Đối với những lời nói của Tiêu Mỹ Nhân, ba người lớn ở đây xuất hiện ba loại tâm tư khác nhau, Hàn Linh là lúng túng xen lẫn chút căm tức, Hạ Linh Doanh nhìn Hàn Linh, đối với nàng có một chút ấn tượng, không ngơ chớp mắt đã trở thành người mẫu. Hàn Linh nhìn nhìn Tiêu Mạc Ngôn, cho rằng Tiêu Mạc Ngôn có thể vì mình mà lên tiếng, ít nhất là cho mình chút mặt mũi mà trách cứ Tiêu Mỹ Nhân, thật không nghĩ đến tâm tư của Tiêu mama đặt hết lên cô bé nhỏ, ôm Tiêu Mỹ Nhân hôn một cái thật kêu, hết sức vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn của bảo bối nhà họ Tiêu tựa hồ có thể "giết người không cần dao", giết người không thấy máu...
Mang theo một tia không cam lòng và cô đơn, Hàn Linh rời khỏi. Tiêu Mỹ Nhân nhìn nàng ta rời đi, vui vẻ mà ôm cổ Tiêu Mạc Ngôn, đối với Tiêu mama cũng chu cái mỏ lại gần muốn hôn.
Hạ Linh Doanh trầm mặc đứng ở một bên, nhìn hai mẹ con họ Tiêu
"Mỹ Nhân, con xuống lầu tìm dì Đản Đản chơi một lát đi, mẹ có chuyện muốn nói với mẹ Hạ."
Cuối cùng vẫn là Tiêu Mạc Ngôn tìm cách đuổi khéo bóng đèn, Tiêu Mỹ Nhân bình thường nhất định sẽ không để hai mẹ ở chung còn mình bị ra rìa, nhưng lúc này lại rất nghe lời, bỏ cánh tay nhỏ nhắn ra khỏi cổ Tiêu Mạc Ngôn, vẫn không quên đóng cửa cho hai mẹ lúc ra ngoài....
Lúc Mỹ Nhân ở đây thì không có cảm giác gì, nhưng đợi bảo bối vừa đi, chỉ còn lại mình và Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh lại có chút bất an
Tiêu Mạc Ngôn nhìn Hạ Linh Doanh, năm tháng trôi qua, cải biến quá nhiều nhân tình thế thái, nhưng nữ nhân trước mắt vẫn như trước, lúc bất an mặt sẽ hồng lên. Tiêu Mạc Ngôn ôm hai tay lắc đầu muốn cười.
Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn ôm lấy hai tay lại nhìn mình lắc đầu, nàng cắn c ắn môi dưới, ngập ngừng mở miệng
"Tiêu."
Tựa hồ lúc hai người ở cùng một chỗ, khi cãi nhau phần lớn đều là Hạ Linh Doanh mở miệng nói, vấn đề này hai người đã từng cùng nhau nghiên cứu thảo luận qua, Tiêu Mạc Ngôn cho rằng mỗi lần cãi nhau đều là phu nhân mình cố tình gây sự, cho nên mới phải mở miệng muốn hòa hoãn làm lành trước.
Hạ Linh Doanh cười cười không cùng Tiêu Mạc Ngôn chắp nhặt, chỉ có đáy lòng biết rõ vì sao nàng làm như vậy. Vô luận thế sự biến hóa như thế nào, Tiêu Mạc Ngôn ở trong mắt nàng vẫn luôn là người chói rọi rực rỡ nhất, nàng vẫn luôn lo sợ hãi một ngày sẽ bị người khác cướp mất, vì vậy nàng phải đem Tiêu Mạc Ngôn nắm trong lòng bàn tay mới có thể yên tâm được.
Nhìn chằm chằm vào đối phương một hồi, Tiêu Mạc Ngôn tiến lên một bước đi đến bên cạnh Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh theo bản năng lùi về sau một bước, phải tựa vào mặt bàn. Hai tay vượt qua thân thể Hạ Linh Doanh đặt trên hai cạnh bàn, Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của phu nhân nhà mình, Hạ Linh Doanh khẩn trương cúi đầu, hô hấp có chút rối loạn.
"Xem ra là tôi nghĩ lầm rồi."
Tiêu Mạc Ngôn lầm bầm lầu bầu mấy câu, Hạ Linh Doanh ngẩng đầu nhìn nàng, một tay không tự giác đặt ở trước ngực như muốn đẩy Tiêu Mạc Ngôn ra, Tiêu Mạc Ngôn lại bắt lấy tay nàng đặt lên trên bàn, bảo trì tuyệt đối quyền khống chế.
"Thành thói quen?"
Làm như nhớ tới ngày đó, Tiêu Mạc Ngôn kiều mị cười cười, không sợ khoảng cách đã gần đến mức hô hấp cũng có thể nghe thấy, nàng đem môi mỏng dán vào bên tai đã phiếm hồng của Hạ Linh Doanh "Ngô đạo diễn có thói quen như vậy sao? Hắn làm vậy với em?.."
"Tiêu."
Đã thật lâu không có thấy Tiêu Mạc Ngôn như vậy, Hạ Linh Doanh mang theo một tia quẫn bách, tim đập như sắp lao ra khỏi lồ ng ngực. Tiêu Mạc Ngôn tất nhiên là cảm thấy được, tay kia phủ l3n ngực của Hạ Linh Doanh
"Tim em cũng có thể đập mạnh vậy sao?"
Hạ Linh Doanh cảm giác môi mình hơi khô, nàng cuối thấp đầu không dám nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn cười cười, tay đặt ở trên ngực dời đi, nắm lấy cằm của người đối diện
"Phu nhân, em nói mị lực của ra có phải giảm mạnh theo thời gian rồi phải không? Em rõ ràng cũng không muốn nhìn tôi."
Thanh âm vô tội, mang theo một tia mị hoặc quen thuộc, Hạ Linh Doanh bị ép phải ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhìn thấy trong mắt nàng thần thái câu nói quen thuộc, Hạ Linh Doanh có chút thất thần. Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo của Hạ Linh Doanh gần trong gang tất đến nửa ngày, môi liền không hề báo trước dán lên môi đối phương.
Thân thể Hạ Linh Doanh khẽ run lên, hô hấp lập tức hỗn loạn, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, đôi môi Tiêu Mạc Ngôn liền rời đi như chuồn chuồn lướt nước, lại càng giống như hành vi ác ý khiêu khích.
"Tiêu--"
Hạ Linh Doanh cuối cùng cũng không mở miệng, trong mắt mang theo một tia cầu khẩn. Tiêu Mạc Ngôn nhìn thấy, nhịn không được nhếch miệng lên, không do dự nữa, nàng cúi người một tay ôm lấy eo nhỏ của Hạ Linh Doanh, thật sâu hôn xuống.
Hai người đã bao lâu không có nụ hôn nồng cháy như vậy rồi, quá nhiều người quá nhiều việc kẹp giữa hai nàng, tình yêu theo thời gian dần dần biến thành tình thân, lửa nóng trong tình yêu đều bị cuộc sống vùi lấp, Tiêu Mạc Ngôn ôm Hạ Linh Doanh hôn nồng nhiệt, trong thoáng chốc, tựa hồ quay lại lúc hai người mới quen, những năm tháng của tuổi trẻ.
Nụ hô chấm dứt, Hạ Linh Doanh tựa ở trong ngực Tiêu Mạc Ngôn thở gấp, Tiêu Mạc Ngôn một tay ôm lấy eo nàng, tay kia khẽ vuốt lưng
"Phu nhân."
"Sao?"
Hạ Linh Doanh nhìn nàng, trong mắt còn mang theo vẻ mông lung đ ộng tình, Tiêu Mạc Ngôn nhìn ánh mắt của nàng
"Tôi cảm thấy đã đến lúc cần phải điều chỉnh một chút về cuộc sống bây giờ của chúng ta rồi."
Tiêu Mạc Ngôn nói ra khiến cho Hạ Linh Doanh cũng lâm vào trầm mặc, hoàn toàn chính xác, bởi vì Mỹ Nhân, bởi vì công tác, bởi vì nhiều việc vặt vãnh phức tạp....hai người đã từ lâu không có không gian riêng rồi, thời gian nói chuyện bị giảm bớt nên tất yếu sẽ gia tăng sự hiểu lầm, Tiêu Mạc Ngôn đúng là đã nói ra trọng điểm của vấn đề.
"Em vẫn luôn một mực lo lắng tìm bảo mẫu, em cảm thấy A Đan thế nào? Mỹ Nhân cũng sẽ nhanh chóng đi học, lúc đó sẽ đỡ hơn."
Tiêu Mạc Ngôn ôm Hạ Linh Doanh nói nhỏ, nhớ tới A Đan, Hạ Linh Doanh cười cười
"Cô ấy trông Mỹ Nhân em rất an tâm, Đằng Diêm cũng ưa thích hài tử, không có việc gì làm thì muốn đến chơi cùng Mỹ Nhân. Nhưng như thế hai nàng sẽ không có nhiều thời gian riêng tư, chúng ta không thể vì lợi ích bản thân mà đẩy trách nhiệm cho người khác. Hơn nữa Tiêu không cảm thấy từ khi ở cùng chung với A Đan, Mỹ Nhân nói chuyện rất người lớn sao?"
Tiêu Mạc Ngôn nghe xong cũng nhíu mày
"Em lo lắng về cách giáo dục trẻ con của A Đan? Được rồi, đi thôi, xuống lầu, chúng ta đi xuống xem một chút rồi hãy nói tiếp, được hay không, nhìn xong sẽ cùng nhau thương lượng lại."
Hai chữ "thương lượng" khiến cho Hạ Linh Doanh mỉm cười, nàng nhẹ gật đầu, muốn thoát ra khỏi vòng ôm của Tiêu Mạc Ngôn để đi ra ngoài, nhưng đi chưa được hai bước, đã bị Tiêu Mạc Ngôn nắm trở về, nàng sửng sốt nhìn về phía Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn cười cười, bắt lấy tay của nàng, mười ngón tay đan xen vào nhau, ôn nhu nói
"Đi thôi."
Trong nháy mắt, tâm như là đắm chìm trong ánh mặt trời rực rỡ, Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn nhẹ gật đầu, bước chân tựa hồ cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
**********
A Đan hiện tại đã không còn là vệ sĩ thân cận của Tiêu Mạc Ngôn hay Hạ Linh Doanh nữa rồi, nàng đã có văn phòng riêng, lúc không có chuyện gì làm sẽ tới Thánh Hoàng đi dạo, đại đa số thời gian vẫn là ở Tiêu gia làm việc, từ khi có nàng, A Sâm cảm thấy áp lực bớt đi rất nhiều.
Trong phòng, Tiêu Mỹ Nhân đang ngồi ở trên ghế sa lon xem phim hoạt hình, A Đan đưa cho bé quả táo mới gọt xong
"Mỹ Nhân, con phải ăn nhiều hoa quả một chút, dì nghe nói Đại Tiêu nhà con khi còn bé rất thích ăn trái cây, bởi vậy lớn lên mới thông minh như vậy, quản một công ty lớn như vậy a."
Tiêu Mỹ Nhân nhận lấy quả táo, chăm chú nhìn A Đan
"Đản Đản a di, ý của dì là Đại Tiêu thông minh là vì ăn quả táo sao?"
A Đan bị nghẹn ở họng, nàng cảm thấy đứa nhỏ này là Tôn ngộ không chuyển thế, cứ để phát triển như vậy, sợ là trong nhà không ai có thể quản được nhóc con này. Ho khan một tiếng, A Đan nói sang chuyện khác
"Hai mẹ của con thế nào rồi? Còn cãi nhau sao?"
Nhắc tới chuyện này, kẻ hứng thú xem phim hoạt hình tựa hồ cũng có chút suy yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mỹ Nhân nhăn lại, cắn một miếng táo
"Đản Đản a di, vì lý gì con chưa thấy dì và Đông Đông a di cãi nhau?"
"Đó là bởi vì dì là người yêu tốt. Hai mẹ của con vẫn tiếp tục cuộc chiến hả?"
"Không có, thế nhưng hai mẹ không nói lời nào, Đại Tiêu cũng không cùng con chơi đùa nữa."
Tiêu Mỹ Nhân rất không vui, bé hiện tại chẳng có bụng dạ nào nói chuyện, bởi vì hai mẹ đối với bé đều quan trọng như nhau, thiếu một người cũng không được, bé không cần mẹ Hạ ôn nhu chăm sóc mình nữa, cũng không cần Đại Tiêu chọc cười mình, bạn nhỏ Mỹ Nhân chỉ muốn một nhà ba người hòa thuận vui vẻ như xưa mà thôi.
"Haizzz, chuyện của người lớn thiếu nhi không hiểu đâu, dì không phải đã nói với con rồi sao? Cái này kêu là "Không cần lo lắng", Đại Tiêu nhà con am hiểu mấy chuyện này a."
Dù sao Tiêu Mạc Ngôn cùng Hạ Linh Doanh cũng không ở đây, đối với một đứa bé, A Đan có thể nói thoải mái, Mỹ Nhân nghe rất chăm chú, quả táo đúc vào miệng, khuôn mặt mập mạp phồng lên
"Thế nhưng là Đại Tiêu nói mẹ lúc trước không có con, nàng ta cùng Mẹ Hạ sống rất vui."
"Tốt? Con tin lời Đại Tiêu hả?"
A Đan gọt nhanh quả táo rồi thả vào miệng, vừa nhai vừa nói
"Đại Tiêu nhà con năm đó với mẹ Hạ của con huyên náo chết đi sống lại đấy, thiếu chút nữa phơi thây ở Thánh Hoàng, a, cái gọi là phơi thây chính là nằm ở cửa ra vào của Thánh Hoàng giả chết. Cũng nhờ mẹ Hạ của con tốt tính, thương yêu nàng ta, nếu xấu tính thì đã sớm đem Đại Tiêu nhà con ném đi rồi. May mắn là con không di truyền tính xấu của Đại Tiêu....."
̀