Edit: August
"Quản gia, ngươi nói xem rốt cuộc vương gia có mấy phu nhân?"
"Chỉ có một mình vương phi."
Rõ ràng Mạc Tử Thần đứng về phía Vãn Thanh, cách nói chuyện với Vãn Thanh hoàn toàn bất đồng với Tử Cơ.
Tử Cơ tức giận trợn trắng mắt nhưng cũng vô cùng bất đắc dĩ, nàng hiểu nếu trong phủ mà đắc tội với Mạc Tử Thần thì sau này nhất định sống không dễ chịu.
"Vương phi, thần thiếp biết sai rồi."
Mặc dù trong lòng không phục, Tử Cơ vẫn cắn răng xin lỗi Vãn Thanh.
"Lỗi ở đâu?"
"Thần thiếp không nên tự xưng là phu nhân."
Nghiến răng mạnh hơn, trong mắt Tử Cơ lóe lên lệ khí, trước mặt nhiều người lại bị nhục nhã như thế, thù này nhất định phải báo!
"Các ngươi ở nơi này làm gì!"
Vãn Thanh còn muốn nói, Phong Huyền Dịch đã đi tới. Tử Cơ vừa thấy hắn lập tức thay đổi sắc mặt, mắt xếch câu hồn nặn ra vài giọt nước mắt.
Dĩ nhiên Phong Huyền Dịch không nhịn được dáng vẻ như vậy của người thương, không chút nghĩ ngợi, chỉ vào Vãn Thanh, rống lên:
"Ngươi đã làm gì nàng?"
"Vương Gia, vương phi chỉ nói với Tử Cơ tiểu thư, sau này nên tới viện của vương phi nhiều một chút, không hề có ý gì khác."
Hiển nhiên Tử Cơ không ngờ Mạc Tử Thần sẽ che chở cho Vãn Thanh, lệ trong mắt muốn chảy xuống cũng không được, nghẹn trở về cũng không xong, nhìn Phong Huyền Dịch đã quay đầu lại, Tử Cơ chật vật cười một tiếng.
"Đúng, đúng a, là gió thổi hạt cát bay vào mắt thiếp, vương gia đừng trách lầm người khác."
"Thật sao?"
Phong Huyền Dịch vẫn không yên lòng trợn mắt nhìn Vãn Thanh, kéo Tử Cơ đi.
Mạc Tử Thần cười cười với Vãn Thanh, cũng xoay người rời đi.
Mấy tiểu nha hoàn rối rít quỳ xuống, trên mặt còn hiện vẻ sợ hãi.
"Đứng lên đi, sau này vẫn còn nhờ các ngươi chăm sóc ta."
Thấy dáng vẻ Vãn Thanh hiền lành, mấy nha hoàn đều không khỏi lộ ra nụ cười thụ sủng nhược kinh.
Sau khi Vãn Thanh bảo mấy người tản đi, Mạc Tử Thần ở phía trước còn chưa đi xa, hình như đang sai bảo người hầu khuân đồ, thấy Vãn Thanh nhìn mình, xoay người cười cười với nàng, hết sức dịu dàng. Vãn Thanh chỉ cảm thấy nhịp tim đập thật nhanh, nhưng nghi ngờ trong lòng cũng nhiều hơn mấy phần, vì sao hắn lại giúp nàng?
--------------------
Một tháng sau…
"Vương phi, đây là tiền chi tiêu của người tháng này."
Vãn Thanh đang tưới hoa trong viện, Mạc Tử Thần đem một túi tiền đi tới.
Trên mặt là nụ cười vô cùng rực rỡ, đem tiền nhét vào trong tay Vãn Thanh.
Bởi vì hắn đến mà Vãn Thanh mới nhớ tới, sổ sách trong phủ không phải do vương phi trông coi sao? Một tháng này rất ít khi nhìn thấy Phong Huyền Dịch, hắn cũng chưa nói với nàng được mấy câu, chớ nói chi là chuyện này.
Vãn Thanh cười cười nhận bạc, nhìn nụ cười của Mạc Tử Thần mà có vẻ như trong lòng đã hiểu ra điều gì.
"Không có việc gì thì ta đi trước, vương phi có việc phân phó thì cứ tìm ta."
Vãn Thanh tiễn hắn rời đi, nụ cười có chút cứng đờ, ra khỏi Đông viện muốn tìm Phong Huyền Dịch lại phát hiện mình không biết hắn ở đâu.
Tùy ý kêu nha hoàn dẫn đường, xa xa đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang múa kiếm trong rừng, nha hoàn dẫn Vãn Thanh tới bên ngoài rừng trúc liền rời đi.
Hiển nhiên Phong Huyền Dịch không chú ý đến người phía sau, luyện kiếm đã lâu nên trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mịn, trên đất còn có một vùng cỏ lớn bị hắn chém đứt.
Thấy hắn không có ý định dừng lại, Vãn Thanh cũng không tiện lên tiếng quấy rầy.
Đứng lâu nên chân có chút mỏi, Vãn Thanh cử động chân nhưng không ngờ đá phải một cây trúc lớn bên cạnh. Phong Huyền Dịch nghe được tiếng động cũng không quản phía sau là người nào, liền tung một chưởng.
Vãn Thanh chỉ cảm thấy từ bụng truyền đến một hồi quặn đau nóng rát, Phong Huyền Dịch thế nhưng ngu ngốc cầm kiếm nhanh chóng đâm tới.
Vãn Thanh trơ mắt nhìn lưỡi kiếm tiến lại càng ngày càng gần, luống cuống tay chân nhặt lên thân trúc đem chắn trước mặt mình.
Một tiếng vang thanh thúy…
Vãn Thanh ngẩng đầu, vậy mà thân trúc không bị hắn chặt đứt?!!!
Lòng bàn tay càng ngày càng nóng, giơ tay vung sang bên cạnh một cái, một cây trúc lớn chừng miệng bát nhanh chóng bị đốn ngã xuống.
Phong Huyền Dịch ngây người, có phần chần chờ nhìn Vãn Thanh.
"Vương gia."
Vứt bỏ thân trúc, tuy có chút hiếu kỳ tại sao mình lại có chưởng lực lớn như thế, nhưng Vãn Thanh cũng hiểu nàng đã chọc giận Phong Huyền Dịch rồi.
"Ngươi tới tìm Bổn vương làm gì!"
Phong Huyền Dịch trợn mắt giận dữ nhìn nàng, lần so chiêu vừa rồi khiến hắn vô cùng khó chịu.
"Ta tới hỏi vương gia một chút, ta đã là vương phi, vì sao ngân lượng trong phủ không giao cho ta quản lý?"
"Kim Ấn của phủ ở chỗ Tử Thần, chính ngươi tự đi lấy đi. Nhưng Bổn vương cảnh cáo ngươi, tiền chi tiêu hàng tháng của Tử Cơ phải là hai mươi lượng, sau khi lấy Kim Ấn tuyệt đối không được làm khó nàng."
Phong Huyền Dịch cau mày nhưng cũng không làm khó Vãn Thanh.
Vãn Thanh giờ đã hiểu được vì sao Tử Cơ lại không muốn đắc tội Mạc Tử Thần. Phong Huyền Dịch đem Kim Ấn giao cho hắn chính là để hắn trông coi quản lý mọi việc trong phủ, có thể thấy được Phong Huyền Dịch tin tưởng hắn ra sao.
"Cám ơn vương gia, ta đây đi trước."
Thấy vẻ mặt ghét bỏ của Phong Huyền Dịch, Vãn Thanh cũng chẳng thèm nán lại làm gì, xoay người liền đi.
"Khoan đã!"
Phong Huyền Dịch có vẻ nhớ tới gì đó, ánh mắt có chút tránh né:
"Ai dạy ngươi võ công?"
"Võ công? Ta chưa từng học, ngược lại có học qua mộ ít công phu quyền cước."
Chân mày Phong Huyền Dịch càng nhíu lại sâu hơn, lấy chưởng lực vừa nãy cảu Vãn Thanh, sợ là chính hắn cũng không bằng.
Phong Huyền Dịch nắm chặt quả đấm, kiếm trên tay bay múa càng thêm linh hoạt.
-------------------
"Mạc quản gia!"
Hỏi thăm người hầu trong phủ, Vãn Thanh mới biết Mạc Tử Thần ở tiểu viện độc lập này, cách bài trí mặc dù đơn giản, lại khiến người ta hết sức thoải mái.
"Ai vậy!"
Trong phòng truyền đến một thanh âm không kiên nhẫn, Vãn Thanh theo thanh âm đi vào.
Mạc Tử Thần ngồi cạnh cửa sổ, trên bàn đặt sổ sách rất cẩn thận, ngón tay thon dài đang nhanh chóng di chuyển trên bàn tính().
()Bàn tính: Thời xưa dùng để tính toán.
Mạc Tử Thần thấy tiếng động, liền ngẩng đầu nhìn, thấy Vãn Thanh đi vào vội vàng đứng lên.
"Vương phi, sao người lại tới đây?"
Đem ghế cho Vãn Thanh ngồi, Mạc Tử Thần có phần giật mình, nhưng vẫn cung kính cười.
"Vương gia bảo bổn vương phi tới lấy Kim Ấn, ngươi dọn dẹp sổ sách một chút rồi đem tới chỗ bổn vương phi."
Thấy sắc mặt Mạc Tử Thần biến hóa, sắc mặt Vãn Thanh cũng chuyển sang nghiêm túc.
"Dù sao ta tới vương phủ đã một tháng, nếu sau này mới tiếp quản chắc chắn không thích hợp."
"Nhưng ngân khố trong phủ từ trước đến giờ vẫn do chính ta quản lý, có phải vương phi nên giành chút thời gian làm quen việc này hay không?"
"Bổn vương phi đã làm quen được một tháng."
"Vương phi trẻ tuổi như vậy, ở vương phủ hưởng cuộc sống an nhàn là được, chuyện tính toán này vô cùng vất vả."
Mạc Tử Thần cười cười, trong mắt lướt qua tia kinh hoảng.
"Mạc quản gia, ngươi là người thông minh, bổn vương phi tin tưởng ngươi cũng hiểu Kim Ấn đại biểu cho điều gì. Kim Ấn không chỉ đại biểu cho việc trông nom tính toán sổ sách. Ta là vương phi danh chính ngôn thuận, những chuyện này đều là chuyện bổn vương phi nên làm, nếu luôn làm phiền một đại nam nhân như ngươi, vương gia cùng bổn vương phi đều áy náy."
"Vương phi."
"Mạc quản gia, chẳng lẽ sổ sách có vấn đề?"
"Tất nhiên không phải!"
"Vậy ngươi mau đem sổ sách thu thập rồi đưa tới, bổn vương phi không muốn nói lần thứ hai!"
Nhận thấy sự kháng cự của Mạc Tử Thần, Vãn Thanh hiểu nếu không dứt khoát chỉ sợ hắn vẫn còn muốn dây dưa.
Lông mày Mạc Tử Thần nhíu lại, khuôn mặt tuấn lãng nhăn nhó, ánh mắt trong suốt mang theo tức giận nhìn Vãn Thanh chằm chằm.