Đệ Nhất Tần Tranh

chương 15: 15: đây là kẻ vô dụng đó sao

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tần Tranh không nói gì nữa, anh thực sự muốn giải thích với bố mẹ vợ rằng anh có phòng khám rồi, không cần đi tìm việc nữa.

Thế nhưng, nhìn sự quan tâm của bố, Tần Tranh cũng biết Hàn Anh cũng là vì tốt cho anh.

Dù sao thì việc Sở Hiểu Đồng có thể bị sa thải, mọi người trong gia đình đều biết cả rồi.

Trong hoàn cảnh như vậy, con người ta cáu kỉnh cũng là điều dễ hiểu.

Tần Tranh thở dài, đứng dậy đi theo Sở Kinh rời đi.

Nhìn thấy Tần Tranh rời đi, sắc mặt Hàn Anh mới tốt lên một chút, quay ra nhìn Sở Hiểu Đồng lo lắng nói: “Công ty bên đó, vẫn không không có người nói thay con sao?”

“Mẹ, đừng nhắc chuyện này nữa.” Sở Hiểu Đồng cau mày, đứng dậy, “Con mệt rồi, con muốn về phòng nghỉ ngơi.”

Hàn Anh không nói nữa, cau mày lẩm bẩm: “Nếu không phải vì con rể vô dụng, con gái sao có thể khổ sở như vậy?”

“Tôi nói với cậu này, đến nơi đó rồi, cậu cứ tiếp tục làm người câm đi, hiểu không?”

Tần Tranh vừa lên xe, Sở Kinh liền nghiêm mặt nói.

“Vâng.” Tần Tranh gật đầu, anh vốn chỉ định đi làm khán giả, không có ý định nhận công việc mà Sở Kinh giới thiệu cho anh.

Thế nên, cho dù Sở Kinh không nhắc, Tần Tranh cũng sẽ không nói gì cả.

Xe chạy suốt một quãng đường vào trung tâm thành phố và dừng lại ở một quán rượu nhỏ tên là Mai Lan Cư.

Tần Tranh đi theo Sở Kinh bước vào trong, người phục vụ tới hỏi lý do tới đây của Sở Kinh, sau đó dẫn họ đến phòng riêng trên tầng hai.

Khi vào trong, đã có hai người ngồi trong đó.

Điều khiến Tần Tranh ngạc nhiên là, trong đây có một người mà anh quen biết.

Anh ta là con rể của nhà cô cả, Trình Văn.

Nhưng Sở Kinh dường như đã sớm biết rằng Trình Văn đang ở đây, sau khi bước vào lập tức đưa tay ra: “Phó khoa Trình, chào cháu, vị này là chủ tịch công ty dược lớn nhất Dương Thành, chủ tịch Phùng phải không?”

Trình Văn bắt tay Sở Kinh: “Đúng vậy, đây là chủ tịch Phùng Thiếu Cương.

Mặc dù cháu với tư cách là người trung gian để hai người gặp mặt, nhưng có thể thỏa thuận được hay không thì vẫn cần hai người nói chuyện với nhau.”

“Điều đó là đương nhiên, nhưng còn phải xem thành ý của chủ tịch Sở.” Phùng Thiếu Cương nhếch mép, không thèm nhìn cánh tay Sở Kinh đang đưa ra muốn chào hỏi, mà chỉ ngồi đó cười nhạt đáp lại.

Sở Kinh không cảm thấy xấu hổ: “Thành ý nhất định là phải có, công ty chúng tôi gần đây đã làm việc với ngành dược phẩm được nửa năm, lần này muốn cùng quý công ty hợp tác, đã chuẩn bị đủ các bước rồi.”

Tần Tranh ở bên cạnh quan sát tất cả những điều này, ngay lập tức hiểu ra, xem ra chủ tịch Phùng và Trình Văn có mối quan hệ không hề nhỏ, và Sở Kinh muốn hợp tác với chủ tịch Phùng, thế nên nhờ Trình Văn làm người trung gian.

Nghĩ đến đây, Tần Tranh liếc nhìn Trình Văn.

Lúc này Trình Văn cũng vừa hay nhìn sang, chỉ thấy khóe miệng Trình Văn cong lên giễu cợt, trên mặt đầy vẻ ác ý.

Trong lòng Tần Tranh có chút băn khoăn, chẳng lẽ Trình Văn không thực sự muốn giúp Sở Kinh trong lần gặp mặt này sao?

“Không thể nào?” Lúc này, tổng giám đốc Phùng đột nhiên cười nhạt, “Tôi nghe phó khoa Trình nói, thuốc của công ty anh không đạt tiêu chuẩn.”

“Hả? Không có chuyện đó.” Sở Kinh hơi sửng sốt, tim đập lỡ một nhịp.

Phùng Thiếu Cương này là do nể mặt Trình Văn là phó khoa của cục giám sát y dược, nên mới tới gặp ông.

Nếu Trình Văn lại ở bên đó nói những điều không hay về ông, vậy thì chuyện này sẽ rất khó để bàn!

“Ồ? Phó khoa Trình đích thân nói với tôi đấy.” Chủ tịch Phùng lúc này đưa tài liệu bên cạnh cho Sở Kinh, “Nhưng, nếu anh kí vào bản hợp đồng này, tôi có thể cho anh chút thể diện, bảo phó khoa Trình không nộp lên những tài liệu này nữa.”

“Nếu như vậy, công việc kinh doanh của anh vẫn có thể được thực hiện và tôi hứa sẽ hợp tác với anh.”

Sở Kinh nhíu mày, vẻ mặt u ám nhận lấy bản hợp đồng, ngay khi nhìn thấy hợp đồng liền đập bàn một cái!

“Không thể nào! Tôi không thể tặng miễn phí % cổ phần của công ty mình cho công ty dược được!”

Chủ tịch Phùng dường như đã sớm dự liệu được điều này: “Vậy thì không bàn tiếp được rồi.

Tôi nghe phó khoa Trình nói hôm nay anh còn muốn tìm việc cho con rể của anh, vậy không còn cách nào, hợp tác không thành, công việc cũng không có rồi.”

Vừa nói, tổng giám đốc Phùng vừa nhìn Trình Văn: “Cảm ơn phó khoa Trình hôm nay đi cùng tôi, nhưng có vài người không biết điều, cho nên uổng phí ý tốt của phó khoa Trình.

Đợi lần tới phó khoa Trình có việc gì tìm tôi, cứ trực tiếp gọi điện cho tôi là được.”

Trình Văn cười lớn đáp: “Nói như vậy, nếu có một số người đã không muốn ký hợp đồng, vậy thì có một số chuyện nên báo cáo thì vẫn phải báo cáo thôi.”

Tần Tranh nhìn màn kịch này cười nhạt, Trình Văn là muốn chà đạp Sở Kinh tới chết, rồi kết thân với Tổng giám đốc Phùng.

Hơn nữa anh ta vừa hay được thăng chức phó khoa, Tổng giám đốc Phùng thuộc quyền quản lý của Trình Văn, hai người bọn họ một người sẵn sàng chiến đấu, người kia sẵn sàng chịu đựng!

Sở Kinh hiển nhiên hiểu rõ tất cả những điều này, ánh mắt u ám: “Trình Văn!”

“Sao vậy? Tổng giám đốc Sở còn có việc gì sao?” Trình Văn cười nhạt nhìn Sở Kinh, “Công ty dược phẩm lớn nhất Dương Thành, chứ không phải là người thân của chúng ta, không phải là ông chỉ cần nói một câu, không có lợi ích gì, tiện để cho ông đi đông tây nam bắc.”

Ngụ ý của câu này rõ ràng là Sở Kinh nhờ Trình Văn giúp giới thiệu, không có lợi ích gì cho Trình Văn!

Sở Kinh tức giận ngã xuống, ngồi tại chỗ, trên mặt tràn đầy tức giận!

Vốn dĩ cuộc nói chuyện sẽ tốt đẹp, ai mà ngờ sẽ phạm sai lầm lớn ở chỗ Trình Văn!

“Cậu đừng quên, Trình Văn! Lúc trước là bí thư Lưu không truy cứu đến cùng, chức phó khoa của cậu…”

“Tổng giám đốc Sở, Trình Văn tôi không còn là một nhân viên nhỏ bé như trước nữa, ông có biết sự vu khống của ông sẽ mang lại hậu quả gì cho công ty của ông không?” Trình Văn ngay lập tức nhìn về phía Sở Kinh.

“Quản cái miệng của cậu đi.”

Trình Văn nhìn Tần Tranh một cách mỉa mai: “Có người chẳng qua là may mắn, được nhân vật có máu mặt để mắt tới, còn thật sự tưởng rằng người ta sẽ đối xử với mình như báu vật à? Nhìn xem, trong trường hợp này, người nào đó có thể làm được gì?”

“Phó khoa Trình, có gì để nói với loại người này chứ, mất hết thân phận, mời đi bên này.” Tổng giám đốc Phùng cười lớn hơi khom người để chỉ đường cho Trình Văn.

Trình Văn ưỡn ngực, dùng lỗ mũi liếc nhìn Tần Tranh, đang định lập tức đứng dậy rời đi.

Nhưng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, kẽo kẹt một tiếng, một người đàn ông đẩy cửa đi vào.

“Xin lỗi, anh Tần Tranh có ở phòng này không?”

Tìm Tần Tranh?

Mọi người nghe thấy đều sửng sốt, Tần Tranh đứng dậy dưới ánh nhìn của ba người.

Còn người đẩy cửa đi vào, cũng bước đi đến trước mặt mọi người.

Khi họ nhìn thấy người đến, Trình Văn và tổng giám đốc Phùng vốn dĩ rất kiêu ngạo, đột nhiên sững người.

Người đến không phải ai khác mà chính là người trước đây đứng sau bí thư Lưu trong bữa tiệc gia đình, Phương Mậu, vào thời điểm đó, là người đã nêu đề xuất cho Trình Văn làm phó trưởng khoa tiếp theo!

Và người này lại chính là Cục trưởng Cục Giám sát Thực phẩm, Dược phẩm, v.v.!

Khi gặp người phụ trách thực sự, Trình Văn ngay lập tức mất đi phong thái của mình, và Tổng giám đốc Phùng rõ ràng cũng biết Phương Mậu.

Cả người lúc này có chút choáng váng.

Đúng lúc này, Tần Tranh đã bước lên trước: “Chào ông, tôi là Tần Tranh.”

“Ồ hahaha, tôi vẫn nhớ cậu, chúng ta từng gặp nhau ở khách sạn Hoan Bằng.” Phương Mậu rất thân thiện bắt tay với Tần Tranh.

“Lúc tôi vừa vào cửa, hình như nhìn thấy cậu tới phòng này, tôi đang cùng bí thư Lưu dùng bữa.

Tôi nghe nói rằng y thuật của cậu đã chữa khỏi cho vợ và con trai của bí thư Lưu, vì vậy tôi đã đặc biệt tới tìm cậu nhờ cậu giúp tôi chữa bệnh.”

Cục trưởng y tế của Dương Thành, thay vì tìm bệnh viện, lại đến gặp Tần Tranh để chữa trị?

Niềm vui mừng nhỏ nhoi vừa rồi trong lòng Trình Văn đã tan tành mây khói, anh ta cứ tưởng Phương Mậu và Tần Tranh không có quan hệ gì, bây giờ xem ra Phương Mậu còn có việc phải nhờ tới Tần Tranh.

Kết thúc rồi, vừa rồi anh ta đã làm khó Sở Kinh, nếu Tần Tranh tố cáo anh ta, anh ta….

Tổng giám đốc Phùng ở bên cạnh cũng nhìn ra điều này, anh ta nuốt nước bọt, không bao giờ nghĩ tới việc đối tác của mình, lại quen biết cục trưởng Phương!

Trước mặt cục trưởng Phương này, Trình Văn mà anh ta mang đến chẳng là gì cả!

Lúc này Phùng Thiếu Cương nhanh chóng lấy từ trong túi ra tập tài liệu khác, quay đầu nhìn Sở Kinh cười nói.

“Tôi còn tưởng tôi để ở trên xe rồi, bây giời mới nhớ ra, để ở trong túi, tôi không cầm lúc xuống xe, ông xem xem bản hợp đồng này ông cảm thấy khi nào thì kí được.”

Sở Kinh mặt sửng sốt, theo phản xạ cầm lấy tài liệu, cúi đầu nhìn,ngơ ngác.

Đây không phải tập tài liệu vừa rồi.

% cổ phần vừa nãy lại được đổi thành %.

Tần Tranh liếc mắt nhìn tất cả những thứ này, lập tức nhìn thấy hàng chữ to trên tài liệu, trong lòng không khỏi nghĩ lại về Phùng Thiếu Cương.

Người này, suy nghĩ thật chu đáo!

Thậm chí trước đó còn nghĩ tới khả năng phát sinh điều bất trắc!

Thảo nào có thể leo lên vị trí công ty y dược số .

Lúc này, sau khi Sở Kinh ký hợp đồng, ông đột nhiên nhìn Trình Văn.

Trình Văn tim đập thình thịch, cười nói: “Tổng giám đốc Sở, ông yên tâm, việc kiểm tra về những dược phẩm của ông, hôm nay tôi nhất định sẽ cho ông câu trả lời.”

Lật mặt nhanh như lật sách, Sở Kinh hoàn toàn ngẩn người.

Chuyện này...Vừa rồi còn làm khó dễ ông, thậm chí còn buộc tội ông một cách vô căn cứ, đùng một cái, mọi thứ đều thay đổi chỉ vì Phương Mậu bước vào!

“Nếu không có việc gì nữa, chúng ta đi thôi, lát nữa tôi sẽ liên hệ với tổng giám đốc Sở.”

Tổng giám đốc Phùng quay người và đi về phía cửa, đi ngang qua Phương Mậu còn cúi đầu với Phương Mậu: “Cục trưởng Phương, gặp lại sau.”

“Chào cục trưởng, tôi đi trước đây.” Trình Văn cũng nhanh chóng theo Phùng Thiếu Cương ra khỏi cửa.

Sở Kinh đứng tại chỗ khuôn mặt sững sờ.

“Đây là bố vợ tôi, Sở Kinh.” Tần Tranh đồng ý yêu cầu của Phương Mậu, khi anh thấy Phương Mậu đang nhìn Sở Kinh, liền lập tức giới thiệu.

“Xin chào, tổng giám đốc Sở.” Phương Mậu cười nói, những lời nói ra khiến Sở Kinh không thể không cười khổ.

“Xin chào, anh là…”

Sở Kinh nhìn Tần Tranh, ra hiệu Tần Tranh giới thiệu.

Tần Tranh cũng vừa mới biết thân phận của Phương Mậu, cười khổ nói: “Vị này là Cục trưởng Phương của Cục quản lý và giám sát Thực phẩm Dược phẩm”

Hả?

Cục trưởng!

Sở Kinh lập tức lộ vẻ căng thẳng: “Xin chào cục trưởng, tôi, tôi...!Tôi không biết anh đến đây...”

“Ha ha ha, tôi tới tìm Tần Tranh nói chuyện.” Phương Mậu cười lớn, quay đầu nhìn về phía Tần Tranh.

“Hôm nay cậu tới ký hợp đồng sao?”

Tần Tranh gật đầu: “Bố vợ tôi và Tổng giám đốc Phùng có công việc hợp tác.”

“Đúng vậy, hợp tác, hợp tác, tiện thể tìm cho con rể tôi một công việc.” Nói tới đây, Sở Kinh sực nhớ ra, “Vừa rồi hình như tôi quên nói với tổng giám đốc Phùng chuyện công việc rồi!”

“Công việc?” Phương Mậu không rõ nguyên do, “Tìm công việc cho cậu Tần sao? Bây giờ cậu Tần đã có phòng khám riêng rồi, sao còn phải tìm công việc?”

“Phòng khám?” Sở Kinh lúc này mới sửng sốt, “Tôi đâu có thuê cửa hàng cho nó?”

“Xem ra cậu Tần không có nói cho anh biết.” Phương Mậu cười nhìn Tần Tranh.

“Tôi vẫn chưa kịp nói.” Tần Tranh cười khổ đáp.

“Bí thư Lưu đích thân tặng phòng khám cho cậu Tần, để cậu ấycó thể dùng y thuật cao siêu của mình để tạo phúc cho người dân! Cửa hàng đó được mua lại, nó nằm ngay phố đồ cổ bên kia!”

Phương Mậu giải thích và lắc đầu: “Mở phòng khám bệnh có thể kiếm được nhiều tiền hơn làm việc kiếm tiền rất nhiều.”

Sở Kinh hoàn toàn ngơ ngác, bí thư Lưu đích thân tặng cho Tần Tranh một phòng khám?

“Tôi có chút việc không thể nói chuyện với cậu rồi, hôm khác tôi gọi điện thoại cho cậu, đón cậu tới nhà của tôi.” Phương Mậu vẫy tay với Tần Tranh.

Tần Tranh gật đầu, tiễn Phương Mậu ra đến cửa mới quay lại.

Vừa ngẩng đầu liền thấy Sở Kinh ánh mắt như lửa đốt nhìn mình, Tần Tranh không biết phải làm sao, xem ra chuyện này không thể che giấu nữa.

Đã vậy, thì anh phải giải thích thôi.

Sở Kinh đưa Tần Tranh về nhà, vừa vào nhà, Sở Hiểu Đồng và Hàn Anh đều đang ngồi ở trên sô pha.

Nhìn thấy Sở Kinh vẻ mặt tức giận u ám đi vào, theo sau là Tần Tranh, Hàn Anh đột nhiên nhíu mày.

“Có phải là tên vô dụng này lại làm rối tung công việc của ông rồi không?” Hàn Anh đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Tần Tranh và định mắng!

“Bà im miệng cho tôi!” Sở Kinh lớn tiếng!

Hàn Anh sững người, kết hôn nhiều năm như vậy, Sở Kinh chưa từng lớn tiếng mắng bà như vậy lần nào!

Ngay lập tức, khuôn mặt của Hàn Anh đỏ bừng, bà định đôi co với Sở Kinh, nhưng câu tiếp theo của Sở Kinh lại khiến Hàn Anh đứng hình trong giây lát!

“Hôm nay nếu không có Tần Tranh, nhà họ Sở đã đi đời rồi!”

Đi đời?

Hôm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không chỉ có Hàn Anh, Sở Hiểu Đồng cũng kinh ngạc nhìn sang, ánh mắt của hai người đều đổ dồn về phía Tần Tranh!

“Ông...!ông nói thế có ý gì? Tại sao lại xong đời?” Nhìn thấy chồng mình thực sự tức giận, Hàn Anh lập tức mím môi, thận trọng hỏi..

Truyện Chữ Hay