“Cậu, cậu cả Mộ...” Nhìn thấy bóng người đứng trước cửa, Cố Cơ Uyển trợn mắt ngây ra đó.
Anh đến đây từ lúc này, rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu rồi?
Dì Hồng càng sợ đến hồn bay phách tán.
Bà đã chăm sóc cho cậu cả từ nhỏ, cũng đã hơn hai mươi năm, tính tình của cậu cả như thế nào bà hiểu rõ hơn ai hết.
Dám bàn tán chuyện của cậu cả ở sau lưng, chính là chuyện tối kỵ!
“Tôi, tôi xuống dưới làm việc, cậu, cậu cả, ngủ ngon!”
Dì Hồng cẩn thận lướt qua người anh, sau khi ra cửa lập tức chạy như bay.
Nhìn bóng dáng chạy trốn của dì Hồng, Cố Cơ Uyển cũng cực kỳ hâm mộ.
Cô cũng muốn vèo một phát biến mất tăm giống như dì Hồng vậy, nhưng mà, hình như là không thể được rồi...
Mộ Tu Kiệt sải chân dài bước đến, Cố Cơ Uyển theo bản năng lùi về phía sau. Đùng một tiếng, đằng sau eo của cô đụng vào bèn sách, đau đến mức cô nhíu chặt mày lại, cô theo bản năng định quay đầu lại nhìn về chỗ bị đụng trúng.
Đột nhiên, có một bàn tay to đột nhiên vươn tay, ấn lên sau eo cô, dùng sức lực không mạnh không nhẹ xoa cho cô.
Sức xoa thế này làm cô cực kỳ dễ chịu, chỗ bị đau sau eo cũng nhanh chóng biến mất.
“Cảm ơn.” Cố Cơ Uyển vừa mới cảm ơn xong, đột nhiên nhớ ra người đang giúp cô xoa eo là ai.
Trong lòng hoảng hốt, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhưng lại không cẩn thận, trán cô chạm lên môi anh.
“Tôi không có cố ý!” Ai mà biết bọn họ đứng sát nhau vậy chứ.
Lúc nãy không phải anh còn đang đứng ngoài cửa sao? Sao vèo một cái đã đến cạnh cô rồi?”
“Còn đau không?” Mộ Tu Kiệt hình như không để ý đến chuyện anh vừa bị động hôn lên trán cô, chỗ anh luôn nhìn chăm chằm vẫn là sau eo cô.
“Không, không đau.” Cố Cơ Uyển tránh ra, mới nhớ đến đăng sau là bàn sách.
Định lùi sang bên cạnh, nhưng vì anh đang xoa eo giúp cô, cho nên cánh tay anh đang vòng lấy eo cô, một ta khác chống lên bàn sách, dùng cánh tay cản cô lại.
Tóm lại, ở đằng trước là cơ thể cao lớn của anh, đẳng sau là bàn sách, hai bên trái phải là tay anh, không thể tránh đi đâu được hết!
“Tôi không có sao, cậu cả Mộ.” Cô đẩy nhẹ, hy vọng anh có thể nhận ra ám chỉ của cô, chừa ra chút chỗ để cô chạy ra ngoài.
Nhưng Mộ Tu Kiệt hình như hoàn toàn không hiểu ý cô. Thậm chí anh còn nhẹ nhàng đẩy cơ thể của cô xuống, để cô nằm lên trên bàn sách.
“Cậu cả Mộ!” Tư thế này là Cố Cơ Uyển sợ tới mềm chân.
Tối hôm qua, lúc anh ở phía sau cô, thật sự là đòi mạng mà!
Không không không! Sao lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua rồi, không phải đã nói đã chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, sau khi kết thúc thì phải quên sạch sao?
“Để tôi xem có đụng bị thương chỗ nào không.” Mộ Tu Kiệt định xốc áo thun của cô lên.
Sao Cố Cơ Uyển dám chứ? Vội vàng giữ chặt mép áo thun.
“Không có việc gì, không có bị thương, thật sự không có!”
Cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi lòng ngực anh, chút đau đớn kia vào lúc này đã không còn quan trọng nữa rồi.
Cô nhanh chóng đứng thẳng người dậy, lại đột nhiên nhào vào lòng người đàn ông đứng phía sau.
Ngực anh cứng như tường đồng vách sắt vậy, ẩn chứa sức mạnh to lớn, làm sau khi cô đụng phải đã bị lực phản xạ dội ngược trở về.
Lần này, dáng vẻ nằm xuống càng thêm yếu điệu, tư thế càng thêm mê người.
Gần như là theo bản năng, ngay khi cô năm sấp xuống, cơ thể cao lớn của Mộ Tu Kiệt cũng cúi xuống, đè lên lưng của cô.
“Tôi còn chưa tắm, em xác định muốn dụ dỗ tôi ngay lúc này sao?”
Giọng nói người đàn ông hơi khàn khàn, có chút động tình, rồi lại có chút khó chịu.
Anh khó chịu với chính bản thân, lại chỉ vì chút động tác nhỏ của cô mà trở nên kích động.
Tay Cố Cơ Uyển chống lên bàn sách, muốn ngồi dậy, nhưng mà anh đang đè lên lưng cô, cơ thể rất nặng, làm
cô không cách nào đứng lên được.
“Không phải, cậu cả Mộ, tôi không có.”
“Lần nào em cũng nói không phải.” Mộ Tu Kiệt cầm một lọn tóc của cô lên, màu mắt trở nên đen tối hơn: “Nhưng lần nào em cũng đều đặt bẫy cho tôi”
Không nghĩ ra vì sao anh lại quyến luyến với cơ thể của cô như thế, có lẽ là vì thủ đoạn của cô gái này quá cao.
Mỗi lần đều nhìn như vô tình, nhưng mà cái loại vô tình này lại càng làm cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
“Tôi thật sự không phải!” Hiểu lầm này thật sự quá lớn!
Cố Cơ Uyển thở dốc muốn đứng dậy, nhưng mà anh đang đè ở sau lưng cô, hoàn toàn không có ý định cho cô đứng lên.
“Cậu cả Mộ..."
“Chắc là cô cũng biết, tôi không thích phụ nữ giở trò vặt trước mặt tôi.”
Mấy người phụ nữ nghĩ trăm phương ngàn kế muốn dụ dỗ anh lúc trước, có người nào từng được anh xem trong dù chỉ một chút chứ?
Cố Cơ Uyển cắn môi, lời cậu cả Mộ nói, là đang trách mắng cô sao?
Nhưng mà nếu anh tự nhận rằng có thể nhìn thấy phụ nữ, vậy, cũng nên xem cô như những người phụ nữ kia, tránh xa cô mới đúng.
Đúng, cậu cả Mộ ghét nhất là loại phụ nữ tự mình dâng lên đến miệng...
Cô nhắm mắt, hít thở sâu.
Cô làm liều, đánh cược một phen vậy.
“Đúng vậy, cậu cả Mộ, tôi thật sự rất thích anh."
Giọng nói Cố Cơ Uyển lập tức trở nên mềm mại, không chỉ mềm, còn như đang nhõng nhẽo: “Cậu cả Mộ, anh thật sự muốn tôi sao?”
“Nếu tôi muốn thì em sẽ ngoan ngoãn nằm dưới thân tôi sao?”
Anh đứng ở phía sau cô, lúc này, Cố Cơ Uyển hoàn toàn không nhìn thấy được vẻ mặt của anh.
Lời này của anh thật sự hù chết người ta đó, ngoan ngoãn nằm dưới thân, không lẽ muốn lặp lại bi kịch tối hôm qua sao?
“Hửm”?” Anh lại đè xuống, hơi thở nóng bỏng thổi vào tai cô.
Cố Cơ Uyển lập tức run rẩy, theo bản năng muốn phản kháng.
Rồi đột nhiên nhớ đến, không biết ai đã từng nói, ở trước mặt đàn ông, càng phản kháng thì sẽ càng kích thích ham muốn chinh phục của họ.
Haizz! Đàn ông đúng là loại động vật khó hiểu, không thích nghe lời, cứ nhất định muốn chơi trò chinh phục.
Chắc là cậu cả Mộ cũng là loại người này, lúc trước vẫn luôn ham muốn cơ thể cô, là bởi vì cô cứ luôn phản kháng sao?
Hít sâu, lại hít sâu!
Cố Cơ Uyển siết chặt nắm tay, quyết định bất cứ giá nào, đồn mình vào chỗ chết mới có ý cầu sinh.
“Vâng, cậu cả Mộ, vậy bây giờ anh muốn tôi có được không?”
Giọng nói này đã đủ mềm mại rồi đi? Lời nói này đã đủ không biết xấu hổ rồi đúng không?
Làm ơn, cậu cả Mộ, mau phát tiết sự chán ghét của anh đối với loại phụ nữ chủ động ra đi, đá văng cô ra ngoài đi mà
“A ”
Cố Cơ Uyển kinh ngạc kêu lên, cô không bị anh đá văng, mà lại bị anh ôm lên.
Không ngờ anh lại ôm cô đến mép giường, tiện tay ném cô lên trên.
“Cậu cả Mộ ” Mấy nụ cười giả vờ quyến rũ trên mặt Cố Cơ Uyển hoàn toàn không giả được nữa rồi, sợ muốn mất hồn.
“Không phải em xin tôi lập tức rnuốn em sao?” Mộ Tu Kiệt mở rộng cổ áo, cúi người xuống.
Dùng hai tay chống ở hai bên người cô, làm Cố Cơ Uyển hoàn toàn không có đường tránh né.
“Nếu em đã xin tôi, thân là chồng chưa cưới, nếu như tôi không thể thõa mãn em, vậy không phải là không thể ăn nói được rồi sao?”
“Tôi, tôi tôi tôi xin anh? Tôi...” Cố Cơ Uyển sợ đến mức giọng nói cũng run rẩy.
Không không không, cô thật sự không phải đang cầu xin anh, cô chỉ muốn anh chán ghét cô thôi!
Không phải nói cậu cả Mộ ghét nhất là loại phụ nữ nhào vào lòng anh sao? Bây giờ cô “đê tiện” đến như vậy, sao anh còn nuốt nổi chứ.
Không chơi gái gú trong truyền thuyết đâu, cao lãnh cấm dục trong truyền thuyết đâu rồi?
“Không sai, lúc nãy, em cầu xin tôi muốn em.”
Kéo người phụ nữ định chạy trốn lại, tay Mộ Tu Kiệt năm áo thun của cô, nhanh chóng vén lên.
“Lời cầu xin của em, tôi chấp nhận!”