Hạ Lăng Chi thật sự rất xấu hổ, Cố Cơ Uyển vừa tới đã tức giận đuổi cổ một thành viên trong nhóm của cô. Mà ban đầu cô ta cũng chỉ có tổng cộng hai thành viên mà thôi.
Cô ta nhìn Cố Cơ Uyển, vô cùng ủy khuất: “Vốn dĩ chúng ta đã không đủ người rồi, cô còn..."
Cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dài.
Đi thì cũng đi rồi, còn có thể nói gì chứ?
Đợi về rồi cô ta gọi điện thoại, dỗ người ta quay trở lại vậy.
Cố Cơ Uyển không quan tâm đến cô ta, trực tiếp đi tới chỗ Tân Chi Châu đang ở bên cửa sổ.
Tân Chi Châu vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, lấy bản vẽ ra vẽ, không có chút biểu cảm nào.
Giống như những việc họ vừa làm vừa nói ở đây hoàn toàn không liên quan gì đến anh ta vậy, đôi mắt đó chỉ dán chặt vào màn hình máy tính, đáy mắt không chút gợn sóng.
Cố Cơ Uyển đi tới bên cạnh xem anh ta tiếp tục vẽ.
Một lúc sau, đáy mắt cô hiện lên sự kinh ngạc, nhìn Hạ Lăng Chỉ: “Đây là nhiệm vụ cô sắp xếp cho họ?”
Hạ Lăng Chi lo sợ Cố Cơ Uyển lại nói lời gì không hay, đuổi cổ cả thành viên cuối cùng của cô ta.
Cô ta vội vàng gật đầu giải thích: “Chính là nội dung kiếm tra, tuy rằng họ đã tham gia vào câu lạc bộ một thời gian rồi, nhưng, hôm nay mới là lần kiểm tra đầu tiên.”
Trên thực tế, cô ta rất muốn nói, Cố Cơ Uyển và Tô Tử Lạp muốn tham gia, thì cũng phải làm bài khảo sát.
Nhưng cũng không biết tại sao, từ sau khi Cố Cơ Uyển bước vào căn phòng vẽ này, cô giống như trở thành chủ nhân của phòng vẽ.
Không phải là do cô tuyên bố cướp chỗ, mà là do khí thế khiến người khác phải kính phục của cô.
Đó chính là loại khí thế của người đáng tin cậy, khiến cho người khác tin tưởng và phục tùng vô điều kiện.
Trên thực tế, Hạ Lăng Chi chưa từng xem tranh của Cố Cơ Uyển vẽ nên rốt cuộc Cố Cơ Uyển có năng lực ra sao, cô ta thật sự không biết.
Chỉ là, cảm giác có thể tin tưởng được mà thôi.
Nhưng Cố Cơ Uyển lại nhìn Tân Chi Châu: “Tôi có thể xem anh vẽ được không?”
Ý tứ rất rõ ràng, đây đã là trang thứ năm rồi, cô muốn xem bốn trang trước. Nhưng Tần Chi Châu căn bản không để ý đến cô, vẫn tập trung vào bút vẽ, cây bút lướt nhanh trên bản vẽ như đang bay lượn.
Tô Tử Lạp cau mày, muốn nói, nhưng Cố Cơ Uyển lại bình tĩnh liếc cô một cái.
Tô Tử Lạp chỉ có thể cắn môi, không nói nữa.
Tên Tân Chi Châu đúng là chẳng có chút lịch sự tối thiểu nào cả, Uyển Uyển nói chuyện với anh ta, anh ta lại không có chút phản ứng nào.
Cố Cơ Uyển vẫn đứng bên cạnh Tần Chi Châu như lúc đầu, nhìn anh ta vẽ và không làm phiền nữa.
Không biết đã trải qua bao lâu, Tân Chi Châu đột nhiên buông bút, lùi về một bên.
Cố Cơ Uyển và Tô Tử Lạp đều bị bất ngờ nhưng giây tiếp theo, Cố Cơ Uyển đã vui vẻ ngồi xuống vị trí của Tân Chi Châu.
Hóa ra người ta không phải không để ý đến cô, cũng không phải không cho cô xem tranh bản thân vẽ, mà là, lúc anh đang vẽ không muốn bị gián đoạn.
Bây giờ, vẽ xong năm trang rồi, cuối cùng cũng có thể cho cô xem rồi.
Cố Cơ Uyển lấy con chuột, lật từ trang đầu tiên.
Mỗi một lần sang trang mới là cô lại thêm một lần kinh ngạc và vui mừng.
Năng lực làm chủ bút vẽ của người này đúng là vô cùng tốt, phân cảnh tự nhiên mạch lạc, đồng thời vẽ người cũng rất hợp tiêu chuẩn, có thể đạt tới mỹ cảm cao nhất.
“ trang này, anh vẽ trong bao lâu?” Cô ngẩng đầu nhìn Tân Chi Châu.
Tân Chi Châu bình thản đáp: “Khoảng ba giờ đồng hồ.”
trang, trong vòng tiếng!
Cố Cơ Uyển hiểu rồi, là vì buổi trưa nghỉ tiếng, sau đó vừa tan học cho tới bây giờ, tiếng.
Nói cách khác, hôm nay anh ta mới vẽ.
Nhưng Tần Chi Châu không để ý đến cô mà nhìn Hạ Lăng Chi: “Lớp trưởng, kết quả của bài kiểm tra, ngày mai hãy nói với tôi nhé.”
“Anh vội à?” Hạ Lăng Chi chưa kịp nói gì, Cố Cơ Uyển đã nói.
“Vội.”
“Tại sao?”
“Thiếu tiền.”
Tân Chi Châu đeo cặp lên vai rồi đi.
Thiếu tiền, lý do thực tế như vậy.
Hạ Lăng Chi nhìn cánh cửa trống không, lo lắng: “Câu lạc bộ của chúng tôi cũng chẳng có kinh phí gì, nói thiếu tiền...”
“Thiếu tiền là đúng rồi.” Cố Cơ Uyển vẫn nhìn chằm chằm bức tranh Tần Chi Châu vừa vẽ, đôi mắt sáng ngời, không biết là đang suy tính cái gì.
Tô Tử Lạp ngược lại có chút kinh ngạc: “Uyển, cậu cảm thấy...”
“Rất tốt, chúng ta có thể có tác phẩm tham gia thi đấu rồi.”
Lông mày của Cố Cơ Uyển hơi nhếch lên, nhìn Hạ Lăng Chỉ: “Tôi với Tô Tử Lạp có thể gia nhập, nhưng mà, tôi muốn làm người dẫn đội.” “Việc này..."
“Kinh phí tôi sẽ giải quyết, hạng mục thì phải nghe theo tôi.”
“Như vậy chúng ta cũng không kịp.” Hạ Lăng Chi có thể không có khái niệm gì về đội vẽ truyện, nhưng Tô Tử Lạp thì khác, cô đã quá quen thuộc rồi.
“Uyển, bản thân chúng ta cũng không có tác phẩm thành công, phòng làm việc của cậu vừa mới hoạt động, còn chưa lập đội.”
“Không có tác phẩm, sợ rằng vòng đầu cuộc thi cũng không qua được. Triển lãm truyện tranh lần này, rõ ràng là sân khấu dành cho những câu lạc bộ lão luyện...”
“Những câu lạc bộ lão luyện đó không phải đều bắt đầu từ con số sao? Làm gì có câu lạc bộ của ai vừa thành lập đã có tác phẩm của riêng mình?”
Cố Cơ Uyển liếc nhìn cô ấy, cô hoàn toàn không để tâm câu hỏi lo lắng ấy.
“Nhưng, người ta không tham gia những cuộc thi quan trọng khi họ vừa mới bắt đầu...”
“Điêu này chứng tỏ chúng ta không giống người thường.”
Cố Cơ Uyển đập bàn, nhìn Hạ Lăng Chi: “Phiền cô giúp tôi hẹn họ, tối ngày mai, tôi mời họ dùng bữa và sẽ nói chuyện chúng ta tham gia thi đấu.”
Quyết định tối mai mời mọi người dùng bữa là do Cố Cơ Uyển đã đồng ý với cậu cả Mộ là tốt nay nhất định sẽ về biệt thự.
Đại khái là vì cô mới xảy ra chuyện không bao lâu, đối với cậu cả Mộ mà nói, bây giờ chính là giai đoạn không có cảm giác an toàn.
Cho nên, tối nay, cô không thể ở lại trường, nhất định phải trở về.
Lúc Cố Cơ Uyển về thì trời đã tối rồi.
Trước cổng lớn có một bóng người cao ráo, nhìn từ xa giống như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, đẹp tới mức khiến người ta hít thở không thông.
Bất cứ lúc nào cậu cả Mộ xuất hiện cũng luôn thu hút sự chú ý của đám đông.
Cố Cơ Uyển áp chế nhịp tim đang đạp loạn xạ không theo ý mình, điều chỉnh hơi thở rồi mới bước lại: “Cậu cả Mộ.''
Mộ Tu Kiệt nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ bị ánh sáng chiếu vào của cô, gương mặt này, tuy rằng vẫn đầy tàn nhang, nhưng hình như ngày càng dễ nhìn hơn.
“Lúc tan học, hình như là h chiều?”
Anh nói mà không chút nhíu mày, giọng điệu cũng bình thản khiến người ta không thể nhận ra trong lòng anh đang nghĩ gì.
Nhưng Cố Cơ Uyển vẫn nhận ra được anh đang không vui, đây là đang trách cô sau khi tan học không lập tức đi về?
“Tôi tham gia vào câu lạc bộ của trường, sau khi tan học thì đến câu lạc bộ làm quen một chút, cho nên lỡ thời gian."
Thực ra cô nên nói rằng rõ ràng đôi bên đã đồng ý là không can dự vào cuộc sống cá nhân của đối phương nên cô trở về lúc nào, là tự do của cô.
Nhưng, trước mặt cậu cả Mộ, những từ ngữ cô đã nghĩ xong lúc nói ra đều thay đổi.
Giống như nô tài vậy.
Cô tưởng rằng Mộ Tu Kiệt sẽ nói sau này không cho phép cô tham gia câu lạc bộ nên thậm chí cô còn nghĩ đến việc sẽ phản kích lại như thế nào.
Nhưng, cậu cả Mộ chỉ “ừ” nhẹ một tiếng, xoay người đi vào phòng khách: “Vào ăn cơm.”
Cố Cơ Uyển đắn đo một lúc, mới đi vào trong.
Cô rửa tay ngồi vào một bên bàn ăn, nhìn đồ ăn đầy bàn, Cố Cơ Uyển lập tức hết muốn ăn.
Cô chỉ múc một bát canh, uống một chút.
Nhưng vào miệng là vị nồng đậm của thuốc Bắc, cô bị sặc tới mức cau mày.
Mộ Tu Kiệt nhìn cô, bình tĩnh nói: “Hôm qua với em mà nói thì cường độ vận động quá lớn, sợ cơ thể em không chịu được, nên bồi bổ một chút.”