“Chát!”
Lương Đông thẳng tay tát Hứa Mỹ Mỹ một bạt tai: “Con khốn!”
Sắc mặt anh ta tối sâm, anh ta vốn định làm khó dễ hai vợ chồng này, không ngờ cuối cùng lại tự hại bản thân mình bế mặt.
Anh ta cất bước bỏ đi.
Đã bị bế mặt như vậy, anh ta không còn mặt mũi đâu mà ở lại đây nữa.
“Anh Đông, anh nghe em giải thích đãi”
Hứa Mỹ Mỹ cuống cuồng đuổi theo.
Trước khi đi, cô ta còn căm hận nhìn Tô Thanh Phong và Hứa Uyển Đình.
Tô Thanh Phong, Hứa Uyển Đình, tôi sẽ không để hai người được yên đâu!
Nhìn dáng vẻ thảm hại của hai người, Hứa Uyển Đình cảm thấy rất hả lòng hả dạ.
Đây là lần đầu tiên cô được trút giận trong suốt ba năm qua.
Chẳng qua người giúp cô trút giận lại là Tô Thanh Phong, người mà cô không thể nào tưởng tượng nổi.
Điều này khiến cho cô có cảm giác anh chồng này cũng. không vô tích sự cho lắm.
Sau đó cô tò mò hỏi: “Tô Thanh Phong, sao anh lại biết Hứa Mỹ Mỹ bắt cá hai tay thế?”
“Anh có học xem bói với người khác hồi ở trong tù, những thứ vừa rồi đều do anh bói ra đấy”.
Tô Thanh Phong cười trả lời.
Hai chữ “trong tù” làm Hứa Uyển Đình nghĩ tới một số chuyện không vui, cô lập tức kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Cô không nói gì nữa, làm mặt lạnh lựa quần áo cho Tô Thanh Phong.
Sau khi chọn bừa hai bộ quần áo, cô dẫn Tô Thanh Phong. ra về.
“Uyển Đình, anh có việc cần làm, em đi về trước đi”. Sau khi ra ngoài, Tô Thanh Phong đột nhiên lên tiếng. Anh thực sự muốn đi tìm Tống Cương tính sổ.
Nếu không phải vì Tống Cương không giữ lời hứa, Uyển Đình đâu đến nỗi phải sống thảm hại như vậy?
“Anh còn nhớ đường về nhà không?” Hứa Uyển Đình lạnh lùng hỏi. “Đương nhiên là nhớ”.
Tô Thanh Phong mỉm cười đáp.
Hứa Uyển Đình không nói gì, lái xe đi.
Nửa tiếng sau. Tô Thanh Phong đến trước cổng một công ty. Đây là công ty của Tống Cương, tập đoàn Tống Thị.
Anh đi vào trong, tiến thẳng tới chỗ tiếp tân: “Tôi tìm Tống. Cương”.
Tiếp tân là một cô gái xinh đẹp khoảng hơn hai mươi tuổi, cô ta trang điểm cầu kì, mặc váy công sở, để lộ ra đôi chân dài đẹp trông rất gợi cảm.
Cô ta tỏ ra không vui.
Ai đây, lại gọi thẳng tên của tổng giám đốc Tống?
Cô gái tiếp tân ngẩng đầu lên nhìn Tô Thanh Phong, ngay tức khắc sững sờ: “Tô Thanh Phong, là anh à!”
Tô Thanh Phong cũng nhận ra cô gái này.
Không ngờ lại là bạn học của Hứa Uyển Đình, Trương Na.
Vì quen biết Hứa Uyển Đình, Trương Na và anh đã từng gặp nhau vài lần, nhưng lần nào gặp cô ta cũng tỏ ra căm ghét anh, mỉa mai anh đủ kiểu.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại .vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung bạn vào google gõ để vào đọc truyện nhé
“Tô Thanh Phong, anh là cái thá gì mà lại dám gọi thẳng tên của tổng giám đốc Tống hả? Anh ấy không phải người mà con chó con mèo có thể gặp được đâu!”
Trương Na nói kháy.
Tô Thanh Phong không muốn chấp nhặt với cô ta, nói thẳng: “Cô cứ nói với anh ta là Tô Thanh Phong tới đòi nợt”
Đòi nợ?
Đường đường là cậu cả nhà họ Tống, tổng giám đốc tập. đoàn Tống Thị sẽ nợ ai được chứ?
Nực cười thật! Sắc mặt Trương Na lập tức trở nên lạnh tanh: “Tổng giám
đốc Tống có thân phận gì cơ chứ, sao có thể thiếu nợ một tên ở rể như anh?”
“Nghe nói ba năm trước anh đi tù vì tội cưỡng hi3p bất thành, chäc mới được ra tù chứ gì, chẳng lẽ đầu óc bị có vấn đề luôn rồi?”
“Mau biến đi, đừng có lảng vảng trước mặt tôi, coi chừng tôi gọi bảo vệ đấy”.
Cô ta nghểnh cao cổ, vênh váo đắc ý.
“Chát!"
Không có bất kỳ lời cảnh báo nào, Tô Thanh Phong tát vào. mặt cô ta, lạnh lùng bảo: “Gọi Tống Cương ra đây, tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai”.
“Anh dám đánh tôi á!”
Trương Na bụm má, trong mắt tràn đầy khó tin, phẫn nộ quát: “Anh chết chắc rồi! Người đâu, có người gây rối này!”
Mấy nhân viên bảo vệ nghe tiếng gọi chạy tới.
“Anh ta mới tát tôi một cái bạt tai, đánh anh ta mạnh tay vào cho tôi!”
Trương Na nghiến răng ra lệnh. “Thăng ranh con, mày dám tới tập đoàn Tống Thị gây rối, lá gan không nhỏ đâu! Hôm nay tao sẽ cho mày biết tại sao
hoa lại có màu đỏi”
Người cầm đầu vừa dứt lời, mấy tên bảo vệ lập tức xông về phía Tô Thanh Phong.
Lúc này, Tô Thanh Phong cũng hành động.
Một cú đấm, tên bảo vệ đi đầu lập tức bay ra xa.
Một cú đá, lại thêm hai người văng ra.
Một cú đá ngang, những người còn lại đều gục ngã.
Cả đại sảnh chỉ còn lại những tiếng rên rỉ đau đớn.
“Nói cho tôi nghe xem cô làm sao để tôi chết đi nào?” Tô Thanh Phong nhìn về phía Trương Na, thản nhiên hỏi. Tại sao cái tên bất tài này lại trở nên lợi hại như vậy?
Vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt Trương Na, toàn thân cô ta cũng run nhè nhẹ.
Trong lúc cuống quýt, cô ta run rẩy cầm điện thoại lên: “Tô Thanh Phong, anh đừng có đắc ý, hôm nay tôi sẽ không cho anh bước ra khỏi đây được đâu!”
Cuộc gọi được kết nối, cô ta la to vào điện thoại: “Giám
đốc Lưu, có người gây rối dưới đại sảnh, đánh rất nhiều người bị thương, anh mau xuống đây đi!”
Tô Thanh Phong thản nhiên nhìn cô ta gọi điện thoại, không hề ngăn cản.
Hôm nay anh tới đây để ra oai phủ đầu với Tống Cương, phải đánh đối phương chịu phục, chịu sợ mới có thể có hiệu quả.
Vài phút sau.
Một nhóm người đi thang máy xuống đại sảnh.
Đi đầu là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, anh ta mặc vest đi giày da, đeo chiếc mắt kính gọng vàng.
Lưu Việt, tâm phúc của Tống Cương.
Theo sau anh ta là mấy người đàn ông cao to lực lưỡng, sắc mặt lạnh tanh, trong mắt thấp thoáng sát khí.
Nhìn là biết ngay không phải dạng vừa.
Nhìn mấy tên bảo vệ nằm dưới đất, Lưu Việt sầm mặt hỏi: “Ai mà không có mắt, lại dám tới tập đoàn Tống Thị gây rối thế hả?”
“Giám đốc Lưu, chính là anh ta!”
Trương Na hung tợn chỉ vào Tô Thanh Phong, kiêu căng nói: “Ban nấy anh hỏi tôi làm sao để anh chết chứ gì, anh sắp biết rồi đó!”
Lưu Việt nhìn về phía Tô Thanh Phong, anh ta ngẩn ra, sau đó cười bảo: “Thì ra là mày! Tính thời gian, chắc mày vừa mới ra tù phải không”.
Tô Thanh Phong không trả lời.
Anh nhớ người đàn ông này.
Lúc trước khi Tống Cương tới nhờ anh nhận tội anh, người này đã đi theo anh ta.
“Tao biết mục đích mày tới đây”.
Lưu Việt nói tỉ: “Chäc hẳn bây giờ mày đang rất phẫn nộ nhỉ”.
Sau đó anh ta tỏ vẻ khinh thường, đổi lời nói: “Cho dù mày. phẫn nộ, không cam lòng thì cũng phải nhẫn nhịn cho tao, bởi vì anh Tống là người mà mày chỉ có thể ngước nhìn!”
“Anh Tống là rồng bay trên trời, còn mày chỉ là con kiến bò dưới đất thôi! Tiện tay là có thể bóp chết!”
Ánh mắt Tô Thanh Phong trở nên lạnh lo: “Bởi vậy nên anh ta có thể thất hứa à?”
“Ha ha ha hai”
Như thể nghe được câu chuyện rất buồn cười, Lưu Việt cười săng sặc: “Mày ngây thơ quá rồi đó! Lúc trước dù mày. không đồng ý, anh Tống cũng sẽ có cách khác bắt mày phải đồng ý!”
“Muốn anh Tống thực hiện lời hứa thì phải dựa trên địa vị ngang nhau. Chỉ với mày thôi vẫn chưa xứng đâu!”
Nói tới đây, anh ta lại sâm mặt: “Nếu như mày thức thời thì lo ở nhà liếm láp vết thương đi, đừng có tới làm phiền bọn tao, không ai quan tâm đ ến mày đâu”.
“Nhưng nếu mày đã tới đây, còn đánh nhân viên công ty †ao bị thương, vậy thì để lại hai cánh tay đi!”
“Đánh gãy hai cánh tay nó cho tao!”
Anh ta dứt lời, mấy người đàn ông vạm vỡ sau lưng anh ta lao về phía Tô Thanh Phong.
Nét mặt Lưu Việt lộ ra vẻ suy tư.
Theo anh ta nghĩ, tuy Tô Thanh Phong đánh thắng được. mấy tên bảo vệ, nhưng chắc chẳn không phải đối thủ của những người này.
Phải biết rằng nhân viên bảo vệ không thể so sánh với những người này, họ là lính đánh thuê tinh nhuệ tuyệt đối, được tập đoàn Tống Thị thuê sau khi xuất ngũ trên chiến trường.
Đây là những người đã từng giết người chân chính!
Trương Na liên tục cười khẩy, phấn khích nằm tay lại.
Tô Thanh Phong, anh chết chắc rồi!
Nhưng Tô Thanh Phong lại thản nhiên như không, thoáng cái đã xông vào giữa nhóm người này, tựa như con sói lẫn vào. bầy dê.
“Rầm rầm rầm!”
Nằm đấm sắc bén vừa nhanh vừa mạnh, động tác vô cùng nhanh, kéo theo cả bóng mờ.
Không ai là đối thủ của anh.
Chưa tới một phút, tất cả mọi người đều đã năm gục dưới đất.
Cả đại sảnh lặng ngắt như tờ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim rơi.