Chúng ta là người của hoàng thất. Ta là con trai thứ của Lưu bộ Thượng Thư tên Dạ Lang.
Đa tạ cô nương cứu giúp ta, ta là tứ tiểu thư của phủ Thượng Thư, tên ta là Qúy Châu, ta với cô cũng bằng tuổi nhau nên cô có thể gọi ta là Qúy Châu, ta có thể gọi cô là tiểu Tình được ko?
Được thôi Qúy Châu. Y Tình nhanh chóng tiếp ứng.
Ta là tứ tỷ của Qúy Châu, ta tên Ninh Tri, vừa rồi cô nương đã cứu giúp tiểu muội của ta mạng, ta cảm kích vô cùng.
Ừm, ta bằng tuổi Qúy Châu vậy ta vẫn nên gọi cô là Ninh tỷ có được ko?
Cũng được. Ninh Tri ôn hòa cười Y Tình khiến cô cảm thấy ấm áp khi được người trìu mến đến cảm giác nhớ lại tình thương của gia đình mà cô ko có, bất giác trong lòng cảm thấy ấm áp hơn.
Còn vị này là? Sau khi huynh đệ Lưu gia giới thiệu xong cô liền quay lại hỏi Cao Đường Minh.
Ta là Thất vương gia của Anh Vũ quốc tên Cao Đường Minh, Y Tình cô sống ở đây năm vậy cô có biết nơi đây U Linh mộc ở đây và điều cấm ko được ở nơi này hay ko, trừ khi cô là...
Nói đến đây thì cả người đều nhìn về phía Y Tình vì thấy tò mò và ánh mắt tràn đầy hi vọng.
Vậy theo vương gia tôi là ai, tôi ở đây ko hề biết có luật cấm cả, vương gia có thẻ nói rõ.Y Tình thắc mắc ko hiểu vì sao Lạc Cửu Thiên có thể xây dựng sơn cốc trong này trong khi bị cấm chứ, thật là khó hiểu.
Trừ khi cô là con gái của Lạc thúc thúc, nhưng tên của con gái Lạc thúc thúc là Nhã Phỉ sao lại tên Y Tình. Cao Đường Minh nghi vấn trong lòng cùng người kia giải thắc mắc về người con gái bí ẩn trước mắt.
Vương gia biết cha ta, còn là thúc thúc? Tràn ngập câu hỏi đang đầy ắp đầu Tiểu Tình.
Vậy cô chính là con gái của Lạc thúc rồi, Nhất phẩm đại tiểu thư của Anh Vũ quốc Nhã Phỉ hoàng triều. Cao Đường Minh gần như cảm thấy rất vui (còn vì sao và thế nào thì đọc tiếp sẽ biết).
Chính xác là ta nhưng giờ hãy gọi ta là Y Tình, ta ko muốn nhắc đến cái tên đó vì nhắc đến cái tên đó ta lại nhớ đến phụ mẫu ta, ta sắp ra khỏi rừng này đến nơi Anh Vũ quốc sống như thế nào nhưng ta ko biết đường mà các vị đang cần U Linh mộc vậy ta sẽ dẫn các người đi.
Cũng được nếu muội ko ngại, chỉ là ta tò mò sao khi ta nói muội về ta là Thất vương gia mà muội ko nhớ gì về hồi nhỏ hay chơi với người hoàng thất chúng ta vậy. Cao Đường Minh giờ lại tò mò thêm.
Vậy sao, ta cũng quên hết rồi, năm rồi mà, vậy ta có thể gọi lại ngươi là Đường Minh ca.
Được thôi,dù sao hồi nhỏ ngươi cũng gọi ta như vậy, đợi sau khi lấy được U Linh mộc ta sẽ đưa muội vào diện kiến phụ hoàng, phụ hoàng vì chuyện gia đình ngươi vào đây sống ko muốn người khác làm phiền nên đã rất nhớ ngươi đó tiểu muội à. Cao Đường Minh ngày nào băng lanh vô tình nay lại nói chuyện một cách ôn nhu với tiểu Tình làm mọi người ngạc nhiên vô cùng.
Vậy cảm ơn huynh, ta dẫn mọi người lấy U Linh, ngày mọi người ko kiếm được nó là vì tới ko đúng thời điểm, chỉ khi ko có ánh nắng mạnh thì chúng mới nở tức là mọi người toàn tìm vào lúc trời nắng phải tìm vào trời râm mới có. Y Tình cảm thấy có vị ca ca dịu dàng với mình như thế thì ko kìm lòng cảm thấy vô cùng ấm áp và nói học thức của mình.
Tiểu Tình muội có kiến thức về y học tốt đấy, dẫn đường đi. Cao Đường Minh cảm thấy muội muội này đã thay đổi nhiều trong kí ức.
Đợi đến đúng lúc trời râm mát, tiểu Tình dẫn bọn họ đến cạnh hồ nước và ở đó đang nở ra cây U Linh xanh dương cánh ko nhạt cũng chẳng đậm, thừa lúc đó cô lấy tay hái và đưa cho Cao Đường Minh.
Cảm ơn muội, chúng ta trở về cung thôi, lần này trở về phụ hoàng sẽ vui mừng đây. Cao Đường Minh cầm cây U Linh ngắm nghía rồi đưa cho Lục Yên.
Chả hay tiểu Tình sao cô lại đeo mặt nạ thế, sao ko tháo ra cho khỏi vướng, cho ta xem luôn gương mặt của cô.Qúy Châu thấy cô ko tháo mặt nạ đã rất diễm lệ rồi thì ko biết gương mặt ẩn dấu trong chiếc mặt nạ kia sẽ như thế nào.
Đúng thế Tình muội, chúng ta có thể xem nhan sắc của muội.Ninh Tri cũng muốn tiểu muội trước mắt có gương mặt như thế nào.
Được nhưng mà ta tháo ra mọi người cung đừng chê. Tiểu Tình khiêm tốn trước nhan sắc kiều diễm của mình.
Làm sao mà phải chê, muội hãy gỡ bỏ nó đi thì sẽ tự nhiên hơn đó. Ninh Tri thấy tiểu muội muội đằng trước có vẻ rất gần mà rất đáng yêu.
Rồi Y Tình từ từ tháo bỏ chiếc mặt nạ đó ra và để lộ khuôn mặt khuynh nước khuynh thành, ko kiêu ngạo khoe sắc mà nhẹ nhàng như hoa phù dung, nhìn mà ko chán càng nhìn lại càng muốn nhìn thêm khiến cho mọi người chăm chú vào cô