“Làm sao bây giờ?” Ba nữ đệ tử bên cạnh Lộ Nhai cực kỳ nôn nóng. Trong đó, người cao nhất chính là Hệ Linh, đệ tử đích truyền của Không Thanh. Nàng nhìn chằm chằm vào đám sương đen, nói: “Ma khí của ô Quỷ Diện nặng như vậy, mọi người tuyệt đối không thể để cho mảnh hồn kia trốn thoát! Nếu nó nhiễm phải ma khí, cho dù sư phụ có trở về được thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”
Hai nữ đệ tử còn lại, người có thân hình đầy đặn tên Tuyết Châu, người gầy yếu là Bích Ly. Tuyết Châu nhíu mày: “Hệ Linh sư thúc, Lộ Nhai sư huynh, chúng ta phải nhanh chóng lấy lại hồ lô Vô Tâm mới được. Ngoài Lộ Nhai sư huynh là phi thăng bình thường lên, chúng ta ở đây một ngày là ở trần thế đã già đi một năm rồi!”
Lộ Nhai cũng biết điều này, lập tức tiến về phía Hệ Linh nhỏ giọng thì thầm mấy câu. Hệ Linh có chút do dự: “Như thế cũng được ư?”
Lộ Nhai nói: “Đó chẳng qua chỉ là một mảnh tàn hồn của Không Thanh Tông chủ, lại đầu thai vào khuyển thai, muốn đối phó cũng đơn giản thôi.”
Hệ Linh gật đầu: “Vậy thì tạm thử một lần xem sao.”
Tuyết Châu và Bích Ly không biết hai người đang thương lượng gì, chỉ thấy Hệ Linh đột nhiên phi vào giữa đám sương đen.
Vấn Thủy cho dù giỏi chạy cũng không phải là chỉ biết cắm đầu cắm cổ bỏ chạy không suy tính gì. Nàng biết sau khi mở chiếc ô xương trắng này ra thì hậu quả sẽ thế nào, cho nên thời điểm cần dùng đến ô, nàng đương nhiên đã dự tính sẵn phải chạy tới một nơi vắng vẻ hoang tàn mới được.
Lúc này ô vừa mở, toàn bộ ma quỷ âm vật ở dưới nền đất đều đã lục tục bò lên. Như vậy đám người Lộ Nhai buộc phải phân tâm đối phó với cả yêu tà, áp lực trên người nàng đương nhiên cũng được giảm đi đáng kể.
Nàng cầm Đạp Nguyệt Hành trong tay, chờ đợi mấy người Lộ Nhai hướng về phía chiếc ô này. Cái mũi của nàng vẫn đang ròng ròng chảy máu, lòng cũng tức giận khôn nguôi. Nếu có thể cắn, nàng đã sớm nhào tới gặm sạch bọn họ cho hả giận rồi.
Hệ Linh nhảy vào giữa đám sương đen, Vấn Thủy cũng vung Đạp Nguyệt Hành lên.
Công pháp núi Vọng Trần thực sự không thể coi thường. Hệ Linh tuy rằng chưa tới cảnh giới phi thăng, nhưng cũng đã có thể cùng nàng đối chiến mấy hiệp. Trong hoàn cảnh hắc khí bay đầy trời, không ai dám khinh suất cả. Hệ Linh tuy là đồ đệ của Không Thanh nhưng mà dù sao cũng vẫn tương đối yếu ớt, chỉ trong có mười mấy hiệp đã rơi xuống thế hạ phong.
Vấn Thủy tu luyện cũng chẳng phải là uổng phí, chỉ qua mười mấy chiêu nữa đã đẩy Hệ Linh ngã chổng vó xuống mặt đất. Hệ Linh la thảm một tiếng, nhưng Lộ Nhai và hai nữ tử kia cũng không định tới cứu nàng.
Vấn Thủy dùng Đạp Nguyệt Hành khoa chân múa tay trên cổ Hệ Linh một chút, xong lại nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không xuống tay giết nàng. Thế nhưng không giết không có nghĩa là phải nhẹ tay, nàng vẫn cứ lấy Đạp Nguyệt Hành nện cho Hệ Linh máu mũi giàn giụa.
Hệ Linh giận tới xì khói – mẹ nó, con chó này cũng thù dai quá đi! Lộ Nhai sao lại không biết xấu hổ mà bảo nó nhân từ lắm, sẽ nương tay lắm cơ chứ!
Kế sách của Lộ Nhai quả thực không tồi. Đầu tiên Hệ Linh bại trước Vấn Thủy, Vấn Thủy nhất định sẽ không giết nàng. Cho dù là bắt cóc nàng hay là đè nàng chết dí ở trên mặt đất thì đối với họ đều có lợi cả. Người trước trói chân trói tay, người sau đương nhiên sẽ có cơ hội đánh lén.
Nhưng mà kế sách của Vấn Thủy lại càng không tồi – nàng trực tiếp quẳng cả Hệ Linh vào trong hồ lô Vô Tâm.
……
Hồ lô Vô Tâm cho dù không thể hút vật ở bên ngoài vào, nhưng mà một khi đã đi vào rồi thì cũng khó lòng tự mình tìm đường trở ra. Hệ Linh vừa thấy tình hình đã biết ngay là không ổn, nhưng mà tận lực giãy giụa thì cũng chẳng thể kịp nữa, chỉ đành trơ mắt lên nhìn Vấn Thủy dương dương tự đắc tống mình vào trong pháp bảo.
Ngay cả Lộ Nhai cũng đã bắt đầu sốt sắng: “Cùng lên đi!”
Ba người lập tức cùng nhau xông lên, vung tay đánh hạ những bóng ma cùng bạch cốt xung quanh mình. Vấn Thủy đồng thời đối phó với cả ba người, áp lực lập tức tăng lên vùn vụt. Trong cả bốn người bọn họ thì tu vi của Lộ Nhai vẫn là cao nhất. Vấn Thủy thúc giục ô Quỷ Diện, bám sát Lộ Nhai, không ngừng so chiêu cùng với Tuyết Châu Bích Ly.
Thiên Sương vẫn đang đứng ở cách đó không xa. Hắn không tiến lên, chỉ bởi không biết có nên ra tay hỗ trợ hay không mà thôi.
Đương lúc không gian mịt mờ cát bụi, bỗng nhiên có một đợt tuyết từ trên trời cao bay xuống. Từ sau lưng Thiên Sương vọng lên vài tiếng bước chân. Hắn quay đầu lại, đột nhiên trông thấy một người phụ nữ che một chiếc ô màu trắng, duyên dáng đạp tuyết bước đến. Ánh mắt Thiên Sương ngưng lại: “Không Thanh? Thật sự là nàng sao?”
Không Thanh mỉm cười: “Thiên Sương Chưởng môn, đã lâu không gặp, ngài có khỏe không?”
Dòng suy nghĩ của Thiên Sương bỗng chốc trở nên hỗn loạn, chỉ biết hàm hồ mà đáp: “Sao nàng vẫn còn sống được? Ta… ta đương nhiên là vẫn ổn.”
Không Thanh khoác trên mình một thân váy áo màu xanh lá cây mỏng manh, tà váy rủ mềm quét đất, mái tóc dài điểm trân châu, vẫn là dáng vẻ y hệt như xưa. Nàng đưa mắt nhìn thoáng qua Vấn Thủy đang cầm ô Quỷ Diện đối chiến cùng với ba người Lộ Nhai, nói: “Mảnh tàn hồn này, chính là phần hồn công thể của ta.”
Thiên Sương có chút giật mình kinh hãi. Người phàm ba hồn bảy phách, mỗi phần đều có những tác dụng riêng của mình. Có phần chủ về ký ức, có phần chủ về tính cách, cũng có phần chủ về tình cảm yêu hận vân vân…
Phần hồn chủ về công thể, cũng đồng nghĩa với việc nắm giữ trong tay tất thảy tu vi cùng thuật pháp của Không Thanh. Thảo nào toàn bộ núi Vọng Trần lại cứ nhất quyết bám đuổi Vấn Thủy không buông như vậy.
Không Thanh lại nói: “Thiên Sương, ta có thể thỉnh cầu ngài giúp ta một chuyện được không?”
Thiên Sương chỉ cảm giác như tâm ma trong cơ thể mình bắt đầu ngo ngoe kích động. Thì ra, cho dù đã ngần ấy năm trôi qua, hắn vẫn cứ tâm tâm niệm niệm nữ nhân này như ngày nào. Hắn chỉ có thể lảng tránh ánh mắt của nàng: “Nàng nói đi.”
Không Thanh nói: “Lộ Nhai cho dù có mang theo cả Tuyết Châu cùng với Bích Ly hỗ trợ thì cũng chưa chắc có thể là đối thủ của nàng ấy. Ta có thể thỉnh cầu ngài, giúp ta lấy lại một mảnh hồn phách này được hay chăng?”
Thiên Sương khẽ nhấp đôi môi: “Không Thanh, Vấn Thủy là đạo lữ của Hàn Thủy Thạch đạo lữ, hai đứa nó…”
“Ta biết,” Không Thanh ngắt lời hắn. Nàng rũ đôi mi, buồn bã nói. “Ta cũng biết đây là yêu cầu quá đáng. Nhưng mà, dù sao đó cũng là nguyên thần của ta, ta không thể để mất được.”
Thiên Sương lặng lẽ quay đầu. Chỉ thấy dưới ô Quỷ Diện, Vấn Thủy đã hạ gục được Tuyết Châu. Thiên Sương chậm rãi nắm chặt lưỡi đao cực dương. Nếu hắn thực sự ra tay, sau này làm sao có thể đối mặt với Hàn Thủy Thạch nữa đây?
Nhưng mà hắn lại chẳng có cách nào. Tựa như là Hàn Thủy Thạch không thể làm ngơ Vấn Thủy, hắn chẳng bao giờ có cách nào cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì mà Không Thanh đưa ra cả.
Không Thanh nhẹ giọng nói: “Trên đời này ta chẳng còn người bạn nào khác. Chuyện tới nước này, cũng chỉ có thể làm phiền mình ngài được thôi.”
Thiên Sương dường như không dám nhìn nàng. Trên người của nàng luôn có một loại ấm áp, dịu dàng vô hạn, khiến cho máu trong người hắn sôi sục.
Vấn Thủy chuẩn bị bắt được Bích Ly, Lộ Nhai cũng đã có chút sốt ruột. Nhưng mà bạch cốt chui ở dưới đất lên kia cứ chém phăng đi là lại mọc lại như cũ, bản thân hắn cũng khó lòng xoay trở!
Lộ Nhai dục tốc bất đạt, bắt đầu mất hết kiên nhẫn. Thế nhưng loại cảm xúc bực bội này một khi đã trót nảy sinh trong lòng thì càng hấp dẫn ma khí xung quanh nhăm nhe cuộn về phía hắn.
Đúng lúc ấy, một luồng sáng vàng đột ngột từ xa lóe tới, chỉ trong chớp mắt đã rơi xuống ô Quỷ Diện.
Là lưỡi đao cực dương của Thiên Sương!
Vấn Thủy giơ Đạp Nguyệt Hành lên chắn, cũng chẳng nói lời nào, nhanh chóng giao thủ cùng với Thiên Sương mấy hiệp! Thiên Sương tự biết là mình có lỗi với nàng, có nhiều lời cũng vô ích, chỉ nhấp môi một cái rồi lại tức tốc ra chiêu.
Nhưng vào chính thời khắc đó, một tiếng rồng ngâm bỗng nhiên vang lên đằng sau lưng hai bọn họ! Thiên Sương quay đầu, liền nghe thấy tiếng Không Thanh khe khẽ thở gấp một hơi. Rồng Vàng cùng với đám thú Hỗn Độn không biết đã mai phục quanh nơi đây tự khi nào.
Vấn Thủy hừ lạnh một tiếng – chẳng nhẽ truy thanh cốt chỉ dùng để làm cảnh chắc? Trong lúc giao thủ cùng với Hệ Linh, nàng đã gửi tin nhắn cho Hỗn Độn từ lâu rồi.
Hỗn Độn dù sao cũng là gừng càng già càng cay, đã sớm núp trong chỗ tối cùng đám Rồng Vàng, Mỹ Nhân Ngư và Tranh lặng lẽ quan sát chiến trận. Lúc trước Vấn Thủy vẫn chưa xuống thế hạ phong, chúng tất nhiên là cũng chả cần ló đầu ra ngoài.
Mà hiện giờ Thiên Sương đã xông ra kia hỗ trợ, vậy nên chúng nó tức tốc nhắm vào Không Thanh không hề có pháp bảo gì trong tay đang đơn độc đứng gần đấy.
Hỗn Độn ngoạm lấy Không Thanh rồi quẳng lên lưng Rồng Vàng. Không Thanh hiện tại không có chút pháp lực hay tu vi nào, quả thực không thể phản kháng. Thiên Sương vừa thấy cảnh này, hai hàng lông mày tức khắc giương lên, lưỡi đao cực dương chuyển hướng chém thẳng tới chỗ Rồng Vàng, quát khẽ một tiếng: “Đừng đả thương nàng!”
Rồng Vàng quẫy đuôi, há miệng phun ra một ngụm nước dãi, Thiên Sương cũng không dám tiếp cận nó. Vấn Thủy đanh giọng nói: “Nếu như ngài đã quyết ý phải giúp cô ta thì ta cũng chẳng còn gì để nói. Chỉ có điều, trước kia Hàn Thủy Thạch từng nuôi dưỡng ngài hơn một trăm năm. Sau này chàng ra ngoài rồi, nếu như ngài không còn coi chàng là đồ đệ thì cũng xin ngài nhớ rõ phần tình nghĩa này, đừng dùng cái danh thầy trò mà cố tình tổn thương chàng.”
Nàng rất hiếm khi nói nặng lời như vậy. Thiên Sương ngẩng đầu nhìn Vấn Thủy, nàng cũng nhìn thẳng vào đôi mắt hắn: “Trước kia ta kính ngài là một bậc trưởng bối đức cao vọng trọng, nhưng mà sau này thì không thế nữa.”
Nàng vẫn luôn là một con chó thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng là thế, một khi đã không thích ai thì tuyệt đối không giả vờ xởi lởi.
“Xin lỗi,” Thiên Sương nói.
Vấn Thủy khẳng khái đáp: “Không cần xin lỗi, phần áy náy này chẳng thể nào thay đổi được lập trường của ngài, ta cũng chẳng lạ gì đâu.”
Dứt lời, nàng quay đầu nhìn sang hội Hỗn Độn: “Sư phụ, chúng ta đi!”
“Cứ thế mà đi thôi á,” Hỗn Độn hỏi. “Không bắt luôn mấy tên này theo á?” Nó vừa nói, vừa chỉ về phía đám người Lộ Nhai. Vấn Thủy khăng khăng: “Không được, con còn muốn bọn họ đi truyền tin giúp con nữa.” Dứt lời, nàng ngoảnh đầu nhìn về phía mấy người Lộ Nhai, nói: “Ngươi có thể liên hệ với núi Vọng Trần đúng không?”
Lộ Nhai tức thì biến sắc: “Ngươi muốn làm gì?”
Vấn Thủy nói: “Đưa Hàn Thủy Thạch đến đây để đổi lấy cái bà Không Thanh này. Trước khi trời tối ta muốn thấy Hàn Thủy Thạch.”
Lộ Nhai tỏ vẻ nôn nóng, đảo mắt nói: “Trước khi trời tối thì không thể nào, Hàn Thủy Thạch đang ở trong…”
Hắn còn chưa kịp nói tên pháp bảo đã bị Vấn Thủy chặn họng: “Thế thì các ngươi liền chờ đến nhặt xác Không Thanh đi! Nếu như cô ta chết rồi thì các ngươi cũng chả cần bắt ta làm gì, phải chứ?”
Mọi người đều ngẩn cả ra. Vấn Thủy cũng không nói lời thừa thãi thêm nữa, xoay người nhảy phóc lên lưng Hỗn Độn. Hỗn Độn trông thấy mặt nàng đầy máu, thương cảm nói: “Đồ đệ đáng thương của ta, trong ba lô sư phụ vẫn còn thuốc trị thương đó, tự mình lấy đi.”
Mấy đứa Tranh, Lợi đều lục lọi tìm linh đan, chỉ có Mỹ Nhân Ngư là đưa mặt nạ cho nàng: “Mau mau đắp ngay vào đi, xem cái bộ dạng thảm hại của ngươi kìa!”
Vấn Thủy duỗi tay nhận lấy mặt nạ, còn nhe răng ra trêu hắn.
Lộ Nhai gọi với theo nàng: “Vấn Thủy! Không Thanh Tông chủ là bản tôn của ngươi, ngươi không thể làm tổn thương người được!”
Vấn Thủy thậm chí còn chẳng buồn quay đầu lại: “Trước khi trời tối sẽ không.”
Dứt lời, nàng vung tay lên. Đám thú Hỗn Độn cùng Rồng Vàng bay lên không, hướng về phía Vạn Thú Cốc.
Chỉ thoáng chốc sau, toàn bộ Vạn Thú Cốc đã nhận được thông báo từ nay về sau không được phép cho Thiên Sương vào trong Cốc nữa. Tất cả đều hoang mang không biết là đã xảy ra chuyện gì, dù sao trước kia Vấn Thủy quả thực vẫn luôn đối xử với Thiên Sương như chính sư phụ của mình.
Vấn Thủy cũng không giải thích, chỉ bảo Rồng Vàng đưa Không Thanh vào trong phòng riêng của nàng. Chỗ nàng không có nơi nào chuyên giam giữ người, trước mắt chỉ đành nhờ nó ở bên canh chừng nàng ta.
Tại một nơi khác, mấy đứa Hỗn Độn, Tranh, Thao Thiết vây lại thành một vòng tròn, Vấn Thủy ngồi xổm ở giữa. Vẫn là Hỗn Độn lên tiếng hỏi trước: “Tiếp theo làm thế nào đây?”
Vấn Thủy nói: “Nếu Không Thanh vẫn bình yên vô sự thì bọn họ sẽ không dễ dàng giao Hàn Thủy Thạch ra đâu.”
“Chặt một ngón tay của cô ta ra nhá?” Hỗn Độn hỏi.
Vấn Thủy xua tay: “Khi nào cần thì chặt sau. Tạm thời cứ cắt một lọn tóc rồi gửi qua đó cái đã.”
Mỹ Nhân Ngư nhanh tay che kín mái tóc màu vàng óng ả của mình, kinh hoàng nói: “Tàn nhẫn quá đi, thà chặt ngón tay còn hơn.”
Mặt trời dần dần ngả về đằng tây. Thiên Sương đang cùng Lộ Nhai thương lượng đối sách, bỗng dưng trông thấy ngoài cửa có một con thú nghển cổ ngó tới ngó lui. Lộ Nhai vừa nhìn thấy nó, hai huyệt thái dương bất giác run lên bần bật. Thiên Sương nhíu mày, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Con thú kia cũng chẳng nhiều lời, chỉ lẳng lặng ném lọn tóc kia về phía Thiên Sương đang ngồi. Thiên Sương cầm lọn tóc dài đen nhánh trên tay, sắc mặt biến đổi hoàn toàn. Ngay cả Lộ Nhai cũng phải lắp bắp kinh hãi: “Đây là tóc của Không Thanh Tông chủ?”
Thiên Sương không nói lời nào, còn Lộ Nhai và Bích Ly thì liền nổi cơn tam bành: “Con chó kia! Nó thật sự dám manh động thế à!”
Con thú bên ngoài cửa chính là Lỗ, nghe thấy bọn họ nói vậy thì lập tức hừ một tiếng: “Tứ Cốc chủ nhà chúng ta nói, nếu trước khi trời tối mà các ngươi vẫn không thả Hàn Thủy Thạch ra thì thứ đưa tới không phải là tóc nữa đâu!”
Lộ Nhai nổi giận đùng đùng, duỗi tay định tóm lấy nó. Lỗ tức khắc nhấc mông thả rắm, sau đó thoắt cái biến mất giữa làn khói vàng mịt mùng.
Khói vàng cuồn cuộn bốc lên, chẳng bao lâu sau cả Xuyên Đoạn và Thiên Lê đều đã cùng nhau chạy tới, mặt cắt không còn giọt máu: “Sư phụ, lò luyện đan của người vừa mới phát nổ phải không?”
……