Đệ Nhất Sủng

chương 72: tiện nhân, tôi giết cô

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ai ai cũng tưởng Cố Cơ Uyển sẽ ngại ngùng khó xử muốn chết thì Cố Cơ Uyển ngược lại mặt mày dịu dàng, đáy mắt thậm chí có vài phần thương xót.

Cô nhìn Cẩn Mai, mang theo một tia xin lỗi: “Xin lỗi, cháu không biết hai cô chủ này bị khiếm thính, thất lễ rồi.”

“Cô nói cái gì?” Mộ Quán Lan đột nhiên đứng bật dậy, tức đến mức mặt mày đột nhiên đỏ bừng lên.

“Đồ xấu xí, cô nói ai khiếm thính hả?”

Tiện nhân đáng chết này! Vậy mà dám sỉ nhục các cô như vậy! Cô không cần mạng rồi phải không?

Nhà họ Mộ ở Bắc Lăng tồn tại như thế này sao?

Mấy cô chủ chi thứ gì đó của nhà họ Mộ bị khi dễ, có lẽ còn có thể, nhưng, cô chủ dòng chính của nhà họ Mộ, sao có thể nhịn chứ?

Nhà họ Cố tính là cái thứ gì? Ngay cả Cố Kính Minh trong mắt bọn họ chẳng qua chỉ là một động vật cấp thấp mà thôi.

Cô ba xấu xí không được sủng này của nhà họ Cố, vậy mà dám nói cô ta bị khiếm thính?

Mộ Kỳ Âm mặc dù phản ứng không có kích động như Mộ Quán Lan, nhưng, mặt mày cũng đen kịt lại.

Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bị người khác sỉ nhục trước mặt mọi người!

Cô ta và Mộ Quán Lan, cô chủ dòng chính của nhà họ Mộ, đặt trong cả Bắc Lăng, phụ nữ nào dám ở trước mặt các cô mà coi thường?

Cẩn Mai mặt mày cũng ngây ngốc, muốn nói thay Cố Cơ Uyển vài câu, nhưng, nhất thời hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Người khác sau khi sững người mất giây, bỗng chốc ánh mắt sáng lên.

Mợ chủ tương lai của nhà họ Mộ, chính diện khiêu khích hai cô chủ của nhà họ Mộ, lần này, kịch hay thật sự đến rồi!

Cố Cơ Uyển không có nhìn Mộ Quán Lan, mọi người hỏi cô nàng xấu xí đâu, cô không phải cô gái xấu xí, đương nhiên sẽ không để ý đến cô ta.

Cô quay đầu cầm chiếc menu trong tay người hầu, ngược lại cùng Cẩn Mai thảo luận đồ ăn tối nay.

“Vừa rồi cảm thấy hai món này hình như có hơi xung đột, nếu như muốn tinh tế, vậy xem thử có thể đổi tơ vàng ngân sắc thành tuyệt liên kim châu?”

Cô mỉm cười với Cẩn Mai, hoàn toàn phớt lờ Mộ Quán Lan, không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.

Mộ Quán Lan tức đến phát điên, cô ta từ trước đến nay chưa từng bị sỉ nhục như thế.

Đột nhiên cầm chiếc ly trên bàn, tay giơ lên, nước trong ly trực tiếp hắt vào Cố Cơ Uyển.

Cố Cơ Uyển sớm đã có phòng bị, khi cô ta cầm ly nước thì chân của cô đã đặt sang một bên.

Khi Mộ Quán Lan hắt nước, chân của cô dịch sang một bên, dễ dàng tránh được.

Nhưng Cẩn Mai ngồi bên cạnh cô lại không có may mắn như vậy.

Ly nước đó tuy hất vê phía Cố Cơ Uyển, nhưng, hắt ở khoảng cách xa như vậy, nước sẽ bị bắn.

Một nửa rơi vào ghế của Cố Cơ Uyển, một nửa khác, trực tiếp bắn lên người của Cẩn Mai.

Người hầu bị dọa sợ vội vàng rút khăn giấy ra, đưa cho Cẩn Mai lau nước trà trên người.

Người hầu ở bên phía Cố Cơ Uyển cũng hấp tấp cầm khăn giấy lau sạch nước trên ghế trên bàn của cô.

Cố Cơ Uyển ngược lại không có tức giận, chỉ nhìn Mộ Quán Lan, nhàn nhạt hỏi: “Cô sau đây là có ý gì?”

Chút rắc rối ở bên này, bên phía chủ vị hình như cũng có người chú ý tình hình.

Có điều, mấy chuyện vặt vãnh của phụ nữ, đàn ông trước nay không thích quan tâm.

Bên này có Cẩn Mai làm chủ, chỉ là, ngay cả Cẩn Mai cũng giống như cũng phải chịu đựng.

“Đồ xấu xí, tôi nói chuyện với cô, cô không nghe thấy sao? Cô nói ai bị khiếm thính hả?”

Bởi vì biết bên phía đàn ông sẽ không quản chuyện bên này, mà Cẩn Mai, Mộ Quán Lan căn bản không để vào mắt.

Cho nên, cô ta hắt nước cũng không có chút kiêng kỵ.

“Cô gọi đồ xấu xí, tôi sao biết cô gọi ai?” Cố Cơ Uyển nhún vai, tỏ ra rất thản nhiên.

“Ở đây trừ cô ra, còn có ai lớn lên xấu xí?” Cô Quán Lan hừ lạnh, nói đến vấn đề này, ngược lại thật muốn cười.

Bản thân lớn lên xấu xí như vậy, lại còn không tự nhận thấy sao?

“Thì sao, tôi lớn lên rất xấu sao? Tôi không cảm thấy thế, anh cả cô còn nói tôi khá đẹp, lẽ nào ý của cô là, anh cả cô mắt mù?”

“Cô...” Sắc mặt của Mộ Quán Lan tối lại, tức đến mức hận không thể cầm ly nước của người bên cạnh, tiếp tục hắt nước vào cô

Anh cả vậy mà nói cô khá xinh đẹp? Sao có thể chứ?

Nhưng, mặc kệ có thể hay không, cô ta cũng không dám nói anh cả mắt mù gì đó!

Người phụ nữ chết tiệt, tiện nhân này! Còn thật sự dám nói! Không biết bản thân đã sắp xấu đến mức thiên lý bất dung rồi hay sao?

Anh cả của cô ta đồng ý đính hôn với cô còn không phải vì nể mặt bà nội? Còn nói cô ta xinh đẹp, nhổ vào! Thật sự không biết liêm sỉ.

Cố Cơ Uyển ngồi lại trên ghế, nhìn Cẩn Mai, ngược lại có vài phần xin lỗi: “Không sao chứ?”

Thật sự không ngờ, thân phận của bà cả như Cẩn Mai, ở nhà họ Mộ lại nhận sự đối đãi như vậy!

Thái độ của hai cô chủ nhà họ Mộ đối với bà ta, không có một tí tôn trọng nào.

“Không sao.” Cẩn Mai cười nhạt, coi như không có chuyện gì, dường như sự việc như thế này đã quen rồi.

Cố Cơ Uyển lại nhìn Mộ Quán Lan, đột nhiên ý cười đanh lại, sắc mặt tối lại.

“Cô có phải nên xin lỗi bà cả hay không?”

“Xin lỗi?” Mộ Quán Lan giống như nghe thấy điêu nực cười nhất trên thế giới!

“Cô bảo tôi xin lỗi? Cố Cơ Uyển, cô có phải còn chưa hiểu rõ thân phận của mình hay không? Cô tính là cái thứ gì chứ?”

“Tôi tính là cái gì thứ, vấn đề này, có thể phải anh cả của cô sẽ tương đối rõ ràng hơn đấy.”

“Cô... bớt dùng anh cả đến hù dọa người khác đi! Cô tưởng tôi sẽ sợ cô sao?” Mộ Quán Lan lông mày nhíu chặt, hừ lạnh.

“Tôi không cần cô sợ tôi, nhưng, cô làm bẩn quần áo của bà cả thì nên xin lỗi”

“Cơ Uyển, bỏ đi, cũng không có gì cả, đã sạch rồi.” Cẩn Mai là người hiền lành, không muốn xảy ra tranh chấp.

“Sạch rồi là một chuyện, bị cô ta hất nước trà lại là chuyện khác, một tiểu bối không biết tôn trọng trưởng bối như thế, để người khác nhìn thấy, còn tưởng nhà họ Mộ không có nuôi dạy đàng hoàng”

Cố Cơ Uyển tuyên bố hôm nay muốn đánh một gậy vào Mộ Quán Lan, vẫn nhìn chằm chằm Mộ Quán Lan, không có ý thỏa hiệp.

“Tôi chính là không muốn xin lỗi, cô có thể làm được gì?”

Mộ Quán Lan ngồi trên ghế, đôi chân dài vắt chéo lại, nhìn cô, ý cười không có chạm tới đáy mắt.

“Có bản lĩnh, cô cứ đánh tôi đi! Ha, cô thích cắn loạn như vậy, giống như chó vậy, cô đến cắn tôi đi!”

“Ha...” Mộ Phương Hồng ở một bên che miệng, không nhịn được mỉm cười.

Mọi người xung quanh cũng đều cười, mặt mày Cẩn Mai ngại ngùng, muốn làm dịu bầu không khí lại, không ngờ, Cố Cơ Uyển đột nhiên đứng dậy, đi về phía Mộ Quán Lan.

Sắc mặt của Mộ Quán Lan thay đổi, nhìn cô chăm chăm: “Cô muốn làm cái gì? Đây là nhà họ Mộ, cô dám!”

“Không phải cô muốn tôi đánh cô sao? Tôi chưa từng gặp được người nào tiện như vậy, thế mà bản thân thích làm loạn.”

Cố Cơ Uyển đi đến trước mặt cô ta, không phải đánh cô ta, mà là... cầm một ly nước của người bên cạnh, hất toàn bộ nước trà lên mặt của Mộ Quán Lan!

“A ” Mộ Quán Lan thét lên một tiếng.

Nước trà mặc dù không phải bỏng, nhưng độ nóng cũng không thấp.

Nước hắt lên mặt như vậy, cho dù không bỏng, cũng khiến cô ta phải khó chịu.

“A! Cố Cơ Uyển, cô làm cái gì hả! Cô muốn mưu sát tôi!”

Mộ Quán Lan ôm mặt đứng dậy, mắt không nhìn rõ, bất cẩn đụng vào chiếc ghế của mình.

“Á..." Lại bất cẩn, bản thân cô ta ngã ra, trực tiếp ngã ra sàn.

“Quán Lan!” Cẩn Mai bị dọa giật mình, hoảng hốt đứng dậy.

Người hầu nữ cũng bị dọa, vội vàng đỡ cô ta: “Cô sáu..."

“Cút ra! đều cút hết ra cho tôi!”

Mộ Quán Lan lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên, tuyệt đối là lần đầu tiên! Bị người ta hắt nước trà vào mắt.

“Tiện nhân, tôi giết chết côi”

Cô ta cầm cái ly rỗng, giơ cái ly như thể muốn đập vào đầu của Cố Cơ Uyển.

╰❥🆃🆁🆄🆈🅴🅽 🅷🆈 🅽🅻🅸🅽🅴✎★彡

Ngày chương thế này đã làm mọi người thỏa mãn chưa ạ? ^^ Hứa hẹn ngày mai chương nữa nha.

Đây là món quà trung thu hơi muộn xíu dành cho mọi người, mong mọi người tiếp tục ủng hộ tụi mình trong thời gian tới nha.

Truyện Chữ Hay