Editor: Anthea
Sương khói cuồn cuộn, Lục Yến mắt thấy tất cả người đang phúng viếng ở Bách An đường của phủ Trấn Quốc công trong phút chốc hóa thành bột mịn.
Nháy mắt, thái dương chói chang ở Trường An bị mặt trời sắp lặn ở biên cương thay thế.
Gió bắc thổi mạnh, chim nhạn bay về phía nam.
Trên cao nguyên mọc đầy cỏ khô, nhìn ra xa núi non trùng trùng điệp điệp, mây mù bao phủ, gần chỗ hành lang gấp khúc đan xen là rường cột chạm trổ.
Nơi này chính là phủ Trường Bình hầu.
Đột Quyết tới xâm phạm, An Bắc Đô Hộ Phủ xuất binh nghênh chiến.
Trận chiến kéo dài suốt nửa năm, lúc trở về đã là cuối thu.
Phủ Trường Bình hầu nơi nơi giăng đèn kết hoa, tơ lụa đỏ rực bay trong gió.
Tô Hành kéo dây cương, xoay người xuống ngựa, hồi phủ vấn an mẫu thân.
Tiến vào cửa, Tề thị đang nói chuyện với Lỗ phu nhân-phu nhân của phó Đô Hộ, thấy hắn phong trần mệt mỏi thì cười nói: "Con về sớm hơn ta nghĩ."
Tô Hành đưa kiếm trong tay cho thị vệ, "Nhi tử thỉnh an mẫu thân."
Lỗ phu nhân cười nói: "Hầu gia lần này đã lập công lớn rồi, chắc hẳn ba bốn năm tới Đột Quyết sẽ chẳng có cách nào ngóc đầu lên được đâu."
Tô Hành nói: "Phó Đô Hộ cũng có công lao không nhỏ."
Trong lúc nói chuyện, Tô Hành liên tiếp quay đầu trông ngóng.
Ánh mắt Tề thị hơi ngập ngừng, thấp giọng nói: "Chân Nhi bị phong hàn nhẹ, vừa rồi đại phu đã tới thăm khám, dặn dò con bé không được ra ngoài hứng gió nên lúc này mới không ra ngoài đón con."
Tô Hành đứng dậy nói: "Bị phong hàn? Để con đi xem."
Tề thị thấy tâm hắn đã bay đi đâu mất, xua tay nói: "Được rồi, con đi đi."
Tô Hành xoay người rời đi, Lỗ phu nhân cười nói với Tề thị: "Tiểu hầu gia vừa hết hiếu kỳ lại đánh thắng trận, lúc này cũng nên thành hôn.
Nhìn cái dáng vẻ kia, nhất định là có người thương rồi."
Tề thị gật đầu cười nhẹ, vẫn chưa nhiều lời.
Tô Hành bước nhanh đến Tây viện, thấp giọng hỏi tỳ nữ: "Tam cô nương đâu?"
"Tam cô nương uống thuốc xong, mới vừa nghỉ ngơi." Tỳ nữ khom người nói: "Hầu gia có muốn nô tỳ đi thông truyền một tiếng không ạ?"
"Không cần." Tô Hành nói, "Ta ở bên ngoài chờ muội ấy cũng được."
Hoàng hôn buông xuống, Thẩm Chân chậm rãi mở mắt, Thanh Khê nói: "Hầu gia đã trở lại, hiện đang ở bên ngoài chờ người ạ."
Thẩm Chân lập tức ngồi dậy: "Sao không đánh thức ta?"
Thanh Khê nói: "Hầu gia đặc biệt dặn dò......"
Thẩm Chân vội vàng đứng dậy nói: "Mau mời người tiến vào."
Một lúc lâu sau, Tô Hành tiến vào nội thất, hắn đi qua, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Chân, nói: "Sao tự dưng lại bị phong hàn? Thân thể đã khá hơn chưa?"
"Đã tốt hơn nhiều rồi." Thẩm Chân đứng dậy, cười nói: "Chúc mừng hầu gia khải hoàn trở về."
Tô Hành nhìn nàng, suy nghĩ xuất thần, so với trước đây hình như nàng lại gầy hơn một chút.
Giây lát, hắn lấy từ trong tay áo ra phong thư của Thẩm Nhiễm, "Đây là thư đại tỷ muội nhờ ta chuyển cho muội."
Thẩm Chân nhận lấy, không mở trước mặt hắn, chỉ nói: "Đa tạ hầu gia."
Tô Hành cười nhẹ, "Với giao tình giữa muội và ta còn cần nói hai chữ "đa tạ" này sao?"
Thẩm Chân trầm mặc hồi lâu mới nói tiếp: "Hầu gia, ta có việc muốn nói với huynh......"
Nghe vậy, ánh mắt Tô Hành đang dừng trên người nàng nháy mắt chuyển sang nơi khác, nói: "Chân Nhi, ta mới trở về, muội để ta nghỉ ngơi một lát được không?"
"Vậy chờ muộn một chút ta lại nói với hầu gia."
Ngữ khí không có mấy phần kiên định.
Tô Hành gật đầu, xoay người ra cửa.
Hắn đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy Thẩm Chân mở miệng nói, "Ta có việc muốn nói với huynh......"
Tô Hành trở về thư phòng, đốt đèn, từ trong ngăn kéo lấy ra cuộn thánh chỉ tứ hôn, nhìn chăm chú thật lâu.
Hắn nhớ tới lời mẫu thân từng nói vào nửa năm trước...!
"Con là vì muốn bảo hộ con bé bình an nên mới mang nó rời Trường An, nếu lúc trước chỉ là kế sách tạm thời, vậy hôm nay con cần gì phải đi bức con bé?"
"A Hành, mẫu thân hy vọng con có thể lấy được người trong lòng có con, tâm con bé không đặt trên người con."
"Con muốn dạng nữ tử thế nào mà không được?"
Nghĩ tới đây, Tô Hành cười khổ.
Chuyện này sao hắn lại không rõ?
Nhưng người thương nhớ nhiều năm ở ngay dưới mí mắt, hắn làm sao kìm nén nổi lòng tham?
Đúng lúc này, một loạt tiếng đập cửa dồn dập truyền đến, "Hầu gia, La thị vệ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo!"
"Vào đi."
La thị vệ đi vào thư phòng, từ trong ngực áo lấy ra một phong thư, nói: "Hầu gia, Trường An cấp báo, Lục tướng chết bệnh!"
Tô Hành nhăn mày, "Ngươi nói cái gì?"
Hai tay La thị vệ cầm thư dâng lên: "Lục tướng chết bệnh, nghe nói là độc phát thân vong, trước mắt triều đình đã đại loạn."
Giọng nói vừa dứt, Tô Hành bất ngờ nghe thấy thanh âm ly vỡ vụn, hắn theo tiếng nhìn lại.
Chỉ thấy Thẩm Chân bước nhanh đi đến.
Nàng đến trước mặt La thị vệ, gằn từng chữ: "Ngươi mới vừa nói cái gì?"
La thị vệ nhìn Tô Hành một cái, muốn nói lại thôi.
Thẩm Chân run giọng nói: "Ngươi nói Lục tướng, chính là Tam Lang Lục gia, Lục Yến?"
Việc này không thể giấu giếm, La thị vệ chỉ có thể gật đầu nói một tiếng, phải.
Thẩm Chân lui về phía sau một bước, hít sâu một hơi.
Tô Hành ý bảo La thị vệ lui ra, giây lát, cửa lặng lẽ khép lại.
Bốn phía lặng im, chỉ có ánh nến phát ra tiếng động "xì xèo".
Tô Hành và Thẩm Chân đồng thời mở miệng.
"Chúng ta thành thân đi."
"Ta muốn về Trường An."
Thẩm Chân bắt gặp ánh mắt không thể tin của hắn, chậm rãi nói: "Ta biết mấy lời kế tiếp của ta huynh sẽ không muốn nghe......"
Nghe vậy, Tô Hành, người nho nhã mười năm như một hoàn toàn bùng nổ, hắn vỗ án đứng dậy, "Vậy muội đừng nói!"
Đây là lần đầu tiên hắn tức giận ở trước mặt nàng.
"Hầu gia."
Tô Hành nhìn nàng nói: "Muội và hắn quen biết mấy năm, cùng ta quen biết mấy năm?! Thẩm Chân, Tô Hành ta có chỗ nào không phải với muội!"
Tay Thẩm Chân nắm chặt thành quyền, mắt đỏ lên, nói từng chữ: "Hoạ của Thẩm gia đã qua ba năm.
Ba năm, tất cả mọi người đều có ân với ta, không ai có lỗi với ta cả! Nhưng có một số ân tình, cả đời này ta cũng không thể trả hết được!"
Thẩm Chân ôn nhu, thanh lệ tựa tranh vẽ, vào khoảnh khắc này rốt cuộc bị xé nát.
Nàng thấp giọng nói.
Là ta ích kỷ.
Là ta vong ân.
Là ta có lỗi với huynh.
Bàn tay thô ráp của Tô Hành gắt gao nắm chặt đạo thánh chỉ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn rốt cuộc không giữ được nàng....!
Nguyên Khánh năm thứ hai mươi, mùa đông, Hoằng Cảnh đại sư từ Dương Châu tới giảng đạo, Thẩm Chân ngẫu nhiên đi nghe, bỗng nhiên nhận ra bên ngoài thế giới này còn có rất nhiều điều kỳ diệu, chuyện kỳ lạ cũng không ít.
Trên đời này, thật sự có kiếp sau...!
Hình ảnh cuối cùng trước khi sương tan là Thẩm Chân quỳ gối trên đệm hương bồ, chắp tay trước ngực.
Xuân hạ thu đông, bốn mùa luân chuyển, suốt ba mươi năm.
Chàng không tin kiếp sau, vậy để ta thay chàng cầu một kiếp sau.
Nàng niệm.
Đại mộng tỉnh lại, Lục Yến chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu nhìn Thẩm Chân nằm trong lòng mình, hốc mắt hơi ướt.
Một lúc lâu sau, hắn nắm lấy tay nàng, hôn nhẹ lên mu bàn tay.
Trong lúc ngủ mơ, Thẩm Chân theo bản năng rút tay mình về.
Nhưng bị nam nhân kéo trở lại.
Hắn cúi đầu hôn lên lòng bàn tay nàng, cảm thấy còn chưa đủ, nụ hôn lại nhẹ nhàng rơi xuống cổ tay trắng nõn.
Thẩm Chân nhăn mày, có chút ngứa, vung tay lên, mu bàn tay đánh vào cằm của nam nhân.
Không nặng, nhưng mà cũng phát ra một tiếng "Bộp".
Đây chắc chắn là cái tát đầu tiên Lục Tam Lang phải chịu trong cả hai đời.
Lục Yến ngơ ngẩn.
Rồi lại cười khẽ.
Thẩm Chân, ta muốn thử xem, cả đời này, liệu ta có thể nuông chiều nàng đến tùy hứng kiêu căng, bừa bãi lộng hành hay không.
Năm tuổi, Lục Yến trở thành Tể tướng Đại Tấn.
Chiến tích nổi bật, hậu đài vững chắc, con đường làm quan thông thuận khiến người khác dù có ghen tị đỏ mắt cũng không có được.
Chạng vạng, bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, Lục Yến mới vừa bước vào cửa lớn đã thấy Phù Mạn cầm theo hộp gỗ, vội vã chạy qua hành lang, tiến về hướng Túc Ninh đường.
Nàng bị bệnh?
Lục Yến ngẩn ra, sải bước đi theo.
Thẩm Chân ngồi dựa trên giường để Phù Mạn bắt mạch cho nàng.
Khi Lục Yến đẩy cửa ra đúng lúc nghe thấy Phù Mạn nói: "Chúc mừng phu nhân, phu nhân có thai rồi."
Thẩm Chân lẩm bẩm nói: "Có thai?"
Phù Mạn cười, "Nguyệt tín của phu nhân có phải vẫn chưa tới không?"
Thẩm Chân chớp đôi mắt, nhớ lại một chút nói: "Đúng là vẫn chưa tới."
Phù Mạn nói: "Vậy thì đúng rồi."
Nam nhân đứng ngoài cửa bất giác nhướng mày, nàng lại mang thai?
Nhớ về ngày Lục Sưởng An được sinh ra đời, cái cảm giác đau đến tê tâm liệt phế đó, sợ là tới kiếp sau hắn cũng không quên đi được.
Ban đêm.
Lục Yến theo ngọn đèn dầu, ngắm nhìn Thẩm Chân sau khi tắm gội.
Mái tóc đen nhánh, mượt mà xoã ra sau, khuôn mặt nhỏ tuyết trắng y hệt năm đó.
Chỉ là sau khi sinh con, trên người nàng lại nhiều thêm một loại khí chất ý nhị khó mà nói rõ.
Đột nhiên, gió nhẹ xuyên qua song cửa tiến vào, nâng niu sợi tóc bên thái dương nàng.
Hắn duỗi tay vén những sợi tóc rối ấy ra sau tai, xoa nắn vành tai nàng giống như bị mê hoặc.
Vuốt ve rồi lại vuốt ve khiến ánh mắt Thẩm Chân lóe lên.
Đều là lão phu lão thê, một ánh mắt đã biết đối phương nghĩ gì.
Thẩm Chân trốn tránh, thấp giọng thương lượng với hắn: "Chúng ta, có cần phải chia phòng ngủ hay không?"
Ánh mắt Lục Yến trầm xuống, nói: "Phu nhân muốn đuổi ta sao?"
"Chàng nói gì vậy, chỉ là thiếp không tiện......" Thẩm Chân nhìn thoáng qua bụng mình.
Lục Yến nhìn lướt qua năm ngón tay đẹp, trắng nõn tới gần như trong suốt của nàng, mặt không đổi sắc nói: "Tiện."
Nàng nắm lấy tay nhỏ của chính mình.
Tin Thẩm Chân có thai nhanh chóng truyền ra ngoài, có người chúc mừng Lục Yến, nhưng cũng có người yên lặng đánh chủ ý khác.
Lục tướng không nạp thiếp, người người ở Trường An đều biết.
Nếu lúc này có thể đưa nữ tử vào phủ Trấn Quốc công, vậy tiền đồ sau này nhất định không thể hạn lượng.
Nhìn Thẩm gia là biết, Thẩm Văn Kỳ thôi làm quan một năm mà bây giờ tấm biển Vân Dương hầu phủ đã lần thứ hai được treo lên rồi.
Có thể lấy lại tước vị đã mất, Thẩm gia này tuyệt đối đứng đầu.
Không thể không nói, phần lớn người làm quan cũng đều là nhân tinh, tặng người vào phủ Trấn Quốc công đều chọn người diễm lệ trắng nõn, eo thon tinh tế.
Sợ Lục Yến chướng mắt, lại còn cố ý hành sự vào mùa xuân.
Xuân về hoa nở, vạn vật sống lại, mèo đều biết kêu meo meo.
Một ngày, Lục đại nhân cùng đồng liêu ra ngoài uống rượu.
Rượu quá ba tuần, Lại Bộ Thị Lang Vương Sĩ Niên đưa mắt nhìn quản sự Bình Khang phường, một lúc lâu sau, một vị nữ tử được đưa vào.
Lục Yến ngẩng đầu, không khỏi có chút hoảng hốt.
Nữ nhân trước mắt hắn vẫn nhớ rõ, là người đời trước Tùy Ngọc và Sở Tuần tìm tới.
Người này ước chừng có sáu phần giống với Thẩm Chân.
Nàng ta đối diện với Lục Yến, thấy hắn không cự tuyệt, liền mang theo lá gan ngồi xuống bên cạnh.
Lục Yến nghiêng đầu hỏi nàng ta, "Tên là gì?"
Tay nữ tử nắm chặt thành quyền, thấp giọng nói: "Hồi bẩm đại nhân, nô tên gọi Trân Nhi."
Lục Yến hỏi nàng, "Trân nào?"
Trân Nhi nói: "Trân trong trân châu."
Lục Yến lại nói: "Bao lớn rồi?"
Trân Nhi nói: "Mười tám."
Nghe vậy, khóe miệng Lục Yến ngậm ý cười, trừ bỏ lớn hơn hai tuổi, thì đúng là giống trong mộng y đúc.
Lục Yến chỉ là ở trong lòng cảm thán hai đời bất đồng, nhưng ý cười bên miệng hắn lại làm Vương Sĩ Niên hiểu sai ý.
Hắn ta cho rằng bản thân đã đánh cuộc chính xác.
Trân Nhi giơ tay rót rượu cho hắn, khi đầy rồi thì nhấc lên, ôn nhu nói: "Mời đại nhân dùng."
Thế nhưng trong nháy mắt, Lục Yến lại đứng dậy, Vương Sĩ Niên nịnh nọt nói: "Đại nhân đang muốn đi đâu vậy?"
Lục Yến nhìn Trân Nhi, lạnh lùng nói: "Đổi tên cho nàng ta."
Ánh mắt Vương Sĩ Niên ngẩn ra, nơm nớp lo sợ nói: "Ý của đại nhân là......"
Lúc Lục Yến hồi phủ, vừa vặn thấy Lục Sưởng An ôm bụng Thẩm Chân nhìn tới nhìn lui, một lúc lâu sau lại gọi một tiếng muội muội.
Thẩm Chân cười, "Thật sao? Thật sự là muội muội?"
Mặc Nguyệt nói: "Phu nhân, tiểu lang quân mới có bao lớn......!Lời này không tin được đâu."
Đường Nguyệt lại nói: "Ai, nhưng mà chưa chắc, mẹ ta nói rồi, mắt tiểu hài tử đều rất linh."
Lục Yến đi qua, xách Lục Sưởng An lên đưa cho bà vú, nói: "Đưa nó qua chỗ Trưởng công chúa đi."
Hài tử còn nhỏ tuổi, khóc là thiên tính, bị bắt rời khỏi thì không kìm được vươn tay ra, nghẹn ngào gọi mẹ.
Lục Yến ngoái đầu nhìn lại, lạnh lùng mà nhìn thằng nhóc một cái, giống như nói: Con không so nổi với mẹ con đâu, con khóc, vô dụng.
Lục Sưởng An nhìn ai cũng cười, rất được mọi người yêu thích, quả thực là thịt ở đầu quả tim của Tĩnh An trưởng công chúa.
Nhưng thằng bé chỉ sợ một mình Lục Yến.
Lục Sưởng An bị ánh mắt thâm thuý quét qua, khoé miệng lập tức ngừng nức nở.
Sau khi Lục Sưởng An bị ôm rời khỏi, người trong phòng thức thời lui ra, chỉ còn lại hai người bọn họ, Thẩm Chân chun mũi, "Ban nãy phu quân đi đâu thế?"
Lục Yến nói: "Uống chút rượu."
Thẩm Chân đứng dậy, đi đến bên người hắn, ngửi ngửi vạt áo, đây là hương phấn chỉ có trên người nữ tử.
Lục Yến thấy nàng nhăn mũi, nhịn không được cười nhẹ mấy tiếng, Thẩm Chân ngước mắt trừng hắn.
"Với ai?"
Đối diện với nàng, ý cười trong đáy mắt nam nhân càng sâu, hắn duỗi tay cởi đai buộc áo, cởi quan phục của chính mình.
Trần trụi nửa thân trên, ôm nàng vào ngực.
Thẩm Chân đẩy hắn, che đôi mắt.
Lục Yến đẩy nàng vào góc giường, ngậm môi nàng, nhẹ giọng hỏi: "Muốn hay không?"
Thẩm Chân ngửa đầu cắn môi dưới của hắn, giương mắt trông hắn.
Đôi mắt trong trẻo này thật sự rất câu người.
Hắn nghĩ.
Không thể không nói, người muốn "dẫn mối" cho Lục Yến quả thực không ít.
Đuổi một người lại tới một người.
Sáng sớm hôm sau, Tam thẩm của Thẩm gia mặt đầy ý cười gõ cửa lớn của phủ Quốc công.
Bà ta mang theo không ít đồ chơi của tiểu hài tử tới, nói với Thẩm Chân: "Chân Nhi, mấy cái này đều là Tam thúc con tự tay làm đấy."
Thẩm Chân gật đầu, nhàn nhạt nói: "Đa tạ Tam thúc."
Mấy năm nay mối quan hệ giữa ba phòng của Thẩm gia đã dịu đi nhiều, một là bởi vì Thẩm Văn Kỳ đối với mẫu thân và đệ đệ vẫn còn tình cảm, hai là không muốn người ngoài nhìn vào chế giễu, ba là bởi vì Vân Dương hầu phủ khách đến đầy nhà, Nhị phòng Tam phòng cũng biết che giấu sắc mặt ghê tởm của mình.
Có câu nói duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười(), xét về mặt này, ít nhiều vẫn là vì nể mặt chuyện quá khứ.
() Ý là khi ai đó làm sai, bạn muốn trách mắng nhưng họ lại tươi cười nhận lỗi, lúc đó bạn sẽ không nhẫn tâm, quyết tâm trách phạt họ nữa.
Có điều, cũng chỉ là quá khứ mà thôi.
Theo Thẩm Chân thấy, Tam thẩm là người không có lợi thì không dậy sớm, hôm nay mang theo nhiều đồ vật "lấy lòng" như vậy, chắc chắn là có chủ ý khác.
Thẩm Chân giả vờ ngáp một cái, đang chuẩn bị nói mệt mỏi, Trâu thị đã vội vàng mở miệng, "Chân Nhi, biểu muội con vào kinh."
"Biểu muội?"
"Là Triệu gia muội muội ở Tín Dương, là đứa thứ tư trong nhà, Triệu Nhứ.
Mấy năm trước, con bé đã tới kinh thành, con cũng gặp qua rồi đấy, lúc đấy nó còn đuổi theo con gọi một tiếng tỷ tỷ đâu."
Thẩm Chân nhìn đôi mắt Trâu thị, hỏi thẳng: "Muội ấy tới kinh để làm gì?"
Mắt Trâu thị vừa chuyển, nhìn bụng Thẩm Chân ám chỉ nói, "Cha Nhứ Nhi mất sớm, lần này tới kinh là muốn cậy nhờ ta, năm nay con bé cũng đã mười sáu nhưng còn chưa xuất giá, tính tình lại an phận."
Thẩm Chân nghẹn ngào hờn dỗi, "Chẳng lẽ Tam thẩm muốn con làm chủ đón Triệu Tứ Nương vào phủ Quốc công?"
Trâu thị thở dài, nói thẳng: "Chân Nhi, người một nhà không nói hai lời, trước mắt con lại hoài thai, có nhiều chỗ bất tiện, nếu như để người ngoài lợi dụng sơ hở, chi bằng..."
Trâu thị còn chưa nói xong, Thẩm Chân trực tiếp nhắt lời bà ta, "Thanh Khê, phái người đưa Tam thẩm hồi phủ."
Sắc mặt Trâu thị biến đổi, "Chân Nhi, Tam thẩm cũng là muốn tốt cho con, nếu con đón nó vào phủ, ai không nói con một câu hiền huệ?"
Thẩm Chân trực tiếp đứng dậy trở về nội thất.
Sau khi Lục Yến biết được việc này, cái gì cũng không nói.
Mãi đến nửa năm sau, Thẩm Lộ() có thai, Lục Yến và trượng phu của nàng ta, Thái Thường thừa Thai Phong uống rượu, Thai Phong thụ sủng nhược kinh, không nghĩ ngợi nhiều đã mang nữ tử bên người về nhà.
() Con gái Tam thẩm.
Thẩm Lộ lớn bụng vừa khóc vừa nháo thiếu chút nữa đẻ non.
Trâu thị trừng lớn mắt, một câu cũng không nói nên lời.
Thai Phong thu nàng kia, tán thưởng Thẩm Lộ một câu hiền đức.
Ngày tháng trôi mau, bốn mùa luân chuyển, lại qua thêm một năm.
Eo của Thẩm Chân đã thon trở lại.
Không thể không nói, đãi ngộ của Lục Tĩnh Xu hiển nhiên so với Lục Sưởng An tốt hơn không ít.
Thời điểm Lục Tĩnh Xu lần đầu tiên gọi gia gia, hai mắt Lục đại nhân đều đỏ ửng.
Khi con bé mở miệng, trong nháy mắt, tường nên xây cao bao nhiêu Lục Yến đều nghĩ kỹ rồi.
Bốn năm sau, tết Thượng Nguyên, Lục Yến rốt cuộc cũng được nghỉ hưu mộc, hắn mang theo thê nhi cùng nhau lên phố.
Nhìn Kinh Triệu Doãn Tôn Húc đứng trên phố hùng hùng hổ hổ, nhịn không được cong khóe miệng.
Mạnh Duy vẫn là thiếu doãn, chẳng qua đã bỏ đi hai chữ tạm thay, bổng lộc cũng tăng lên.
Tiếng ồn ào không ngừng, sai dịch nói với Tôn Húc: "Đại nhân, đại công tử phủ Hoài Tây bá và tỳ nữ trong phủ vừa bỏ trốn, trước mắt không biết tung tích."
Tôn Húc hít sâu một hơi.
Còn không kịp thở ra, một sai dịch khác lại nói: "Đại nhân! Vũ đài ở chợ phía tây bên kia bị sụp, có không ít người bị vây bên trong."
Thẩm Chân dắt tay Lục Sưởng An đi phía trước, ngừng trước một quầy hàng, chọn một chiếc đèn lồng bình an.
Lục Yến một tay ôm Lục Tĩnh Xu, tiểu nữ hài ôm cổ hắn, "Con cũng muốn."
Lục Yến nói: "Được."
Đúng lúc này, pháo hoa trên đỉnh đầu nở rộ, Thẩm Chân quay đầu lại nhìn hắn, đỏ mặt nói: "Túi tiền của thiếp rơi mất rồi, chàng mau tới đây."
Lục Yến đứng ở nơi xa bất động cười nhìn nàng.
Nàng cho rằng hắn không nghe rõ, lại vẫy tay về phía hắn.
Đột nhiên gió nổi, bên tai hắn loáng thoáng nghe thấy thanh âm của nàng.
Thiếp thấy quân chưa tới đã nhập trung tâm cầm quyền, thành một thế hệ hiền thần.
Nam nữ song toàn, con cái quây quần, danh gọi Sưởng An, Tĩnh Xu.
Thanh âm đẹp đẽ, văng vẳng bên tai.
Nếu có kiếp sau, nguyện quân có thể giống như trong mộng vậy, mặt mang tươi cười, vạn sự như ý......!
Lục Yến bước tới.
Cuộc đời này không còn điều gì nuối tiếc.
Hết PN Lục Yến x Thẩm Chân.
~~~~~
???? Sẽ có phiên ngoại của Chu Thuật An x Thẩm Nhiễm và phiên ngoại kiếp thứ nhé!.