Ra khỏi chính sảnh, một đường đi về phía trước, đi vào trong một cái sân nhỏ. Kiều Linh Nhi mới phát hiện cái sân này kiểu dáng lịch sự tao nhã, khắp nơi bài trí thỏa đáng, từng khúc cong trong viện, mỗi bông hoa mỗi gốc cây mỗi viên đá mỗi hồ nước đều có ý tứ khéo léo.
Có điều trong phủ viện lớn như vậy lại không nhiều hạ nhân, Kiều Linh Nhi đi đoạn đường này, không gặp được mấy người.
Một đường đi tới, thấy không ít sân nhỏ rất giống với Lưu Vân uyển của nàng, đều là phong cách biệt viện, giữa các sân nhỏ dùng vườn hoa nối nhau.
Đi tới một vườn hoa, ở giữa là một hồ nước nhỏ, bên hồ dựng một tiểu đình, tiểu đình nằm chính giữa toàn bộ hoa viên, lấy bạch ngọc làm lan can, cạnh đình có một núi giả, bạch ngọc chiếu sáng rực rỡ càng thêm nhã trí gấp bội. Bên đình là cành liễu cây đào, khắp nơi gió mát thoảng qua, làn gió khẽ lay động giữa cảnh trí này, phong cảnh cực kỳ say lòng người.
Kiều Linh Nhi ngửi lấy hương thơm nhẹ bay đến từ phía đối diện, khóe mắt cong cong, thỏa mãn dễ chịu thở dài một hơi. Một lần trước “lẻn vào” là lúc đêm tối, lại thêm có nhiệm vụ trong người, cho nên căn bản không thể thưởng thức cảnh đẹp nơi đây!
“Nhị tẩu cảm thấy thế nào?” Tông Chính Diễm nhìn dáng vẻ thả lỏng của Kiều Linh Nhi, đột nhiên rất có hứng thú muốn biết hiện giờ nàng đang nghĩ gì.
“Rất đẹp, chỉ có điều…” Lời trước của Kiều Linh Nhi là thật tâm khen ngợi, tiếp đó lại biến chuyển, quả nhiên, Tông Chính Diễm lộ ra thần sắc chờ đợi, khẽ cười một tiếng, nói: “Có chút xa xỉ.”
Tầm mắt của Tông Chính Diễm rơi vào trên lan can bạch ngọc kia, không khỏi bật cười, đối với gia đình bình thường mà nói, dùng bạch ngọc làm lan can, quả thực là cách làm xa xỉ.
Bước vào trong tiểu đình, Ngưng Hương và Lam Phong rất nhanh chuẩn bị xong trà nước cùng điểm tâm.
“Hôm qua đa tạ ân cứu mạng của đại ca!” Kiều Linh Nhi bưng một chén trà tiến lên đưa cho Tông Chính Diệp, hoàn toàn hợp với lễ nghi.
Tông Chính Diệp cũng không từ chối, đứng dậy nhận lấy chén trà, nói: “Đệ muội không cần khách khí, chúng ta đều là người một nhà.” Dù sao cũng là thê tử của Nhị đệ mình, đừng nói là thê tử đã qua cửa của Nhị đệ mình, cho dù là những nữ tử khác, hắn cũng sẽ làm giống vậy.
“Đại ca, chuyện ngày hôm qua sẽ sớm tra ra được manh mối chứ?” Tông Chính Diễm ngắm nghía chén trà, một bộ dáng phóng túng tùy tiện, duy chỉ có tinh quang ẩn chứa trong đôi mắt kia không cho người ta dễ dàng xem nhẹ.
“Nhị đệ nói chuyện này giao cho đệ ấy đi điều tra.” Tông Chính Diệp đáp.
Nghe vậy, Kiều Linh Nhi không khỏi sửng sốt, ngày hôm qua Tông Chính Dập cũng không nói gì, thậm chí cũng không hỏi nàng có bị thương không, mà nàng cũng không thể không biết người của Tông Chính gia không biết đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại nghe thấy Tông Chính Diệp bọn họ nói như vậy, lại nghĩ tới hứa hẹn mà hôm qua Tông Chính Dập nói với nàng____ bảo vệ Kiều gia, nàng, cũng là người của Kiều gia.
Thì ra, nam nhân kia cũng không phải cố ý không hỏi, mà là muốn đến lúc điều tra rõ rồi mới nói sau!
“Ngày hôm qua thật sự khiến Nhị tẩu sợ hãi rồi.” Tông Chính Diễm suy nghĩ, bỗng lời nói xoay chuyển, lại lần nữa dời tới trên người Kiều Linh Nhi.
Kiều Linh Nhi thần sắc tự nhiên, tuy vừa rồi có thất thần, nhưng xử sự không sợ hãi cũng là một sở trường lớn của nàng, cho nên giờ khắc này cũng không bởi vì bị Tông Chính Diễm đột nhiên nói đến mà bị hù sợ.
“Đại ca tới rất đúng lúc, cho nên ta cũng không bị hoảng sợ.” Kiều Linh Nhi nói chuyện đồng thời cũng liếc mắt nhìn Tông Chính Diệp, khí chất cương trực công chính trên người hắn không giống với Tông Chính Dập và Tông Chính Diễm, nhưng lại làm cho người ta nảy sinh bội phục từ tận đáy lòng.
Tông Chính Diệp bị Kiều Linh Nhi nhìn như thế cũng có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, biểu tình trên mặt vẫn rất thản nhiên, định lực mười phần.
“Tướng quân!” Một người từ ngoài viện chạy vào, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng không thấy hơi thở hỗn loạn, có thể thấy hắn ta nhất định có công phu.
“Ừm!” Tông Chính Diệp đứng dậy, người nọ thuần thục ở bên tai hắn nói mấy câu mới lui sang một bên. Sau đó xoay người nói với Tông Chính Diễm và Kiều Linh Nhi: “Diễm, đệ muội, trong triều có việc, vi huynh phải cáo từ trước.”
“Đại ca có việc thì đi mau đi!” Tông Chính Diễm không hề bất ngờ với việc Tông Chính Diệp đột nhiên nói phải đi, huynh ấy không cần phải vào triều, nhưng không có nghĩa là huynh ấy từ phương nam trở về sẽ không có công chuyện phải làm.
Kiều Linh Nhi cũng phúc thân kiểu thục nữ, trên thực tế, nàng không hề thích lễ nghi nhiều như vậy của cổ nhân.
Tông Chính Diệp bước nhanh rời đi, trong tiểu đình chỉ còn hai người Kiều Linh Nhi và Tông Chính Diễm ngồi, Kiều Linh Nhi thì một chút dáng vẻ không được tự nhiên cũng không có, vẫn thưởng thức mỹ vị của điểm tâm.
“Ngưng Hương, đi đem cầm cùng khúc phổ của ta mang tới đây.” Kiều Linh Nhi nói với Ngưng Hương.bg-ssp-{height:px}
“Vâng, tiểu thư.”
“Ngưng Hương, ngươi phải sửa xưng hô đi.” Kiều Linh Nhi uốn nắn lỗi sai.
Mặt nhỏ của Ngưng Hương đỏ lên, cúi đầu gọi một tiếng “Phu nhân”, một tiếng “Phu nhân” này thật sự rất không quen.
Đối với hành động bình thường này của Kiều Linh Nhi Tông Chính Diễm lại càng có hứng thú, nghĩ đến lời nói hôm đó ở trên thuyền hoa, vì thế nên hỏi: “Nhị tẩu, hai tháng trước ở trên thuyền hoa tẩu nói ta giống một người bằng hữu của tẩu, không biết là vị bằng hữu nào?”
Tay đang lấy điểm tâm cũng không bởi vì câu hỏi này của Tông Chính Diễm mà dừng lại, Tông Chính Diễm bề ngoài nhìn như phóng túng tùy tiện, nhưng mức độ khôn khéo của hắn cũng không phải bình thường.
Kiều Linh Nhi vẻ mặt thản nhiên, vô tội hỏi ngược lại: “Ta từng nói thế à?”
Tông Chính Diễm bởi vì vấn đề này mà sửng sốt một chút, sau đó tà tà bật cười, nói: “Không nói qua ư?”
“Lời ta đã nói ta đều nhớ được, nhưng ta thực sự không nhớ rõ đã từng nói Tam đệ giống bằng hữu của ta!” Kiều Linh Nhi nói vô cùng vô tội, trước khi hắn muốn mở miệng lại nói: “Lẽ nào Tam đệ không nhớ sao, Kiều Tứ tiểu thư trước giờ đều không có bằng hữu, bất kể là thiên kim hay công tử nhà khác, đều không phải bằng hữu. Nhất là những công tử khác, nếu lỡ đụng phải thì ngay cả tên cũng không gọi ra được, Tam đệ, đệ hẳn rất rõ ràng không phải ư?”
Nhìn Kiều Linh Nhi tiêu sái thoải mái, Tông Chính Diễm khẽ nhíu mày, lời này của nàng nói ra rất nhẹ nhàng, thế nhưng mùi châm chọc trong đó lại vô cùng dày đặc.
Có điều, trong thời gian ngắn nhất Tông Chính Diễm đã điều chỉnh tốt tâm tư, hơn nữa còn di chuyển thân thể của mình một chút, nhích tới gần Kiều Linh Nhi.
“Ngươi là ai? Thực sự là Kiều Linh Nhi?” Tông Chính Diễm thấp giọng hỏi.
Phía sau Lam Phong cũng chuẩn bị kỹ càng, kinh thành người nào không biết Tam công tử phong lưu, cũng bởi vì hắn vốn có bản tính đó, mà vô số nữ tử đều cam tâm tình nguyện. Nhưng bây giờ, tiểu thư nhà nàng đã là Nhị tẩu của hắn, hắn không thể có bất kỳ tâm tư nào!
“Không phải là ta, chẳng lẽ là ngươi?” Kiều Linh Nhi lười biếng hỏi.
Nàng là Kiều Linh Nhi, nhưng lại không phải là Kiều Linh Nhi thiên kim tiểu thư yếu đuối trước kia, nàng càng không quên, người trước mắt có một khuôn mặt quen thuộc, nhưng lại là một trong những người đồng lõa hại chết chủ nhân thân thể trước kia của nàng.
Nếu như là Lam Táp, cậu ấy tuyệt đối không có khả năng trơ mắt nhìn có người rơi xuống nước mà ngồi yên không để ý đến, đương nhiên là ngoại trừ kẻ xấu.
Còn Tông Chính Diễm, không phải là nàng hạ thấp hắn, nhưng ở trong mắt của nàng, Tông Chính Diễm kém xa Lam Táp.
“Ta hoài nghi, ngươi là giả mạo.” Tông Chính Diễm ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Có lẽ, ta có thể đi kiểm chứng một lần…”
“Miễn là ngươi có bản lĩnh đó!” Kiều Linh Nhi không đổi sắc mặt cười một tiếng, không hề sợ hãi.
Tông Chính Diễm cũng có chút không rõ ràng, nụ cười của nàng tự tin như thế, chẳng lẽ là hắn đoán sai rồi? Thế nhưng chênh lệch giữa hai người trước sau lại vô cùng lớn, hắn có chút vô phương tiếp nhận.
Kiều Linh Nhi cười ranh mãnh, cho dù hoài nghi thì có ích lợi gì, nàng bây giờ hoàn toàn là Kiều Linh Nhi!
Về phần Tông Chính Diễm, có lẽ nàng cũng có thể mượn cơ hội này “giáo dục dạy dỗ” hắn thật tốt, để hắn đi vào “nề nếp”, vẫn là Lam Táp lúc trước đáng yêu hơn.
“Tam đệ, Nhị tẩu biết đệ tinh thông âm luật, trước đó vài ngày tẩu vô tình có được một quyển khúc phổ, có nhiều chỗ không cách nào hiểu rõ, có thể hay không xin đệ giúp một chút?” Kiều Linh Nhi thấy Ngưng Hương mang cầm tới, rất nhanh thay đổi đề tài.
Tông Chính Diễm nhìn thoáng qua nữ tử rất nhanh thu liễm lại bộ dáng giảo hoạt, tầm mắt dời đến trên khúc phổ kia, tâm tư bách chuyển, lại vẫn không có cách nào nhìn rõ nàng, quên đi, tối nay cứ tìm Khinh và Du thảo luận một chút tốt hơn!