụng ý xấu cướp học sinh giữa đường thế này!
Này cũng thật quá đáng!
Trải qua một phen làm ầm ĩ như vậy, chuyện trong số các thí sinh dự thi của Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc có một em là tinh thần lực cấp SSS, trong nháy mắt lan đến cả các trường học khác. Nên ai biết Diệp Văn Nhã, khi đi ngang qua bên cạnh cô, tất cả đều theo bản năng liếc mắt nhìn cô một chút.
Phải biết rằng giữa dân số mấy ngàn mấy trăm triệu người của toàn bộ đế quốc này, người có được tinh thần lực cấp SSS gần như chỉ đếm được trên một bàn tay m.
Người như vậy, quả thực còn ít hơn cả số lượng văn vật trong viện bảo tàng quốc gia.
tiếng rưỡi giờ thi trôi qua thật nhanh, tất cả các thí sinh đểu lục tục từ trường thi ra tới.
"Bá bá bá bá......"
Không đợi tất cả mọi người đi ra, phía trước quảng trường thể dục bỗng nhiên sáng lên một màn hình điện tử ảo cực lớn.
Trên màn hình này chi chít viết đầy cái tên thí sinh đã được thông qua vòng loại thi viết, cùng với chỗ ngồi của từng người bọn họ.
Mà treo ở vị trí hạng nhất, chính là Diệp Văn Nhã với số điểm thi tối đa!
NO: Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc - Diệp Văn Nhã, chỗ ngồi số khu số !