Đệ Nhất Thần Thâu

chương 167: 167: đại hoàng tông tới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Tiểu tử, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bừa.

Chân Võ Điện không phải nơi mà ngươi có thể buông lời báng bổ.

Nhậm Giai Thụy nhíu mày lớn tiếng quát.

Khí tức địa cấp cường giả vốn được lão kìm chế liền bùng nổ, khiến cho không khí liền trở nên căng thẳng.

- Xem ra cái tư tưởng bị áp đặt kia đã ăn sâu vào trong tiềm thức của người luyện võ ở thế giới này rồi.

Nếu đã không tin tưởng thì ta cũng không cưỡng cầu.

Tiểu Hắc cười nhạt phẩy tay.

Có những thứ không cần thiết phải tranh cãi, càng muốn giải thích thì sẽ càng khiến cho người nghe xem nhẹ bản thân ngươi.

Thấy sư phụ mình có ý tứ muốn rời đi, Vân Anh Kiệt lo lắng vội nói:

- Sư tôn, con thấy Tiểu Hắc huynh đệ bản lĩnh tuyệt luân, tài năng hơn người.

Ngay cả mấy đại tông phái lớn cũng chưa chắc có bản lĩnh như thế.

Chúng ta cũng nên thử tin tưởng một lần.

Nhậm Giai Thụy triệt để tuyệt vọng với tên đệ tử của mình.

Kiệt nhi, ngươi có biết Chân Võ Điện đáng sợ cỡ nào không? Cho dù sư tôn của ngươi là địa cấp cũng chẳng là cái đinh gì trong mắt người ta cả.

Đến thập đại tông phái e cũng phải cúi đầu thuần phục thì ...

Ngươi...! ngươi thật sự nghĩ rằng một tiểu tử hỉ mũi chưa sạch kia có thể lật trời sao? Cho dù phía sau hắn ta là thiên cấp đại cường giả thì Chân Võ Điện không có thiêp cấp chắc.

- Xem ra đệ tử của lão còn có dũng khí hơn địa cấp cường giả như lão đây.

Hắc hắc, với lá gan nhỏ như thế làm sao lão có thể đột phá trên con đường võ đạo.

Làm sao đột phá tiên thiên, làm sao mở ra cánh cửa mới mà những kẻ yếu đuối không hề biết đến.

Nên nhớ, để trở thành cường giả, trước tiên cần phải có cái tâm của cường giả.

Một lời chấn động tâm can, Tiểu Hắc đã đánh động mây mù che lấp trong tâm trí của mọi người có mặt.

Nhậm Giai Thụy khẽ tự lẩm bẩm:

- Để trở thành cương giả, trước tiên phải có cái tâm của cường giả.

Nhậm Gia Thụy ta thật đã sai lầm rồi ư?

Từ khi đạt đến tu vi địa cấp cường giả mà bao võ giả mơ ước, Nhậm Giai Thụy đã không còn ý chí tu luyện bừng bừng nữa mà thay vào đó lão lại chấp nhận đến Lam quốc làm một khách khanh trưởng lão.

Nhờ vào việc trợ giúp quản lý gia tộc cơ nghiệp mà kỹ năng giao tiếp của lão tăng lên nhanh chóng, trong khi tu vi thì lại đứng sững lại không chút tiến triển.

Kỳ thực hầu như cường giả địa cấp một khi không có kỳ ngộ thì rất khó tiếp tục đột phá.

Bởi lẽ đa số đều đã đến tuổi ngũ tuần hoặc cao hơn, cơ thể phàm nhân đã đi đến bên kia sườn dốc.

- Hừ, miệng nói thì hay, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh thì thử đánh bại lão phu xem.

Cố gắng ương ngạnh quật cường, Nhậm Giai Thụy không dễ dàng bị lời nói đánh gục.

Đáng tiếc...lão ta không ngờ bản thân lại lựa chọn một con đường đau thương hơn.

- Được, vậy ta sẽ cho lão thấy võ học mà mình tôn sùng có bao nhiêu cân lượng.

Tiểu Hắc cười nhạt, thoáng cái đã biến mất trong tầm mắt mọi người.

Nhậm Giai Thụy khẽ nhíu mày sau đó liền hét to một tiếng, cả người vội né sang một bên, nơi lão vừa đứng đã sập xuống một lỗ sâu.

Tiếp theo, những ám khí cứ như u linh không biết từ đâu xuất hiện cứ như giòi bọ trong xương bám chặt lấy lão ta.

Dù thế thì một địa cấp cao thủ vẫn có bổn sự riêng, Nhậm Giai Thụy bình tĩnh ứng phó một cách nhanh chóng.

Có điều thời gian trôi qua, họ Nhậm liền cảm thấy bản thân đã phạm phải một sai lầm cực kỳ to lớn.

Vốn lão chỉ cho rằng Tiểu Hắc dù thiên tư cao đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, kết quả thì....

Đường đường là một địa cấp lại bị một tiểu tử khoảng mười tuổi đầu treo ngược lên hành hạ.

Mỗi chiêu mỗi thức đối phương giống như đang chỉ điểm chỗ sai sót cho Nhậm Giai Thụy lão.

Đây căn bản giống thư thầy giáo đang hướng dẫn cho học trò mà.

Má nó, ai có thể cho ta biết tại sao đứa nhóc kia lại có kinh nghiệm chiến đấu như một cao thủ thân chinh bách chiến như vậy không?

Cái ánh mắt khinh thường kia là gì? Đây là tuyệt kỹ của ta đó thằng nhãi, ngươi cứ nhẹ nhàng hóa giải như thế khiến cho lão phu tuyệt vọng lắm biết không hả?

Nhậm Giai Thụy có cảm giác bao năm qua lão ta đã sống trên thân chó, ngay cả một đứa trẻ cũng có thể khiến lão ta cũng không thể bằng được.

- Đủ rồi, ta nhận thua.

Ngươi quả thật là quái thai mà, chừng này tuổi lại có chiến lực áp đảo địa cấp.

Cay đắng chấp nhận đầu hàng, Nhậm Giai Thụy trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.

Vừa cảm giác thất bại xấu hổ nhưng đồng thời cũng có chút hứng khởi dạt dào.

Thiên Cơ Điện có thể được xem như thần trong giới võ học nhưng công pháp và võ kỹ của họ truyền cho những môn phái cũng có giới hạn.

Chưa ăn thịt heo không có nghĩa là không biết heo chạy như thế nào.

Nhậm Giai Thụy dám cá rằng không có một thiên kiêu nào của thập đại môn phái có thể đánh tới địa cấp choáng váng cả mặt mày như Tiểu Hắc.

Giang hồ từng đồn đại mấy tên đệ nhất thiên kiêu có thể trốn chạy hoặc cầm cự được địa cấp truy sát đã đủ khiến bọn chúng thành danh nổi tiếng khắp thiên hạ rồi.

Cho dù yêu nghiệt nhất cũng không thể làm được như Tiểu Hắc khi ở cùng độ tuổi, đừng nói trong vòng trăm năm.

Ngay cả ngàn năm qua cũng chưa từng có ai làm được như thế.

Chính vì lẽ này mà Nhậm Giai Thụy đã không còn xem mấy lời của Tiểu Hắc là điên cuồng và ngạo mạn nữa.

Đệ tử đã khủng bố như thế, kẻ dạy ra yêu nghiệt kia còn đáng sợ đến mức nào.

Với một cao nhân như thế, lật tay ném ra một vài công pháp võ học hay đan dược cũng đủ cho Vân gia quật khởi.

Đã vậy, cái giá phải trả cũng chỉ là tài nguyên.

Nên nhớ rằng cho dù là Vạn Kim thương hội giàu có hơn cả một quốc gia kia cũng không tạo ra được một siêu cấp võ giả có thể ngạo thị Chân Võ Điện như Tiểu Hắc.

Đây đúng là mộ tổ tiên gia tộc bốc khói xanh rồi, thời vận của Vân gia đã đến.

Nếu còn không biết năm bắt thì lão ta khác gì óc lợn.

Càng nghĩ, Nhậm Giai Thụy càng thấy đệ tử của mình thuận mắt.

bg-ssp-{height:px}

Ừ thì đầu óc của Vân Anh Kiệt có phần đơn giản, cơ mà vận khí cũng là một loại thực lực nha.

Có khi vận tốt thì một tên phế vật cũng có thể biến thành cao thủ đệ nhất mà.

Phút chốc hai sư đồ họ Nhậm đã giác ngộ, bọn họ hứa hẹn đủ thứ với Tiểu Hắc.

Khi nào Tiểu Hắc có thời gian viếng thăm Lam quốc, bọn họ sẽ có dịp trao đổi võ học cùng đan dược.

- Dựa theo công pháp võ học của Anh kiệt huynh, ta đã chỉnh sửa ra một bộ công pháp tạm thời.

Ngươi có thể tu luyện để sửa chửa một số sai lầm trong lúc tu luyện.

Tiểu Hắc với tầm nhìn của một tu tiên giả, cộng thêm tư chất của Ngộ Đạo Thạch củng cố cùng kinh nghiệm chiến đấu cấp đại tông sư, nó có thể dễ dàng chỉnh sửa một công pháp võ học không chút khó khăn.

- Quá tốt rồi, Tiểu Hắc huynh đệ.

Vân Anh Kiệt ta không phải kẻ giỏi ăn nói, sau này nếu tiểu huynh đệ có việc cần nhờ đến, Vân gia nhất định sẽ dốc hết sức mình.

Cẩn thận nhận lấy công pháp chỉnh sửa từ Tiểu Hắc, Vân Anh Kiệt liền cất ngay vào trong người như chí bảo.

Còn tuôn ra rất nhiều lời có cánh để thể hiện thành ý.

- Nhậm lão, ta cũng có một chút góp ý cho võ kỹ của lão, hi vọng sẽ có ích.

Tiểu Hắc mỉm cười lại chìa ra thêm một cành ô liu khiến cho Nhậm Giai Thụy giật mình.

- Ta...cũng có phần sao?

Vừa giao đấu xong, Tiểu Hắc đã giúp cho lão ta nhận ra không ít thiếu sót của mình.

Bây giờ còn có cả ghi chép lẫn kiến giải góp ý nữa, bản lĩnh của tiểu tử kia còn kinh dị hơn cả mấy vị địa cấp thâm niên của mấy đại tông phái.

- Tất nhiên rồi, các người đều là khách hàng của ta.

Ta phải làm cho mọi người hài lòng chứ.

Tiểu Hắc ha hả cười, trong lòng không khỏi cười đến nở hoa.

Với tiềm lực của Vân gia thì vấn đề tài nguyên tu luyện trong tương lai gần có hi vọng rồi đây.

Sau hai người Nhậm Giai Thụy rời đi, không ít tiểu phái lại lân la mò đến.

Kết quả thì cũng chẳng khác nào sổ số, chỉ số ít thật sự lấy ra được thứ đáng giá để có thể trao đổi là không nhiều.

Dù gì thì thiên tài địa bảo đều là thứ chỉ có thể ngộ không thể cầu, nào có thể nhiều như nấm sau mưa được.

Có điều thu hoạch ít ỏi đó cũng đủ để Tiểu Hắc hạnh phúc đến nở hoa trong lòng.

Phải biết rằng lần thu hoạch này khấm khá hơn khi nó ở Yên quốc rất nhiều, đúng là đem so với các nước khác thì Yên quốc quá nghèo, vô cùng nghèo a.

- Haha, từ lúc bước chân vào giang hồ đến nay, lão phu chưa từng được đánh nhau thoải mái đến thế.

Hóa ra bọn người tự cao tự đại đến từ Triệu quốc kia cũng tầm thường thôi.

Trong khi dùng bữa cơm với mọi người, Trương Bất Phàm hưng phấn đến đỏ cả mặt.

Từ khi đi theo Tiểu Hắc, cả tu vi và kiếm thuật của lão và Loan Phụng đều tăng mạnh.

Bây giờ thì sự tự tin của họ đã cao ngất ngưỡng, gặp ai cũng dám chiến, không chút e ngại gì nữa cả.

Không chỉ Trương chưởng môn mà ngay cả một tay từng là dân gà mờ, thuộc vai diễn quần chúng như Tương Hoàn cũng cảm nhận được lợi ích từ thực chiến.

Được chính Tiểu Hắc chỉnh sửa công pháp lẫn võ học cùng chỉ điểm, hắn ta đã gần như thay da lột xác thành một cao thủ thực thụ.

Tuy không thể so sánh với mặt hàng vip như Mộc Bình nhưng nếu chỉ so với đám huyền cấp bình thường khác thì Tương Hoàn đều đủ sức đánh một trận ra hồn.

Duy nhất chỉ có Ngô Chí là sắc mặt càng ngày càng lo lắng như đang trên chảo lửa.

Tiểu Hắc thể hiện ra thực lực mạnh mẽ như đi hỏa tiễn thế kia thì Dương gia của bọn họ lấy gì mà bắt đối phương phải tuân thủ hứa hẹn đây.

Còn kêu lão ta đi hộ vệ nữa chứ?

Gia chủ à? Người không nhìn thấy người ta lực áp địa cấp hay sao?

Ngô Chí có cảm giác Tiểu Hắc giữ ông ta bên cạnh chính là để thể hiện thực lực của mình.

Cơ mà người ta cũng không đuổi lão đi thì nghĩa là vẫn còn có thể cứu vãn.

Đúng vậy! Nhất định phải báo gia chủ bằng mọi cách tìm cho bằng được thiên tài địa bảo để lôi kéo Tiểu Hắc.

Với khả năng của tiểu tử này, đừng nói thiên kiêu thập đại tông phái.

Cho dù phái mấy trưởng lão bình thường ra cũng chưa chắc có thể đánh bại được nó.

Vị trí đệ nhất cho Dương gia là điều chắc như đinh đóng cột rồi.

Nếu như Tiểu Hắc biết trong lòng Ngô Chí đang nghĩ gì thì sẽ cười to giơ ngón tay cái cỗ vũ cho ông ta rồi.

Nó vốn không có ý định thất hứa với Dương Thang.

Ơn đền oán báo, khoái chí ân cừu mới là tính cách của nó.

Mọi thứ đều có nhân quả, người ta đã gieo nhân thì nó sẽ trả quả lại.

Nhắc đến nhân quả thì cũng thật trùng hợp khi trung đẳng môn phái hàng thật giá thật đầu tiên đến bái kiến lại là Đại Hoàng Tông.

Vừa nghe đến cái tên này, Tiểu Hắc liền cười lạnh trong lòng.

- Hừ, ngay cả tên tuổi của Tăng Chấn Thiên ta mà bọn chúng cũng không nể mặt.

Lại dám dùng trận pháp vây khốn, tên chủ nhân nơi này đúng là ngạo mạn.

Dẫn đầu đám người Đại Hoàng Tông chính là lão già họ Tăng có bộ mặt gian ác, đi bên cạnh là một lão già khác cũng có tu vi địa cấp, theo trang phục thì chắc chắn là một vị trưởng lão khác.

Kẻ thứ ba có tu vi địa cấp chính là gã mặc áo đen tên Bàng Vận.

Phía sau là không ít đệ tử mang tu vi huyền cấp.

Đi ở giữa là hai tên thanh niên có tu vi hoàng cấp hậu kỳ.

Lần này, Tiểu Hắc chẳng những không dẹp bỏ trận pháp mà còn lấy ra một số trận kỳ cắm vào một số vị trí đặc biệt trong sân.

Nhất thời, cảnh vật lại càng trở nên mờ ảo, trận pháp như được tăng cường.

Lúc này, đám người Đại Hoàng Tông bắt đầu hoang mang thì một bóng người thấp bé nhỏ con lặng lẽ hiện ra trước mặt bọn họ.

Sững sờ một giây, cả đám liền nhận ra, có vài tên ánh mắt hung tợn như muốn ăn thịt người liền chỉ vào Tiểu Hắc gầm lên:

- Là ...ngươi

Truyện Chữ Hay