Lý Thanh Thiên căng thẳng hỏi: “Chuyện.. chuyện gì?”
Ông cảm thấy đại thiếu gia hôm nay cứ là lạ.
Nếu là trước kia, đại thiếu gia vừa thấy ông sẽ lại nhớ tới chuyện mình bị ung thư xương, cho nên lúc nào cũng gắt gỏng cáu kỉnh, thế nhưng hôm nay đại thiếu gia lại hết sức bình tĩnh, thể như biến thành một người khác vậy.
Mộ Nhất Phàm buông mí mắt: “Ông cũng biết đấy, ngày ngày một mình lẻ bóng trong biệt thự tôi rất cô đơn, cho nên tôi muốn giữ một người bạn ở lại đây với mình…”
Lý Thanh Thiên nhìn Mộ Nhất Phàm bây giờ có chút đáng thương, không khỏi mềm lòng nói: “Đại thiếu gia có thể nói thẳng với người ấy.”
Mộ Nhất Phàm lắc đầu: “Nhưng nếu nói thẳng, người ấy cùng lắm cũng chỉ ở với tôi vài ngày mà thôi.”
“Vậy thiếu gia muốn…”
Mộ Nhất Phàm lập tức ngước mắt lên nhìn Lý Thanh Thiên, khẩn thiết thỉnh cầu: “Bác sĩ Lý, ông chỉ cần lừa người ấy, nói rằng tôi không sống được bao lâu nữa, nhất định người ấy sẽ ở lại cùng với tôi, tôi không cần người ấy ở lại lâu, ông chỉ cần nói một tháng, nói tôi chỉ sống tối đa một tháng là được rồi.”
Một tháng sau là tận thế, cho nên anh muốn trong vòng một tháng này, nghĩ hết cách giành lấy sự tín nhiệm của nam chính, lựa cơ hội mà đoạt mạng nam chính.
Nếu như không thể thủ tiêu nam chính trước tận thế, như vậy phải tìm nơi trốn đi, bởi vì một khi anh chính thức biến thành tang thi, ban đầu cơ thể sẽ vô cùng cứng nhắc thiếu linh hoạt, rất dễ bị nam chính phát hiện ra thân phận thật.
Lý Thanh Thiên không nỡ lòng nào từ chối, đồng ý nói: “Được.”
Vốn là trong lòng ông vẫn luôn cảm thấy áy náy với Mộ Nhất Phàm, bởi nhị thiếu gia nhà họ Mộ đưa cho ông một khoản tiền, bảo ông lén tiêm virus vào trong cơ thể Mộ Nhất Phàm, nghe đâu loại virus này đẩy nhanh tốc độ di căn của ung thư xương, chẳng mấy sẽ lấy mạng Mộ Nhất Phàm, cho nên Mộ Nhất Phàm đưa ra yêu cầu gì, ông cũng đều tận lực thỏa mãn anh.
Mộ Nhất Phàm nhếch khóe môi.
Sáng nay anh dặn buổi tối Lý Thanh Thiên tới giúp anh kiểm tra thân thể, chính là bởi vì anh lo mình không giết chết Chiến Bắc Thiên được, ngược lại còn bị Chiến Bắc Thiên đả thương cho nên mới gọi người tới, không ngờ lại có tác dụng lớn như vậy.
Thế rồi, anh chợt nghĩ ra điều gì đó, đoạn nói: “Phải rồi, tôi còn cần ông dùng băng gạc băng mặt tôi lại, càng kín càng tốt, như vậy bạn tôi mới càng nhẹ dạ mềm lòng.”
Lý Thanh Thiên lập tức đáp: “Được rồi.”
Đương lúc Mộ Nhất Phàm băng mặt được một nửa, ở ghế sô pha ngoài đại sảnh, đột nhiên một thân ảnh cao lớn xuất hiện, lạnh lùng quét mắt qua toàn đại sảnh, đôi mắt lạnh như băng thể như hàn khí bức người, lập tức, dưới đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Chiến Bắc Thiên nhận ra trí nhớ mình lúc này vô cùng hỗn loạn.
Hắn nhớ rõ ràng mình bị Tang Thi Vương – Mộ Nhất Phàm giết chết, thế nhưng, sao hắn lại còn sống?
Chẳng lẽ hắn được kẻ khác cứu? Hay là hắn chết mà sống lại, hoặc giả đã trùng sinh?
Còn có, sao trong đầu hắn lại xuất hiện thêm vài ký ức kỳ quái chứ.
Chiến Bắc Thiên cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, sau đó lấy điện thoại di động trong túi quần ra, trên màn hình hiển thị, giờ phút tối ngày tháng năm .
Đồng tử mắt hắn trợn to, không phải đây là thời điểm trước tận thế một tháng sao?
Sở dĩ hắn nhớ rõ ngày hôm ấy là bởi lúc hắn đi viếng mộ đồng đội ở thôn Thủy Hương thành G, bị người khác ám sát, trúng một phát đạn, hôn mê trong sơn dã.
Thế nhưng, trong trí nhớ hắn bây giờ lại có một người trong lúc vô tình đỡ cho hắn một phát súng!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chiến Bắc Thiên kinh hãi, còn chưa nghĩ tường tận, chợt nghe thấy căn phòng phía trước mặt vang lên tiếng nói chuyện.