Đệ Nhất Thi Thê

chương 253: nó là một con quỷ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mộ Duyệt Thành nhìn bộ dạng đau khổ cầu xin của Triệu Vân Huyên, có phần hơi mềm lòng.

Dù người phụ nữ này ác độc ra sao, thì bà cũng đã ở bên ông gần ba mươi năm, không chỉ sinh cho ông một người con trai, còn giúp ông lo toan chu đáo chuyện trong nhà, không để người chồng quanh năm ở bên ngoài như ông phải bận tâm lo lắng chuyện gia đình.

Cho nên, dù bây giờ ông có tức bà, giận bà tới đâu, giữa hai người vẫn còn tình thân ở đó.

Dù có nuôi con chó trong nhà, bị chó cắn xong, tiêm mũi đề phòng, sau đó có khi còn thấy thương hại con chó, huống hồ còn là người.

Thế nhưng, vừa nghĩ tới chuyện Triệu Vân Huyên hãm hại con trai cả của ông, trong lòng ông lại không thể thương được, huống hồ, đây không phải lần đầu tiên bà nhằm vào Mộ Nhất Phàm.

Mộ Duyệt Thành dùng sức gạt tay bàn tay đang níu ống tay áo mình của bà ra: “Triệu Vân Huyên, nếu tôi tha thứ cho bà, bà vẫn còn tái phạm, chỉ sợ khi đó lại càng ra tay tàn nhẫn hơn.”

Triệu Vân Huyên khóc lóc: “Không đâu, không đâu, em sẽ không làm hại Mộ Nhất Phàm nữa, anh tin em đi, em có thể làm được thật.”

Mộ Duyệt Thành không muốn nghe bà nói mấy lời ăn năn hối lỗi, lại một lần nữa gạt tay bà ra.

Triệu Vân Huyên kinh hãi, lại vội túm lấy tay Mộ Duyệt Thành.

Mộ Duyệt Thành nhanh chóng lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói: “Đưa bà ta đi.”

Triệu Vân Huyên nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Mộ Duyệt Thành, dường như đã quyết tâm, cuống cuồng nói: “Duyệt Thành, mọi việc đều là do em làm, từ đầu tới đuôi đều do em bày ra, không liên quan tới Nhất Hàng, anh không thể trách Nhất Hàng, giờ Nhất Hàng còn đang ở trong cục điều tra, anh là cha, nhất định phải cứu con trai mình.”

Mộ Duyệt Thành nhìn ra bà đang cuống cuồng muốn bảo vệ con trai, không muốn nói nhiều lời, phất tay, ý bảo binh lính đưa bà đi.

Binh lính trong tòa nhà mạnh mẽ kéo người về phía cửa, Triệu Vân Huyên nhìn Mộ Nhất Phàm đang đứng trong phòng làm việc, đôi mắt đỏ vằn lên, trong mắt đầy sự căm phẫn và hận thù.

Mộ Nhất Phàm không chớp mắt nhìn lại bà, trong mắt lóe lên tia đề phòng.

Lúc đi tới bên cạnh Mộ Nhất Phàm, đột nhiên Triệu Vân Huyên nhào về phía Mộ Nhất Phàm, giống như gào rú lên: “Là mày, mày hãm hại Nhất Hàng bị đưa vào cục điều tra, mày đừng tưởng rằng mày làm chuyện này không lộ sơ hở gì thì không ai biết là mày làm, tao nói cho mày biết, mắt tao vẫn còn sáng, mày hận không thể khiến Nhất Hàng rơi vào thảm cảnh, khiến con tao phải sống không bằng chết, nên mới hãm hại Nhất Hàng, ha ha!”

Bà điên cuồng cười to: “Mộ Duyệt Thành, ông tưởng rằng con trai cả của ông là người tốt, không đánh ngược lại tôi hay sao? Ông ngây thơ quá rồi, Mộ Duyệt Thành, một ngày nào đó ông sẽ hối hận vì đã tin con trai cả của mình, nó là một con quỷ, một con quỷ dữ, chính nó đã hãm hại Nhất Hàng, nhất định ông phải điều tra nó, nhất định ông phải điều tra nó.”

Hai cậu lính vội giữ lấy Triệu Vân Huyên, Triệu Vân Huyên nhân lúc giãy giụa, mau chóng bắt lấy tay Mộ Nhất Phàm, cào mạnh lên mặt mình một cái, lúc này trên mặt hiện lên ba vệt máu.

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh hãi, bao gồm cả Mộ Nhất Phàm.

Mấy người Mộ Duyệt Thành đều cho rằng Triệu Vân Huyên đã điên rồi, nên mới làm loại chuyện hại mình như vậy.

Triệu Vân Huyên điên cuồng cười to: “Ha ha, Mộ Nhất Phàm, mày không thể ngờ tao sẽ dùng thân thể mình để làm thí nghiệm đúng không? Tao muốn xem mày còn có thể che giấu thân phận tang thi của mày nữa hay không, tất cả mọi người nhìn kỹ đi, trên mặt tôi bị thương do móng tay Mộ Nhất Phàm cào, tôi mà biến thành tang thi, nói rõ Mộ Nhất Phàm cũng là tang thi.”

Mới đầu mọi người ngẩn ra, chỉ nghĩ chắc Triệu Vân Huyên điên thật rồi, cho nên đều không ai tin tưởng Mộ Nhất Phàm là tang thi.

Binh lính lấy lại tinh thần, lập tức kéo Triệu Vân Huyên ra khỏi phòng làm việc.

Triệu Vân Huyên vẫn chưa từ bỏ ý định mà hét to: “Mộ Nhất Phàm, trừ khi mày không phải tang thi, nếu không tao muốn chờ nhìn cảnh mày bị mọi người truy sát, ha ha.”

Mãi đến khi bà ta bị kéo vào thang máy, cả tầng tám mươi mới yên tĩnh lại, hơn nữa còn yên tĩnh tới đáng sợ.

Mộ Duyệt Thành day day mi tâm đang đau lên: “Lỗ Thu, tuy rằng cậu không phải kẻ chủ mưu, nhưng rất nhiều chuyện đã qua tay cậu, cậu phải chuẩn bị tâm lý chịu phạt.”

“Vâng ạ.” Lỗ Thu đáp.

Mộ Duyệt Thành phất phất tay: “Mọi người về doanh địa trước đi, có việc gì thì tôi sẽ tìm mọi người.”

Mười người lính rời đi, Trần Giai cũng bị áp tải xuống địa lao.

Mộ Duyệt Thành phức tạp nhìn Mộ Nhất Phàm, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, thế nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Qua hồi lâu, ông mới khàn giọng nói: “Nhất Phàm, bố.. có lỗi với con.”

Một câu xin lỗi này chứa rất nhiều tình cảm ở trong đó, không chỉ đơn giản vì Mộ Nhất Phàm chịu nhiều thua tiệt, còn bởi vì ông cưới Triệu Vân Huyên, nên mới khiến Mộ Nhất Phàm chịu nhiều uất ức tới tận bây giờ.

“Bố.”

Trong lòng Mộ Nhất Phàm vô cùng phức tạp.

Anh cảm thấy mình không chịu nổi tiếng xin lỗi này, người thực sự cần được xin lỗi là nguyên chủ Mộ Nhất Phàm mới phải.

Mộ Duyệt Thành day day khóe mắt đang đỏ lên, nói: “Chuyện của Nhất Hàng, con không phải đi điều tra nữa, con nên nghỉ ngơi cho tốt thì hơn, đợi mọi chuyện ổn rồi, hai cha con chúng ta sẽ ngồi xuống nói chuyện rõ sau.”

Ông bảo con trai cả đi điều tra chuyện của cậu con thứ, cũng là vì muốn thử con trai cả, giờ chuyện thành ra như vậy, ông đâu thể tiếp tục để con trai cả chịu khổ, không để ý tới tâm tư con mà bắt con phải điều tra.

“Vâng, con đi ra đây.”

Vốn Mộ Nhất Phàm cũng không định điều tra chuyện của Mộ Nhất Hàng, hơn nữa trước đó còn định nhân cơ hội mà đổ thêm dầu vào lửa.

Sau khi anh đi, Mộ Duyệt Thành lặng lẽ ngồi trên ghế không nói gì.

Vốn là ông còn định nếu như không tìm ra được chứng cứ chứng minh Nhất Hàng trong sạch, khi đó ông sẽ ngụy tạo bằng chứng để trả lại sự trong sạch cho con trai, nhưng bây giờ xảy ra chuyện như vậy, dù Nhất Hàng có trong sạch hay không, cũng cần phải bị xử lý.

Mộ Duyệt Phong và Mộ Duyệt Tri nhìn nhau, cũng không biết nên đi hay nên ở lại.

Mộ Duyệt Thành thấy trong phòng làm việc còn có người, mệt mỏi nói: “Hai đứa đi xuống trước đi, anh cần yên tĩnh một chút.”

“Vâng.”

Mấy người Mộ Duyệt Phong rời khỏi phòng làm việc, đợi đến khi tới chỗ không có ai, Mộ Duyệt Phong than dài: “Giờ chắc anh ba đang khó khăn lắm, bàn tay trước sau đều như một, nếu như bảo vệ Nhất Hàng, Nhất Phàm sẽ bị tổn thương, ngay cả người chú này cũng thấy tội nghiệp thay cho thằng bé, đây là chuyện không thể bồi thường lại được, cũng ảnh hưởng tới quan hệ của anh ba và Nhất Phàm.”

Mộ Duyệt Tri gật đầu, than dài: “Đúng vậy.”

“Nhưng nếu đòi công đạo cho Nhất Phàm, đồng nghĩa với anh ba sẽ mất một người con, dù anh ba lựa chọn thế nào, cũng sẽ làm tổn thương một trong hai đứa.”

Mộ Duyệt Phong nói tới đây đã thấy chuyện này đau đầu rồi, huống hồ Mộ Duyệt Thành còn là đương sự.

Ông nhìn hai người con của mình, nghiêm khắc cảnh cáo: “Hai đứa không được như Nhất Hàng, hãm hại anh ruột của mình, nếu bố mà biết, sẽ không tha cho hai đứa.”

Mộ Nhất An cười khổ nói: “Bố, con với Nhất Nhiên là anh em ruột cùng cha cùng mẹ, đương nhiên không giống hai anh họ rồi, gây được chuyện gì chứ.”

“Đúng đó.” Mộ Nhất Nhiên ôm vai Mộ Nhất An: “Con với anh tương thân tương ái thế này, tuyệt đối sẽ không hãm hại nhau, đúng không anh?”

“Ừ.”

“Được rồi, hai đứa chỉ giỏi múa mép thôi.”

“Bố à.” Mộ Nhất An chau mày: “Vậy giờ chúng ta có tiếp tục điều tra chuyện anh Nhất Hàng bị hại không?”

“Cái này…” Mộ Duyệt Phong nhìn về phía Mộ Duyệt Tri: “Anh tư, anh nói xem?”

Giờ dù có điều tra hay không, Nhất Hàng cũng phải chịu hình phạt nghiêm trọng.

“Đương nhiên phải điều tra rồi, ít nhất cũng phải trả lại sự trong sạch cho Nhất Hàng, không thể vì nó bị phạt mà cứ để người ta hãm hại.”

“Hay lắm, bác tư, cháu với em cháu sẽ đi điều tra chuyện này.”

Mộ Nhất An kéo Mộ Nhất Nhiên đi về phía thang máy.

Thang máy vừa đóng cửa, Mộ Nhất Nhiên liền khâm phục nói: “Anh, năng lực làm việc của anh càng ngày càng mạnh.”

Mộ Nhất An liếc mắt nhìn: “Nói thế là sao?”

“Thì chuyện anh Nhất Phàm bị vu khống ấy, còn chưa được một ngày anh đã tra ra rồi, vài ngay sau đã đưa được người về, không phải năng lực càng lúc càng mạnh thì là cái gì?”

Mộ Nhất An trầm mặt xuống: “Lại nói, cũng bởi chuyện lần này quá thuận lợi, khiến anh cảm thấy kì lạ, nhưng mà anh lại không biết lạ ở đâu.”

“Em thấy chắc anh nghĩ nhiều rồi.”

“Không phải là nghĩ nhiều, từ lúc anh phái người đi điều tra tám người tố cáo, cả một đường cứ như có người chỉ dẫn anh tìm ra hung thủ hãm hại anh trai. Thoạt đầu anh cho rằng vì người cung cấp bằng chứng có vấn đề, nhưng họ đều là cư dân ở đó, không có gì đáng nghi ngờ cả.”

“Thôi, em đoán chắc là do gần đây anh quá mệt mỏi, nên mới xuất hiện ảo giác, anh nghĩ xem, nếu như thật sự trong đó có vấn đề, sao còn có thể tra ra được chân tướng? Khiếc bác gái phải nhận tội, đúng không?”

“Cái này.. cũng có vẻ có lý.”

Mộ Nhất Nhiên vỗ vỗ vai Mộ Nhất An: “Thôi được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, giờ chuyện tối quan trọng là chúng ta giúp anh Nhất Hàng tra ra được chân tướng.”

Mộ Nhất An chau mày, suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu.

Ở bên kia, sau khi Mộ Nhất Phàm về đến phòng, liền lấy điện thoại vệ tinh mấy hôm trước Chiến Bắc Thiên đưa cho anh ra để gọi cho Chiến Bắc Thiên.

Anh phải báo cáo cho người đàn ông của mình toàn bộ sự việc vừa xảy ra.

M: Sau tất cả, người khổ nhất là Mộ Duyệt Thành.

Truyện Chữ Hay