235. Giết hay không giết.
Hạng Nam xuất hiện khiến mọi người hoảng sợ.
"Tiểu thư yên tâm, người bên cạnh đều đã thay đổi." Nguyên Cát tiến vào nói, hắn có chút căng thẳng lại có chút kích động nhìn Lý Minh Lâu.
Nàng ngồi ghế trên, yên lặng lại xa xách nhìn hắn, khuôn mặt trong sáng tựa như tiên như họa, giống hệt trước kia.
Khi Đại đô đốc vẫn còn sống, có khi nàng sẽ tới thư phòng chơi, hoặc viết chữ, vẽ tranh, hoặc uống trà ăn điểm tâm. Nàng trầm lặng vô thanh vô tức giống như tiên nhân đi lạc xuống nhân gian.
Đáy mắt Nguyên Cát thấy chua xót, tuy rằng nàng từng nói mình đã tốt lên, nhưng rốt cuộc đã tốt đến mức nào, cho đến hôm nay hắn mới nhìn thấy.
"Lần này là do ta sơ sẩy." Hắn cúi đầu nói.
Hạng Nam yên lặng tới tận phủ Quang Châu, còn đứng ngay trước mặt tiểu thư, rõ ràng Phương Nhị từng nói qua. Hạng Nam ở Hoạt Châu, toàn bộ Nghĩa Thành quân mặc áo báo trắng coi Hạng Nam là thủ lĩnh. Bạch Bào quân còn nhanh chóng tiếp viện cho Nghi Châu, sau khi Lý Minh Lâu rời đi đã hiệp trợ cho Chu Hiến thanh trừ phản quân. Nghi Châu, Hoạt Châu đã thành nhất thể, thương nhân Nghi Châu có thể tới phủ Quang Châu, vậy đương nhiên Hạng Nam cũng có thể từ Hoạt Châu tới đây, thế mà bọn họ lại không hề phòng bị.
"Hắn lấy thân phận công tử nhà giàu độc hành không mang theo binh mã." Lý Minh Lâu nói. "Không trách mọi người không phòng bị."
Bởi, không thể mang bức vẽ của Hạng Nam đưa cho toàn bộ binh mã ven đường để mọi người nghiêm tra, đề phòng người này được.
Làm như vậy, sớm muộn gì cũng truyền tới Bạch Bào quân, mà tâm tư Hạng Nam vốn khôn khéo, ngược lại sẽ khiến hắn đoán được gì đó.
"May mắn, người đến lần này là Hạng Nam." Lý Minh Lâu nói. "Hắn chưa từng thấy mặt ta, nhìn thấy mặt cũng chỉ có vài người ít ỏi, nếu là Hạng Vân, chỉ sợ đến Dĩnh Trần thôi cũng đã đoán được ta là ai."
Binh mã Kiếm Nam đông đảo, đối với kẻ vẫn luôn ở Kiếm Nam như Hạng Vân, ai có thể đảm bảo hắn có nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc hay không.
Khi nhìn thấy Hạng Nam, nàng nhanh chóng quyết định kéo áo choàng và khăn che mặt xuống, bày ra diện mạo thật sự, quả nhiên Hạng Nam không biết là nàng, không bị trực tiếp gọi tên, đồng thời cũng xác minh được suy đoán bấy lâu của nàng, có thân phận Tước Nhi này, nàng quả nhiên có thể sinh sống bình thường.
Tiền đề nàng phải là Tước Nhi, cho nên tuyệt đối không thể bị hô gọi thân phận thật.
"Hạng Nam ở khách điếm, bên người chỉ có một thân binh, năm tùy tùng Hạng gia." Nguyên Cát nói. "Thành trì đã giới nghiêm, khách điếm cũng đã bị bao vây."
Việc chuẩn bị giết Hạng Nam không phải lần đầu tiên, nhưng những lần khác đều không phải thời cơ... Lý Minh Lâu im lặng một khắc: "Nói cách khác, Hạng gia và Bạch Bào quân đều đã biết hành tung của Hạng Nam."
Phương Nhị vội vàng tiền vào: "Vừa rồi, khoái mã tra hỏi, Tuyên Võ đạo xuất hiện mấy trăm Bạch Bào quân, bọn họ không hề che giấu thân phận, nói là hộ tống Hạng Nam về quê."
"Hạng Nam vốn là binh tướng của Tuyên Võ, hắn có thể tự do qua lại." Lý Minh Lâu nói.Trung Ngũ mang theo binh mã, chiếm cứ một phần Tuyên Võ đạo, còn Hạng Nam quen thuộc nơi đó hơn Trung Ngũ nhiều...
"Bạch Bào quân đang tìm kiếm chiến hữu đã tử nạn lúc đi sứ Phạm Dương cùng Hạng Nam và người nhà của họ." Phương Nhị nói. "Mọi người đều cho rằng Hạng Nam cũng ở trong đó, không ngờ hắn lại tới phủ Quang Châu."
Cho nên, mặc dù Hạng Nam che giấu hàng tung đi tới đây, cũng không phải không ai biết, mà binh mã của hắn biết, Hạng gia cũng biết. Nếu hắn chết ở phủ Quang Châu tất nhiên sẽ gây phiền toái lớn.
"Chúng ta có thể chờ hắn đi nửa đường thì động thủ." Nguyên Cát đề nghị.
Hạng Nam sẽ về phủ Thái Nguyên, phải đi qua rất nhiều nơi, loạn thế như hiện giờ, phản quân hay sơn tặc hoành hành, mà tâm tư của các cánh vệ quân cũng không ai nắm rõ, để tồn tại rất khó, mà chết đi lại là việc bình thường.
"Hạng Nam có thể chạy thoát được từ trong tay Phạm Dương quân, còn gây dựng được Bạch Bào quân, Nghĩa Thành quân coi hắn là thủ lĩnh, cho thấy công phu của hắn không phải bình thường." Lý Minh Lâu nói, kiếp trước tuy rằng không có Bạch Bào quân nhưng Hạng Nam vẫn có thể gặt hái được nhiều chiến công.
Kiếp này, hắn lâm vào hiểm cảnh, không những không chết, mà ngược lại còn xông ra được một con đường càng vũ dũng hơn.
Phương Nhị nhớ lại trận chiến ở Tứ Thủy, người thanh niên này đúng thật là vũ dũng.
"Nhưng chưa tới mức, chúng ta không giết được hắn." Hắn nói.
"Ta không phải nói, không giết được hắn, chẳng qua, ta không muốn những người khác chịu tai bay vạ gió." Lý Minh Lâu than nhẹ. "Ta muốn giết Hạng Nam, người có thù oán với ta là hắn, chứ không phải Bạch Bào quân, đội quân kia giết phản quân bảo hộ bá tánh, còn tương trợ cho chúng ta trong trận chiến ở Tứ Thủy. Ta sao có thể để họ chết trên tay chúng ta được."
Bọn họ vì Hạng Nam mà thành quân, hắn gặp nạn, thì tất nhiên Bạch Bào quân sẽ xả thân liều chết bảo hộ, nếu động thủ trên đường thì khó tránh khỏi một trận đại chiến.
Hiện giờ, Hạng Nam không chỉ là tiểu công tử của Hạng gia nữa.
Huống chi, nếu Hạng Nam chết ở cảnh nội phủ Quang Châu tại Hoài Nam đạo sẽ dẫn phát chấn động ảnh hưởng từ Hoài Nam, Tuyên Võ, Hoạt Châu và cả Nghi Châu. Hiện tại, những nơi này còn chưa được vững vàng, phản quân như hổ rình mồi, nàng không thể vì một Hạng Nam mà khiến nhiều nơi gặp nguy hiểm như vậy được.
"Tiểu thư từ bi." Nguyên Cát nói.
Lý Minh Lâu đáp: "Ta không phải mềm lòng, từ bi gì, ta chỉ muốn cho càng nhiều người sống sót hơn, đặc biệt là những người không nên chết."
Nguyên Cát và Phương Nhị khó hiểu liếc nhau, đó vẫn là từ bi mà.
Đây là vì bản thân nàng, không thể coi là từ bi được.
Đời trước, rất nhiều binh mã, bá tánh chết trong lúc hỗn chiến, vận mệnh của ông trời không ai có thể sửa được, vậy đời này họ cũng sẽ chết. Nếu có thể khiến bọn họ sống sót, nhiều người chết cùng tồn tại như vậy, thêm một người lẫn trong đó là nàng cũng không quá đúng không.
"Vậy ta làm gì Hạng Nam bây giờ?" Nguyên Cát hỏi. "Chẳng lẽ cứ buông tha cho hắn sao?"
"Hắn tới đây làm gì?" Nàng hỏi. "Hoài nghi thân phận của ta? Tại sao lại biết ta ở bên hồ?"
Vấn đề này cả Nguyên Cát lẫn Phương Nhị đều không trả lời được, mà lúc này, tri phủ lén nghe thấy tiếng khóc bên này đã dứt thì cẩn thận tới đây, giải thích nghi hoặc.
"Đây là thiệp của một người tự xưng là Hạng Nam, Hạng thị thuộc phủ Thái Nguyên gửi cho thiếu phu nhân." Trên tay tri phủ cầm 3-4 tấm thiệp. "Lúc thiếu phu nhân không ở, mỗi ngày một tấm dò hỏi, vừa nghe thiếu phu nhân trở về, lại sai tùy tùng tới, bên trong còn viết gì đó nữa."
Hắn đưa một tấm danh thiếp ở cuối ra bên trong kẹp một bức thư rất mỏng, tuy rằng rất tò mò nhưng hắn không dám mở ra xem.
Mỗi ngày, có rất nhiều người tới cậy nhờ Võ thiếu phu nhân, hắn cũng không bởi vì thanh niên lần này có diện mạo vô cùng tuấn tú mà suy nghĩ người kia có tâm tư gây rối gì đó.
Tri phủ nói xong thì xuất thần nhìn Lý Minh Lâu, hắn không tận mắt nhìn thấy thiếu phu nhân lộ rõ chân dung đi xuyên qua phố. Lúc này nhìn nàng, hắn cảm thấy những từ miêu tả kia căn bản là nói hươu nói vượn, căn bản những từ kia không thể diễn tả được một phần vẻ đẹp của nàng.
Cho nên, thanh niên kia nhìn thấy mỹ mạo của thiếu phu nhân mới vội vàng tới tự tiến cử như vậy đúng không?
Tri phủ như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, Nguyên Cát nhận toàn bộ thiệp, còn mở bức thư kia ra kiểm tra, xác nhận không có độc mới đưa cho Lý Minh Lâu.
Tuy rằng đã cách một đời, nhưng thật ra chỉ mới qua một năm, giấy viết thư mở ra, nét chữ quen thuộc đập vào mắt nàng.
Sau trận chiến ở Tứ Thủy, Chấn Võ quân giải vây cho Bạch Bào quân, Hạng Nam muốn gặp mặt bái tạ ân cứu mạng của Thiếu phu nhân.
Lý Minh Lâu cười cười, đến vì Võ thiếu phu nhân ư?
"Là thống lĩnh của Bạch Bào quân." Sau khi mời tri phủ ngồi xuống, nàng nói tiếp. "Thật ra không dám nhận là ân cứu mạng, lúc ấy, may mắn có Bạch Bào quân, chúng ta mới thuận lợi qua được Tứ Thủy. Tuy rằng cuối cùng không cứu được Chiêu Vương, nhưng vì có bọn họ tương trợ, tổn thất của chúng ta ít đi rất nhiều, cho nên hẳn là chúng ta phải tạ ơn hắn."
Tri phủ bừng tỉnh, ồ ồ vài tiếng, rõ ràng, cho nên lúc đó người kia thấy được dung mạo của Võ thiếu phu nhân, kinh vi thiên nhân*, ngàn dặm đuổi theo....
(*Kinh vi thiên nhân: Kinh ngạc khi thấy một người nào đó, chỉ có thần tiên mới như vậy.)
"Tri phủ đại nhân?" Lý Minh Lâu nói.
Tri phủ lấy lại tinh thần, nghiêm túc nói. "Thiếu phu nhân cứ việc dặn dò."
"Vậy thỉnh đại nhân chiêu đãi hắn đi." Lý Minh Lâu noi. "Đây không phải ta cứu hắn, mà là Chấn Võ quân, đại nhân ra mặt biểu đạt lòng biết ơn của chúng ta là đủ rồi."
Tri phủ đứng lên, nói: "Thiếu phu nhân yên tâm, ta hiểu rồi, ta biết làm như thế nào."
Còn không phải, ăn ngon, uống tốt, nịnh vài câu rồi tống cổ kẻ kinh bạc này đi thôi mà, tri phủ thân nhẹ như yến đi ra ngoài.
Lý Minh Lâu không biết tri phủ nghĩ điều gì, cũng không thèm để ý, nàng để ý là Hạng Nam thật sự coi nàng là Võ thiếu phu nhân hay là đã suy đoán ra gì đó. Lúc ấy, ở Tứ Thủy, tuy rằng hỗn chiến trong bóng đêm, Phương Nhị lại kịp thời dùng đại kỳ báo bọc hai người lại, nhưng có phải Hạng Nam vẫn nhìn ra được gì đó hay không....
Trong lòng hắn, có suy đoán nàng là Lý Minh Lâu hay không? Thật ra điều ấy cũng dễ dàng xác định, nàng cúi đầu nhìn cánh tay của mình, lại sờ sờ lên khuôn mặt và thân thể, không hề thối rữa, như vậy đã nói lên nàng không hề bị vạch trần thân phận.
Chẳng qua, Hạng Nam không biết khuôn mặt nàng, nhưng thanh âm thì hắn chắc chắn sẽ nhận ra được.
"Nếu không chúng ta về huyện Đậu tránh một chút?" Nguyên Cát dò hỏi.
Nàng lắc đầu: "Động, không bằng bất động."
"Tiểu thư yên tâm, lúc trước không biết để hắn đi vào phủ Quang Châu, hiện giờ chúng ta biết rồi, tuyệt đối sẽ không để hắn tiếp cận nơi này." Phương Nhị nói.
Lý Minh Lâu gật đầu: "Sự tình tới quá đột nhiên, mọi người đi sắp xếp đi, thay đổi nhân thủ cho triệt để."
Nguyên Cát, Phương Nhị thưa dạ rồi lui ra ngoài. Hai người ra cửa liếc nhìn nhau cảm thấy không thể tưởng tượng được, tại sao vòng đi vòng lại lại gặp được Hạng Nam, mà người kia còn chủ động chạy tới muốn gặp đại tiểu thư.
Tuy rằng, người này không biết rằng người hắn muốn gặp lại là đại tiểu thư.
Hắn không biết nàng là Lý Minh Lâu, nhưng hắn vẫn xuất hiện trước mặt nàng, đây là sắp xếp của vận mệnh để hắn tới vạch trần thân phận của nàng ư? Nàng biết mà, ông trời sẽ không buông tha cho nàng đâu. Lý Minh Lâu nhìn mấy tấm danh thiếp trên bàn, càng nhìn càng thấy bực bội, cho nên đã đem mấy tấm danh thiếp đó còn cả bức thư kia ném vào chậu than.
Trang giấy hóa thành làn khói rồi tiêu biến, nàng xua xua tay nhưng vẫn cảm thấy bực mình, chợt nhìn sang chiếc hộp đặt trên bàn.
Đó là lễ vật mà Võ Nha Nhi đưa tới, được Kim Kết nghiêm túc bày trên bàn.
Nàng lấy một miếng huân hương, đốt lên, mùi hương thô ráp mát lạnh tuôn ra, hung mãnh phiêu diêu khắp phòng, xua tan làn khói sặc người.
Lễ vật này vẫn còn có ích.
- ----------------------