Đệ Nhất Sủng

chương 81: quần áo là do tự tôi xé rách

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Có một ánh mắt lạnh lùng như băng trực tiếp khiến cho cô giật mình tỉnh lại từ trong giấc mơ.

Hàng lông mi thon dài của Cố Cơ Uyển giật giật, trong một giây mở mắt ra, gương mặt đẹp trai vô cùng của Mộ Tu Kiệt liền xuất hiện trong tầm mắt.

Cô nháy nháy mắt mấy cái, ý thức vẫn còn chưa tỉnh táo lại.

Một đêm này, trong giấc mơ của cô đều là người đàn ông này, gương mặt này, đến bây giờ cô vẫn còn đang trong giấc mơ à?

Cô vô thức muốn vươn tay ra chạm thử lên gương mặt của anh.

Nhưng không ngờ đến, đầu ngón tay của cô còn chưa đụng phải mũi của anh thì bỗng nhiên bị người ta nắm chặt lại, sau đó đè lên trên đầu của cô.

"Cậu cả Mộ..."

"Ai cho phép cô ngủ ở trên giường của tôi hả?" Đôi mắt của Mộ Tu Kiệt híp lại.

Mỗi khi mà anh nheo mắt lại, ánh mắt luôn cực kỳ nguy hiểm, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Nhưng mà cũng chỉ là qua một đêm, vậy mà anh còn trở nên lạnh lùng tàn nhẫn hơn so với lúc mới bắt đầu.

Đôi mắt trong giấc mơ khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, cuối cùng cũng đã từ từ nguội lạnh trong tầm mắt của cô.

Cố Cơ Uyển mấp máy môi dưới, nhẹ nhàng đẩy anh một cái: "Anh Mộ, tối hôm qua anh bị bệnh, tôi chỉ đến để chăm sóc cho anh."

"Phải chăm sóc đến trên giường à?” Mộ Tu Kiệt cúi đầu, ánh mắt lướt qua thân thể của cô.

Cố Cơ Uyển mới giật mình, hình như là trên người của mình có cảm giác hơi lành lạnh.

Cúi đầu nhìn, quần áo của mình lộn xộn cực kỳ.

Váy đã bị xé mấy mảnh treo lơ lửng ở trên người của cô, gần như không thể che chắn cái gì cả.

Cô hốt hoảng cuống quýt đưa tay che ở trước ngực của mình lại, nhưng mà vẫn che chắn không được mấy chỗ.

"Không phải đâu..."

"Có phải là muốn nói với tôi rằng, quần áo là cho tôi xé không?" Đôi mắt của anh lạnh lùng nhướng lên.

Cố Cơ Uyển thật sự rất muốn cầm lấy gối đầu mà đập mạnh lên trên trán của anh, sau khi say rượu thì cũng không còn nhớ cái gì cả, có thể trốn tránh trách nhiệm đến nỗi không còn một tí gì.

"Không phải, là tôi đã xé rách đó." Cố Cơ Uyển lười biếng phải lý luận cùng với anh, cô chống cự lại.

"Anh Mộ, giường của anh quá quý giá, tôi ngủ không nổi, anh buông ra để tôi đi có được không?”

"Bò lên trên giường của Mộ Tu Kiệt tôi liền muốn chạy mất như thế này à?" Sắc mặt của anh trầm xuống, mi tâm càng nhăn chặt lại.

Cô có loại cảm giác im lặng hỏi ông trời, đây là muốn làm cái gì đây?

Giữ cô lại thì nói cô bò lên giường quyến rũ anh, đi thì nói mình không chịu trách nhiệm, đây là muốn bắt người khác chết hay sao?

"Anh Mộ, tôi thật sự không có ác ý gì với anh, không tin thì anh cứ hỏi Dương Quân và Lâm Duệ đi, tối ngày hôm qua anh bị bệnh, hai người bọn họ đều có mặt ở đây."

Lâm Duệ đúng lúc đi tới cửa, liền lập tức quay người lại giống như là đang chạy trốn.

Cố Cơ Uyển đúng lúc bắt gặp được bóng dáng đang chạy trốn của anh ta, lúc này nhìn chằm chằm vào cửa đang trống rỗng, hoàn toàn trợn tròn mắt.

Cái thằng cha khốn nạn này, làm chứng cho cô thì sẽ chết à?

Vậy mà lúc cần anh ta nhất thì anh ta lại chạy trốn như thế?

"Cô thèm đàn ông như vậy à?" Lời nói ngày hôm nay của Mộ Tu Kiệt thật sự có chút khó nghe.

Cố Cơ Uyển suy đi nghĩ lại, vẫn nghĩ mãi không hiểu được tại sao anh lại đối xử với cô như thế này.

Mặc dù là trước đó không nhiệt tình cho lắm, nhưng mà tốt xấu gì thì cũng đâu có ác ý đâu ta?

Sao hôm nay lại tràn đầy ác ý kia chứ?

Một cái tay của cô vẫn còn đang nắm chặt lấy vạt áo của mình, váy đã bị anh xé thành như thế này, không nắm chặt lại thì bất cứ lúc nào cũng sẽ bị lộ hàng.

"Anh Mộ, anh nói mấy lời dễ nghe một chút có được hay không hả? Ngày hôm qua anh uống say như thế, còn phát sốt nữa..."

"Cô cảm thấy là tôi sẽ tin tưởng à?” Phát sốt? Loại chuyện này sẽ xảy ra ở trên người của anh ư?

Cố Cơ Uyển thật sự rất muốn phun máu, tỉnh lại sau giấc ngủ, anh không thèm thừa nhận những chuyện mà anh đã làm.

"Anh... anh thật sự bị sốt đó. Đúng rồi, tôi còn tiêm thuốc cho anh nữa, ở trên á... Ưml”

Cô cắn môi mình thật chặt lại, anh đột nhiên lại đến gần, dọa cho cô ngay cả thở cũng không dám thở một tiếng.

Hình như là cô đã hơi hiểu rồi, không phải là anh không tin lời giải thích của cô, mà là căn bản không muốn nghe.

Nếu như không muốn nghe, thì cô nói cái gì cũng là sai.

"Anh Mộ ơi, tôi đã sai rồi, dù sao thì anh cũng không bị tổn thất cái gì, trước tiên để tôi ngồi dậy đi có được không?”

Lúc mà nói đạo lý không được, vậy thì yếu thế là được rồi, dù sao anh cũng không muốn dây dưa cùng với mình.

Quả nhiên là sau khi Mộ Tu Kiệt lạnh lùng nhìn cô một cái, buông tay cô ra, ngồi dậy từ trên giường.

Áo ngủ ở trên người lỏng lẻo, nhưng mà anh mặc áo ngủ vào như thế nào, ngay cả một chút ấn tượng cũng không có.

Quay đầu lại liền nhìn thấy cô gái đang luống cuống tay chân lôi kéo váy của chính mình, bước xuống từ trên giường.

Chiếc váy liền áo ở trên người của cô đã bị xé mất mấy chỗ, mỗi một chỗ đều bị xé thành một diện tích lớn.

Bây giờ mặc lên người chỉ có thể miễn cưỡng che chắn được một chút, có nhiều chỗ vẫn bị lộ như cũ.

Cô nói là do chính cô đã xé, nhưng nếu như vì để quyến rũ anh thì tại sao lại không trực tiếp cởi ra.

Xé? Ngay cả cánh tay nhỏ nhắn này của cô mà cũng có sức lực lớn như vậy?

Cố Cơ Uyển không biết là anh đang suy nghĩ cái gì, cũng vất vả lắm mới giữ chặt được quần áo bị xé rách của mình, cô nói: "Chờ lát nữa Dương Quân sẽ đi đến đây, tôi về trước đây."

Nếu như có nhớ không lầm thì trên lầu có một phòng là của cô.

Kiếp trước Mộ Tu Kiệt cũng không ở cùng phòng với cô, một mình cô ở căn phòng kia, cái gì Tân Lãng cũng đã chuẩn bị cho cô hết. Cô xoay người muốn đi ra cửa.

Mộ Tu Kiệt lại sa sầm mặt, không vui nói: "Cô dự định đi ra ngoài với bộ dạng này à?"

"Không phải thì sao chứ?" Đây là phòng ở lầu một, làm sao có quần áo của cô được.

Bây giờ cậu cả Mộ lại chán ghét cô như vậy, cô cũng không muốn ở lại đây để bị người ta nhìn chằm chằm.

"Đứng lại." Mộ Tu Kiệt ngồi ở bên giường, vừa mở miệng nói, nghiễm nhiên chính là một bộ dạng của quân vương.

Thuận tay bấm điện thoại nội tuyến ở tủ đầu giường, anh nói: "Mang quần áo đến đây cho mợ chủ."

Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt của anh lại rơi vào trên người của Cố Cơ Uyển.

Cố Cơ Uyển vô thức cúi đầu xoay người lại, cố gắng làm giảm khả năng tồn tại của mình xuống.

Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, cũng không muốn nhiều lời cái gì cả.

Đôi mắt lạnh lùng của Mộ Tu Kiệt khiến người ta cảm thấy khó chịu.

"Cô có quen biết với Bác Văn à?" Anh đột nhiên lại hỏi.

Cố Cơ Uyển sửng sờ nhìn anh.

Những cái khác thì đều không nhớ được, tại sao duy nhất chỉ nhớ kỹ chuyện của cô với Mộ Bác Văn ở bên ngoài đình nghỉ mát chứ?

"Tôi đã nói rồi, chẳng qua là tôi cảm thấy rất quen thuộc, nhưng mà bây giờ tôi đã xác định lại là do tôi đã nhận nhầm người."

Mộ Tu Kiệt không nói chuyện, Cố Cơ Uyển không tiếp tục giải thích nữa.

Không bao lâu sau, người giúp việc nữ đưa váy đến.

Cố Cơ Uyển trốn vào trong phòng tắm, thay quân áo bằng tốc độ nhanh nhất rồi liền vội vàng đi đến bên cạnh cửa, mở cửa phòng ra.

Trong giây phút mà đi ra ngoài, trong phòng truyền đến âm thanh trầm thấp của người đàn ông: "Cố Cơ Uyển, cô quả thật hơi khôn vặt."

Bước chân của cô dừng lại, quay đầu nhìn anh.

Mộ Tu Kiệt mím đôi môi mỏng, ánh mắt lạnh lẽo: "Nếu như để tôi phát hiện cô dùng những sự khôn khéo này sử dụng ở trên người của Bác Văn, tôi sẽ lột da của cô ra."

Cạch một tiếng, cô đóng cửa phòng thật mạnh lại, nhanh chân chạy đi lên lầu.

Có cái gì mà ghê gớm chứ! Cho đến bây giờ, vẫn cảm thấy cô chính là một người phụ nữ xấu thích đùa nghịch khôn vặt y như cũ.

Đã như thế này, tại sao còn âm thầm giúp cô đối phó với Băng Băng chứ?

Người đàn ông đó kiêu căng, ngạo mạn, tự coi mình là giỏi, cũng không thể nói đạo lý.

Dựa vào cái gì mà nhận định cô gân gũi với bà cụ, với Mộ Bác Văn là đều có ý khác?

Dựa vào cái gì mà cô rõ ràng giúp anh, đến cuối cùng là thành bò lên trên giường của anh, người phụ nữ xấu quyến rũ anh?

Cô thật sự đã chịu đựng người đàn ông này đủ rồi!

"Cậu cả...' Sau khi Cố Cơ Uyển đi khỏi, Lâm Duệ và Dương Quân bước vào cửa.

Dương Quân đặt thùng thuốc lên trên bàn, lấy nhiệt kế ra, nhìn anh: "Cậu chủ, để tôi đo nhiệt độ cơ thể cho cậu chủ."

Vẻ mặt của Mộ Tu Kiệt lại không có biểu cảm, trên người lại mang theo hơi thở phản đối.

Dương Quân giải thích nói: "Tối ngày hôm qua cậu chủ nóng hơn độ, mặc dù là bây giờ nhìn không có gì khác thường, nhưng mà tốt nhất vẫn nên đo lại một chút."

Mi tâm của Mộ Tu Kiệt nhẹ nhàng cau lại, tối hôm qua anh thật sự đã sốt à?

Lâm Duệ biết là anh đang suy nghĩ cái gì, lúc nãy đã nghe được đôi chút, chỉ là không dám đi vào làm chứng mà thôi.

Bởi vì anh ta không đủ dũng cảm.

Nhưng mà là một người đàn ông, anh ta cảm thấy mình không thể để cho một cô gái đối mặt với tất cả mọi chuyện một mình.

Rốt cuộc anh ta cũng lấy sự can đảm mà nói: "Cái đó, ngày hôm qua mợ chủ vẫn luôn chăm sóc cho cậu chủ, mà quần áo ở trên người của mợ chủ cũng là do cậu chủ xé rách."

Truyện Chữ Hay