giờ tối.
Đây là khoảng thời gian hoàng kim, thời gian bắt đầu của những người sống cuộc sống về đêm.
Linh Độ là nơi giải trí tích hợp giữa quán bar và các trò chơi điện tử, chi phí không dưới một ngàn, lúc đầu các nhân viên bộ phận B cũng không chọn đến chỗ này, nhưng mà Giang Vãn Lê nói cô mời khách, bà chủ nói vậy nên bọn họ cũng đến.
Đương nhiên các cô ấy cũng coi như có lương tâm khi không chọn ghế lô xa hoa, mà lựa chọn chỗ bình thường, có bầu không khí tốt, gọi mấy chai rượu giá không cao, bắt đầu khoác lác tài uống rượu của mình.
Giang Vãn Lê không hay đến những chỗ như vậy, chỉ có vài lần Minh Trà dẫn đến, khi cả người bị bao trùm bởi tiếng nhạc điện tử sôi động, cũng như mùi thuốc lá và mùi rượu, đầu Giang Vãn Lê hơi choáng, uống ngụm nước để bình tĩnh lại, kết quả lại uống nhầm phải rượu.
Vừa nuốt xuống, cổ họng nóng bỏng như bị lửa đốt.
Nhóm đồng nghiệp đều bận chuyện của bản thân, thỉnh thoảng lại gọi nam phục vụ đẹp trai đến đây.
“Chỗ này của các cậu có vịt không?” Các cô ấy phấn khích hỏi.
Vịt ở đây chỉ những người ngờ nghệch, đáng yêu
Giang Vãn Lê ngạc nhiên, sao giống sói đói vậy?
Nam phục vụ nghiêm túc trả lời: “Không có.”
“Thật hay giả? Lần trước tôi nghe một người bạn nói ở đây có vịt, mùi vị rất chính tông, nhưng giá cả hơi đắt.”
“Xin lỗi tiểu thư, chỗ này chúng tôi thực sự không có vịt, nếu cô muốn ăn vịt, có thể đến các phố, nơi đó có bán vịt.”
Nam phục vụ lễ phép trả lời khiến mọi người cười vang.
Thấy các cô trêu đùa nam phục vụ, lại nhìn những người đi qua đi lại, Giang Vãn Lê cảm thấy xem một lần là đủ rồi, xem nhiều cũng không có ý nghĩa, hơn nữa người các cô ấy trêu chọc, tuy rằng không tệ, nhưng so với vị kia nhà cô thì kém rất nhiều.
Một anh chàng khá đẹp trai tóc nhuộm màu xanh da trời đến gần bọn họ, trò chuyện bằng giọng điệu rất tự nhiên, vừa nhìn là biết một tay già đời.
Anh ta nhìn Giang Vãn Lê không nói gì, nên chú ý đến cô: “Tiểu thư tên gì vậy, lớn lên thật xinh.”
Giang Vãn Lê xua tay, cũng không định nói tên mình ra.
Trái lại nữ đồng nghiệp bên cạnh thấy anh ta mặc quần áo đắt tiền, diện mạo đoan chính, bắt đầu đến tự giới thiệu bản thân.
Để không ảnh hưởng đến họ, Giang Vãn Lê lấy cớ đi toilet.
Đang đi thì Giang Vãn Lê nghe thấy có một giọng nam vang lên từ phía sau: “Hai người có tật xấu sao, đi theo người ta đến WC nữ làm gì?”
Quay đầu nhìn thì thấy hai người đó chạy trối chết.
Để lại người vừa nói chuyện, cô nhìn thấy rõ mặt anh ta: “Anh…”
Tạ Hoài Dư vẫn ăn mặc thoải mái như trước kia, áo phông kết hợp quần ống rộng, nhìn thì rất thu hút nhưng vừa mở miệng thì không như vậy.
“Sao lại là cô?” Tạ Hoài Dư nhíu mày: “Thật nhàm chán.”
Biểu tình của anh ta đang nói, sớm biết là cô, anh ta sẽ không thèm giúp đỡ.
Giang Vãn Lê mím môi, định nói cảm ơn nhưng nghe anh ta nói vậy thì cô quay đầu bước đi.
Bởi vì chuyện trước kia, Tạ Hoài Dư không muốn thấy cô, đương nhiên cô cũng không muốn nhìn thấy anh ta.
Nhưng sau khi đi vệ sinh xong, lúc cô ra vẫn thấy anh ta chờ bên ngoài.
Miệng ngậm điếu thuốc đã tắt, ánh mắt không tập trung, hai tay đút trong túi quần, khiến người ta có cảm giác anh ta buồn ngủ.
Thời điểm đi ngang qua, Giang Vãn Lê cũng thuận miệng hỏi: “Sao anh vẫn ở đây?”
“Để phòng ngừa xảy ra sự cố.” Tạ Hoài Dư không thèm nhìn cô, bước đi trước.
“Có ý gì?” Cô theo sau.
“Cô không biết bộ dáng nửa tỉnh nửa say của cô thu hút rất nhiều đàn ông sao?” Tạ Hoài Dư quay đầu, cho cô ánh mắt trào phúng: “Ngộ nhỡ có người rắp tâm bất chính, gây chuyện với cô, vậy không phải sẽ xảy ra sự cố sao.”
Giang Vãn Lê hiểu: “Ừ.”
“Cô đừng nghĩ là tôi quan tâm cô.” Tạ Hoài Dư nói: “Đây là địa bàn của bạn tôi, phát sinh chuyện xấu sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cậu ta sau này, hiểu không?”
“Tôi không nghĩ là anh quan tâm tôi.” Giang Vãn Lê lơ mơ: “Tôi chưa nói gì mà.”
Tạ Hoài Dư dừng lại một lúc: “Đừng nói với tôi, một mình cô đến đây?”
“Còn có đồng nghiệp của tôi.”
“Vậy mau cút đi tìm họ đi, đừng ngây ngốc một mình.”
Tạ Hoài Dư nói xong, chọn hướng ngược lại, rời đi.
Hành động của anh ta luôn khiến người ta khó hiểu.
Giang Vãn Lê thở dài, tuy cô uống chút rượu, nhưng không đến nỗi người khác nhìn chằm chằm, anh ta rất khoa trương, cũng khá giống Bùi Thầm.
Ghế dài, nhóm đồng nghiệp vẫn nói nói cười cười, chơi cực kỳ vui vẻ.
Thời điểm cô đi chỉ có một người đàn ông, đến khi Giang Vãn Lê trở về đã có thêm mấy người, không có chỗ ngồi nên dựa vào bàn đá cẩm thạch.
“Rất xinh đẹp.”
“Lâu rồi không nhìn thấy người phụ nữ nào như vậy.”
“Không biết có bạn trai chưa?”
“Có bạn trai thì cũng đâu có sao.”
Mấy người đàn ông cầm ly rượu, bàn tán về Giang Vãn Lê.
Sắc mặt nhóm đồng nghiệp nữ không tốt lắm.
Chỗ của Giang Vãn Lê bị một người đàn ông khác chiếm mất, cô khó hiểu: “Sao lại thế này?”
Một đồng nghiệp ho nhẹ: “Có mấy ca ca muốn chơi cùng chúng ta.”
Cô ấy nói uyển chuyển, nhưng thực tế làm gì giống ca ca chút nào, mặt người nào cũng đầy dầu mỡ, nhìn giống y bộ dáng của mấy tên xã hội đen chuyên đi lừa gạt phụ nữ.
“Vậy mọi người muốn chơi sao?” Giang Vãn Lê hỏi.
Nhóm đồng nghiệp nhìn nhau: …
Đây không phải vấn đề muốn chơi hay không, người đã đến đây, hơn nữa các cô ấy cũng bị vây quanh.
Tuy rằng an ninh ở đây tốt, quả thật gọi bảo vệ đến là có thể đuổi họ đi, nhưng các cô ấy sợ đắc tội với họ, sợ trên đường về nhà sẽ bị chặn đường.
Không biết Đại tiểu thư say rượu hay thế nào, thế nhưng chỉ tay vào người chiếm chỗ của cô, bảo anh ta đứng dậy, vì đây là chỗ của cô.
Giang Vãn Lê nói năng hùng hồn: “Nếu mấy anh muốn uống rượu thì có thể tự đi mua.”
Tự nhận là nghe rất đứng đắn, nhưng mà giọng nữ trong ban đêm mông lung khiến những sinh vật giống đực mơ màng.
“Mau đứng lên.” Đại ca đứng đầu hét to: “Để cho em gái ngồi, ai cho mày ngồi đó? Đại ca là tao còn phải đứng đây.”
Kẻ chiếm chỗ phải trả lại chỗ, Giang Vãn Lê rất can đảm, trước mặt nhiều người như vậy, cô bình tĩnh ngồi xuống.
“Em gái tên gì?” Mấy người đàn ông đều hứng thú: “Sao trước kia chưa từng thấy em, lần đầu tiên đến đây chơi sao?”
Thật sự rất ồn.
Giang Vãn Lê lười trả lời.
Đồng nghiệp bên cạnh bị dọa sợ, lau mồ hôi trên trán: “Đây là lần đầu tiên chúng tôi đến đây, vị này chính là… Bà chủ của chúng tôi.”
“Oa, là bà chủ.” Người đàn ông càng hưng phấn: “Nhìn không ra, em gái là nhân vật tinh anh của xã hội, nhìn thế nào cũng giống học sinh cấp .”
Không biết bị nói giống học sinh cấp bao nhiêu lần.
Giang Vãn Lê hít sâu: “Tôi không phải học sinh cấp .”
Đáp lại cô là tiếng cười cợt nhả của họ.
Giang Vãn Lê ăn hoa quả, định chậm rãi lý luận với bọn họ.
Đồng nghiệp bên cạnh thì khủng khoảng không thôi, bà chủ thật bình tĩnh, cư nhiên còn có thời gian ăn trái cây.
Không ngọt.
Nội tâm đồng nghiệp: Đại tiểu thư à, vấn đề bây giờ không phải hoa quả ngọt hay không.
Nhưng mà đúng lúc dầu sôi lửa bỏng, có một giọng nam vang lên: “Con mẹ nó, đừng ở đây chắn đường ông.”
Mọi người nghe vậy nhìn lại.
Gương mặt anh tuấn, dáng người xuất sắc, không phải ai khác, đây không phải Tạ Hoài Dư sao?
“Oa…” Đồng nghiệp sợ ngây người, nhất thời quên sợ hãi: “Tạ thiếu?”
Tạ Hoài Dư đi đến túm áo người đàn ông ngồi gần Giang Vãn Lê ra: “Còn có, cách xa người phụ nữ của bạn tôi ra.”
Mọi người nhìn anh ta gầy yếu, giống thư sinh yếu đuối, nhưng sức lực rất khỏe, người đàn ông kia bị quăng ra xa vài mét.
Năm đó, nếu nhắc đến tên Tạ Hoài Dư, nhóm côn đồ cũng phải run sợ, nhưng tuổi càng lớn cộng thêm mấy năm nay anh ta ở nước ngoài, tên dần bị lãng quên.
Cũng có người không nhận ra anh ta.
Mấy người đàn ông này không có mắt, trợn mắt, xắn tay áo: “Mày là ai?”
Mắt thấy hai bên sắp đánh nhau.
Nếu về số lượng, Tạ Hoài Dư thiệt hơn, nhưng mà anh ta không hoảng chút nào, thậm chí còn bớt thời gian nhìn Giang Vãn Lê.
Cô rất dửng dưng, dường như vẫn đang rối rắm vấn đề trái cây không ngọt.
Lúc này, bảo vệ đến đây.
Bảo vệ ở đây không có ý định khuyên giải, nếu ai dám đánh nhau trong này, thì sẽ đuổi cổ ra ngoài.
“Con mẹ mày dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây, đêm nay là muốn chết?”
“Mau chạy, hoặc kêu anh em mày ra ngoài làm một trận, hoặc mày chết chắc.”
Khí thế mấy thanh niên này rất lớn, một bộ ở đây không cho đánh nhau thì bọn chúng ra ngoài đánh.
Đang ồn ào, bỗng vang lên một giọng nữ: “Oa.”
Quay lại nhìn, người châm ngòi là Giang Vãn Lê đứng dậy, tay vẫn cầm điện thoại còn sáng màn hình, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui sướng: “Chồng tôi đến đón tôi!”
Vừa dứt lời, đã có người xuất hiện ở lối vào cách đó không xa.
Giang Vãn Lê vui như con chim khách, chạy đến, sau đó ôm lấy người đàn ông.
Trò khôi hài phía sau dường như không liên quan gì đến cô, trong mắt chỉ có người đàn ông của mình: “Chồng, anh tới rồi.”
Được chào đón nhiệt tình như vậy, Bùi Thầm còn chưa kịp vui mừng đã ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt: “Lê Lê, em uống rượu đúng không?”
“Ừ, uống một chút.”
“Không đau đầu sao?”
“Vốn dĩ không đau, nhưng nghe anh nói vậy, hình như có hơi đau thật.” Giang Vãn Lê ấn huyệt thái dương, cười rộ lên: Thế nhưng chỉ đau một chút, anh ôm em một cái là hết đau liền.”
Dứt lời vòng tay ôm eo anh.
Một màn này khiến những người sắp đánh nhau vì cô im lặng.