Xe ngựa tiếp tục đi đến cổng thành, xa phu đưa ra lệnh bài của Đại Lý Tự, Thẩm Nhiễm mơ hồ nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Chu đại nhân muốn ra khỏi thành sao?”
“Đúng vậy.”
“Cho đi!”
Thanh Lệ khẽ kéo tay chủ tử nhà mình: “Cô nương cứ ngồi yên, để nô tỳ xuống xe kêu người cho ạ.”
Thẩm Nhiễm nói: “Không sao, ngươi cứ ngồi đó đi.”
Thanh Lệ đáp: “Bây giờ đã ra khỏi thành rồi! Sao có thể nói là không có việc gì? Cô nương không sợ hắn trả thù người sao?”
Thẩm Nhiễm nói: “Nếu hắn thật sự muốn đối xử với ta như thế thì sẽ không ở trước mặt bao người mang ta ra khỏi thành, càng không cần dùng xe ngựa Chu phủ.”
Nghe Thẩm Nhiễm nói như thế, trái tim bất an của Thanh Lệ mới dần dần bình tĩnh lại, lúc lâu sau, nghẹn ra một câu, điều này cũng đúng.
Sau khi ra khỏi thành, chỉ nghe xa phu “Hu” một tiếng, xe ngựa dừng lại.
Xa phu quay đầu lại, vén màn lên nói: “Thẩm cô nương, đại nhân nhà ta ở khách điếm phía trước chờ ngài.”
“Ta đã biết.”
Thẩm Nhiễm xuống xe ngựa, bảo Thanh Lệ ở chỗ cũ đợi rồi một mình bước vào. Cửa khách điểm treo hai chữ “Đóng cửa”.
Đẩy cánh cửa gỗ ra...
Chu Thuật An thân hình cao lớn, dáng người thẳng tắp, vậy nên Thẩm Nhiễm chỉ có thể ngẩng đầu mới đối diện được với hắn.
Chỉ là hôm nay trong đôi mắt xinh đẹp lại ẩn chứa vài phần tức giận. Hắn đã nhìn ra.
Chu Thuật An bước đến, một phen nắm lấy tay nàng, Thẩm Nhiễm hơi kháng cự mà lui về sau, nhưng người nam nhân này nắm rất chặt, nhiệt độ trong lòng bàn tay vô cùng nóng bỏng, nàng chỉ có thể bước theo hắn, đi đến bên bàn gỗ, cùng hắn ngồi xuống.
Khách điếm này nổi danh gần xa, yên tĩnh lại thanh nhã, trông từ cửa sổ ra còn có thể nhìn thấy ánh đèn ngang dọc đan xen ở tiền viện, nhìn vầng sáng màu cam làm Chu Thuật An chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp nàng...
Nàng mặc váy liền phết đất điểm hoa văn vàng nhạt, ánh mắt nghiêm nghị đi ngang qua lưu dân, nét kiêu kỳ quyến rũ lưu chuyển giữa mày, khiến hắn nhìn thấy thì nhịn không được than một câu, mặt phù dung(), tâm lạnh bạc...
() Xinh đẹp.
Chu Thuật An nhéo tay nàng, nghiêng đầu hỏi, “Có đói bụng không?”
Thẩm Nhiễm cắn môi dưới, nghĩ thầm người này không phải điên rồi đấy chứ! Mất công đưa nàng ra khỏi thành như thế, chẳng lẽ chỉ vì ăn cơm thôi sao?
Thẩm Nhiễm nhẹ giọng nói: “Ta đã dùng qua ngọ thiện().”
() Cơm trưa.
Chu Thuật An nói: “Vậy thì ăn thêm chút đi, quá gầy.”
Thẩm Nhiễm nhìn hắn nói: “Ta mập ra rồi, Chu đại nhân không nhìn ra sao?”
Nghe vậy, Chu Thuật An ngơ ngẩn.
Cho dù học hành, khổ đọc hơn mười năm, đọc vạn quyển sách khác nhau, nhưng giờ phút này hắn vẫn không biết nên đáp lại thế nào, nhìn nàng, nặng nề mở miệng: “Là mắt ta vụng về.”
Thẩm Nhiễm khẽ nhướng mày, rồi lại trở về bình thường. Đúng lúc này, tiểu nhị đầu đội khăn vấn xám đi tới, dùng khăn lau lau bàn, thấp giọng hỏi: “Nhị vị khách quý muốn chọn món gì?”
Chu Thuật An nói thẳng: “Trứng cuộn, càng cua, trứng cá vỏ tôm, hai bát mì sợi.”
“Xin đợi một lát.”
Thẩm Nhiễm nhìn hắn hỏi: “Chu đại nhân thường xuyên tới khách điếm này?”
“Không tính là thường xuyên, thỉnh thoảng ra khỏi thành phá án có đi qua nơi này, đã tới hai lần.” Chu Thuật An hỏi nàng, “Nàng thì sao, đã tới nơi này?”
Thẩm Nhiễm nghĩ nghĩ, nói: “Hình như là lần đầu.”
Chu Thuật An nâng khóe miệng. Dường như sớm đã đoán được nữ tử kinh diễm động lòng người sẽ không nhớ rõ việc nhỏ này.
Thẩm Nhiễm ăn hai miếng cháo thì buông đũa.
Nàng lẳng lặng ngồi bên người hắn, cũng không nói lời nào, chỉ lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, ám chỉ với hắn nàng cần phải đi.
Chu Thuật An làm sao lại không nhìn ra tâm tư của nàng?
Nhưng nam nhân này cố tình giả bộ có mắt không tròng, nhàn nhã dùng bữa, sau khi đặt đũa xuống, lại gọi người châm trà, thong thả nhâm nhi.
Trong lòng Thẩm Nhiễm không hiểu rõ, nàng không hiểu nổi hôm nay hắn rốt cuộc có ý gì.
Sắc trời nặng nề, gió thu thổi từng cơn, hầu kết Chu Thuật An vừa động, mở miệng, “Lần trước ta nói với nàng cái gì, nàng còn nhớ không?”
“Ngẫm nghĩ nhiều lần, không dám quên.” Dứt lời, Thẩm Nhiễm ngước mắt nhìn hắn nói: “Nhưng Chu đại nhân ở trong lòng ta vẫn luôn là chính nhân quân tử.”
Môi mỏng của Chu Thuật An khẽ cong, cúi đầu hôn lên đôi mắt nàng, “Quân tử sẽ giúp người hoàn thành nguyện vọng, ta không phải.”()
() Câu này ý là Chu Thuật An không muốn thả Thẩm Nhiễm đi, mà nguyện vọng của Thẩm Nhiễm thì là muốn ổng đừng dán vào nữa.
Hơi thở ấm áp của nam nhân phủ lên mi mắt nàng.
Lông mi Thẩm Nhiễm khẽ run rẩy, tâm cũng rung động theo.
Một quyền thần giỏi tâm kế như hắn, nếu không chịu làm quân tử, nàng không biết chính mình có chống đỡ nổi không nữa.
Trong lúc suy nghĩ, Chu Thuật An nói từng chữ bên tai nàng: “Hôm nay tuy ta gạt nàng, nhưng câu nói muốn chăm sóc nàng kia lại là sự thật, vĩnh viễn không thay đổi.”
“Làm thê tử của ta.”
Ngay khi giọng nói vừa dứt, trong cổ họng Thẩm Nhiễm xuất hiện một cảm giác chua xót mơ hồ, hỉ nộ ái ố trong nháy mắt trào lên chóp mũi. Lời hứa hẹn đáng quý, chỉ là Chu Thuật An không biết, lời ngon tiếng ngọt của hắn lại không bằng một phần vạn của Lý Đệ.
Giờ khắc này là mật đường, có lẽ ngay sau đó lại biến thành tì sương().
()Tì sương: tên một vị thuốc độc.
So với khí thế bức người trên người hắn, nàng càng không nghe nổi lời hắn nói.
Thẩm Nhiễm nhăn mi, đưa tay ấn ấn huyệt Thái Dương.
Chu Thuật An thấy nàng như vậy, trong lòng nhói lên: “Làm sao vậy?”
Thẩm Nhiễm đơn giản dựa vào vai hắn, trong giọng nói pha lẫn vài phần mềm mại: “Ngoài thành hơi lạnh, gió thổi khiến ta đau đầu.”
Hắn ngẩn ra. Hoá ra là vậy.
“Ta muốn hồi phủ.” Thẩm Nhiễm nói.
“Được, ta đưa nàng về.”
Theo tiếng trống lúc hoàng hôn, Thẩm Nhiễm trở về Thẩm phủ, trong viện yên tĩnh không có một chút động tĩnh.
Rửa mặt xong, nàng chậm rãi nằm xuống. Đêm đó, nàng mơ mơ màng màng rơi vào giấc mộng. Trong mộng, nàng bước xuống từ một chiếc xe ngựa bốn phía treo tơ vàng sa lụa, đi vào khách điếm kia, ngoài thành có không ít lưu dân xin cơm, biển người mênh mông, nhiều không đếm xuể.
Sau khi nàng ngồi xuống, gọi vài món ăn gồm trứng cuộn, trứng cá vỏ tôm, càng cua.
Ngay lúc này bỗng dưng có một tiểu nam hài khuôn mặt nhỏ gầy tới mức hóp lại, hai mắt như chuông đồng lớn đi đến bên cạnh nàng: “Quý nhân, quý nhân, ta đã ba ngày không được ăn gì, sắp không đi nổi nữa rồi.....”
Mơ tới đây, Thẩm Nhiễm tỉnh dậy, xoa mặt, hướng về phía cửa, gọi lớn: “Thanh Lệ! Thanh Lệ!”
Thanh Lệ chậm rãi đi vào, “Cô nương làm sao vậy?”
Thẩm Nhiễm vẻ mặt suy tư hỏi: “Khách điếm ngoài thành kia có phải trước đây chúng ta từng đi qua không?”
Thanh Lệ nhíu mày nói: “Cái này...... Nô tỳ cũng nhớ không rõ, sao tự dưng cô nương lại hỏi như vậy ạ?”
Thẩm Nhiễm lẩm bẩm nói: “Chắc chắn ta từng tới đó, nhưng mấy món ăn đó, liệu có phải nàng nhớ lầm hay không...?”
Thanh Lệ thấy vậy nói nhỏ: “Cô nương đang nói gì thế ạ? Món ăn gì cơ?”
Thẩm Nhiễm lặng im không nói, nhớ lại những dấu vết mơ hồ ở nơi sâu thẳm trong kí ức, trước khi xuất giá, số lần nàng ra khỏi thành có thể đếm rõ.
Một lần là theo tổ mẫu đi về phía nam dưỡng bệnh, khi đó nàng còn nhỏ.
Một lần khác là vào năm Nguyên Khánh thứ mười ba, nàng rời khỏi thành đi vấn an ngoại tổ mẫu. Lúc ấy, ngoài thành Trường An ôn dịch tràn lan, lúc nàng về thì vừa vặn là lúc cấm đi lại ban đêm nên bị ngăn ở ngoài thành.
Sở dĩ nàng có ấn tượng khắc sâu về một năm ấy, một là bởi vì dịch bệnh, hai là bởi vì khoa cử.
Năm đó là năm nàng và Lý Đệ định hôn sự, cũng là năm Chu Thuật An thi đậu Trạng Nguyên.
Trái tim Thẩm Nhiễm đập thình thịch.
Nàng nhớ tới gian khách điếm kia, nhớ tới ngày ấy ăn qua trứng cuộn, thậm chí nhớ tới tiểu nam hài y phục tả tơi, nghĩ tới đầu muốn nổ tung, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Chu Thuật An.
Thanh Lệ nói: “Cô nương đang suy nghĩ cái gì thế ạ?”
Thẩm Nhiễm dụi mắt, thở ra một hơi, tự hỏi: Tại sao hắn lại mang nàng tới khách điếm kia? Ngày ấy bọn họ đã gặp nhau sao?
Một đêm không ngủ, mãi đến hừng đông mới chợp được mắt.
Thẩm Nhiễm cố ý dặn dò Thanh Lệ không cần gọi nàng dậy, nhưng vẫn bị lay tỉnh.
“Cô nương, người mau dậy đi.”
Thẩm Nhiễm đứng dậy, nhíu mày nói: “Có chuyện gì sao?”
Thanh Lệ nói: “Đại Lý Tự Chu đại nhân tới phủ.”
Lời này vừa dứt, trong đầu Thẩm Nhiễm bỗng ầm vang một tiếng.
Khi Chu Thuật An vào kinh đi thi, nàng không nhớ ra, nhưng Chu đại nhân tới cửa xét nhà, nàng nhớ rất rõ. Đại Lý Tự Khanh tới cửa, có thể có chuyện gì tốt?
Nguyên Khánh năm thứ mười sáu, lá cây rơi rụng, gió lạnh thổi qua.
Triều đình tân quý, cận thần của thiên tử, nam nhân mặc áo bào tím, tay cầm thánh chỉ, phụng mệnh xét phủ Vân Dương hầu. Cách mấy ngàn ngày đêm, nàng vẫn nhớ rõ như in thanh âm của hắn, “Tội thần Thẩm Văn Kỳ tiếp chỉ.”
“Lý phu nhân, trở về đi.”
Thẩm Nhiễm hít sâu một hơi, đứng dậy nói: “Người đang ở đâu?”