Edit: August
Hồi lâu sau, đánh mệt mỏi, Vãn Thanh mới một cước đá văng Phong Huyền Dịch còn đang túm nàng ra, trên mặt hắn hiện rõ vẻ thất bại, tóc bị kéo đến tán loạn không chịu nổi, độ nhếch nhác so với lần trước chỉ có hơn chứ không kém.
"Ngươi trở về đi, ta cũng đi vào đây."
Vãn Thanh trừng mắt liếc hắn một cái liền không nhìn nữa, quay đầu lại nói với Phó Lăng Thiên đang đỡ nàng.
Phó Lăng Thiên lo lắng nhìn nàng, lại nhìn thoáng qua Phong Huyền Dịch, xem ra người chịu khi dễ cũng không phải Vãn Thanh, khóe miệng nở nụ cười, liền bước lên xe ngựa rời đi.
Vãn Thanh nhìn hắn đi khuất cũng nhấc chân đi vào trong phủ, Phong Huyền Dịch đứng sau lưng đang nhe răng nhếch miệng gọi nàng, nàng cũng xem như gió thoảng bên tai.
Tiểu hồ ly đỏ rực cũng không biết chui ra từ đâu, cắn lấy vạt áo Vãn Thanh, hình như muốn dẫn nàng đi chỗ nào đó nhưng hơi sức quá nhỏ, Vãn Thanh lại đang nổi nóng, chỉ một cước đá văng nó ra rồi không để ý đến nó nữa.
Tiểu hồ mặc dù bất đắc dĩ nhưng cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể gào khóc chạy theo Vãn Thanh
Trở về trong viện, Tiểu Hồ thấy Vãn Thanh dừng bước nữa liền to gan chạy ra, Vãn Thanh đã quen nó chạy tán loạn, cũng không để ý đến nó mà lên giường đi ngủ.
Cũng không biết nằm trên giường đã bao lâu, chỉ cảm giác hình như cổ tay bị một bàn tay lạnh lẽo bắt lấy, Vãn Thanh mở mắt ra, một bóng dáng đỏ thẫm lẳng lặng ngồi bên giường nàng, tiếp tục giữ lấy mạch đập của nàng. Vãn Thanh cả kinh, nhanh chóng hất tay ra, lại thấy Tiểu Hồ thân thiết rúc vào trong ngực hắn, khuôn mặt lãnh diễm tuyệt luân của nam tử vẫn không thay đổi, nhàn nhạt nhìn Vãn Thanh.
Mắt xếch híp lại, nổi bật lên khí chất như yêu của hắn.
"Làm đồ đệ của ta."
Giọng nói băng lãnh không biết là thỉnh cầu hay ra lệnh, Vãn Thanh nghe xong mà lạnh cả người, nhưng cũng không dám cự tuyệt.
"Vì, vì sao."
Khi đánh nhau với Phong Huyền Dịch hay lúc nói chuyện với Hoàng đế, nàng cũng không có giọng điệu cung kính như vậy, Vãn Thanh rất tò mò muốn biết tại sao giọng điệu đó lại có thể xuất ra từ miệng nàng.
"Ta không có đồ đệ."
Giọng nói nhàn nhạt không tính là giải thích, Vãn Thanh lại khó có thể cự tuyệt khí thế cường đại của hắn, mơ hồ cảm giác nếu hắn dạy võ công cho nàng thì tất nhiên sẽ không kém, trong lòng cũng bình tĩnh trở lại.
"Ngày mai vào rừng trúc."
Vẫn là giọng điệu ra lệnh này, Vãn Thanh chỉ sửng sốt một lúc, hắn đã biến mất trước mắt nàng, kinh ngạc với khinh công cao cường của hắn nhưng trong lòng đã rất hưng phấn, Tiểu Hồ từ trong ngực hắn chui xuống, đứng ở bên giường không nhúc nhích.
Vãn Thanh nhìn ngoài cửa sổ một chút, đúng là bên trái tòa viện này là một rừng trúc, cứ tưởng rằng chỉ là bài trí mà thôi, không nghĩ tới lại có người ở bên trong.
Vui mừng rất lớn, Vãn Thanh lại nghĩ tới đêm đầu tiên gặp nam nhân này, vốn cho rằng hắn là người Phong Huyền Dịch phái tới, e là không phải vậy, cũng được, kết quả này cũng không tồi.
Ngày hôm sau lúc Vãn Thanh đang mơ mơ màng màng ngủ, chỉ cảm thấy có gì đó ngọ nguậy trên chân nàng, không nhịn được mà đạp một cước, không bao lâu sau nó lại xông tới, tức giận mở mắt, vừa nhìn lại đã thấy đó là Tiểu Hồ.
Nhớ tới tình cảnh Tiểu Hồ rất thân thiết với nam nhân kia vào đêm qua, Vãn Thanh nghĩ hẳn là nó đang nhắc nhở nàng, vội vã rời giường rửa mặt ăn cơm sau đó dẫn nó vào rừng trúc.
Đứng bên ngoài rừng trúc liền mơ hồ cảm thấy có một cỗ âm khí khiến người ta không rét mà run, Tiểu Hồ kia lại gào khóc kéo áo Vãn Thanh đi vào, càng đi sâu rừng trúc, cỗ âm khí càng nặng.
Sau lưng Vãn Thanh lạnh cả người, tiểu hồ ly kia cũng nhảy xuống từ trong ngực nàng, đứng ở phía trước hình như muốn dẫn đường.
Đi theo tiểu hồ ly vào sâu trong rừng trúc, cũng không biết đi được bao lâu mà vẫn còn không thấy cuối, trước kia Vãn Thanh chỉ cho rằng đây là một khu rừng nhỏ bình thường nhưng không nghĩ rằng khi tiến vào lại không biết đường ra, khắp nơi đều là những thân trúc giống nhau, vòng tới vòng lui cũng mất khả năng nhận biết phương hướng, ánh mặt trời từ phía trên chiếu xuống, cũng không biết vào đường nào ra đường nào.
Tiểu hồ ly trước mặt bò lên một cây trúc, Vãn Thanh cho là nó ham chơi, liền đứng ở phía dưới chờ, nhưng không nghĩ tới thân thể nó vừa động, sâu trong rừng trúc liền xuất hiện một hắc lang (sói đen).
Vãn Thanh bị hù sợ, hắc lang này cao lớn hung mãnh mười phần, một đôi mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Vãn Thanh, tựa hồ rất lâu rồi chưa được ăn.
Tiểu hồ ly gào khóc như đang nhắc nhở Vãn Thanh mau chạy đi, Vãn Thanh đưa tay đem Tiểu Hồ nhét vào trong lòng, lao vào trong rừng trúc chạy trốn không có mục đích, mắt thấy con sói đuổi tới càng ngày càng gần, bước chân Vãn Thanh cũng càng ngày càng nhanh.
Không biết đã chạy bao lâu, Vãn Thanh chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn không đứng lên nổi, tiểu hồ ly cũng gào khóc chui sâu vào trong lòng ngực nàng, nhưng nàng vẫn không dừng bước mà tiếp tục chạy về phía trước.
Thấy phía trước có ánh sáng, bước chân Vãn Thanh càng nhanh hơn, con sói sau lưng vẫn truy đuổi không tha, Vãn Thanh chống đỡ không nổi suýt chút nữa là ngã xuống, nhưng tuyệt đối bước chân không dám dừng lại, trong lòng thầm mắng tại sao phải tin lời tên yêu nghiệt kia, nếu nàng mất mạng ở chỗ này thì chẳng phải ý nguyện của Phong Huyền Dịch sẽ được thực hiện sao?!
Cửa ra càng ngày càng gần, rốt cuộc Vãn Thanh vọt ra, tiểu hồ ly gào khóc kêu ca, ra đến bên ngoài thì sợ hãi mà rơi xuống. Vãn Thanh muốn đưa tay bắt lấy nó thì con sói kia đã lao tới, mắt thấy khoảng cách giữa sói và nàng càng ngày càng gần, đầu óc Vãn Thanh mờ mịt, chỉ cảm thấy kiếp này của nàng đã xong rồi.
Nhưng không ngờ tới trước mắt nàng lại xuất hiện một tay áo đỏ thẫm, nhắm mắt lại không nhìn thấy hắn đang làm gì, chỉ biết khi mở mắt ra lần nữa con sói đã ngã xuống, toàn thân không có vết máu mới thở ra một hơi.
Quay đầu lại đã nhìn thấy bóng dáng đỏ thẫm đó, tức giận thiêu đốt, nhưng thấy tình cảng con sói lúc này lại không dám mắng hắn.
Gây gổ với Phong Huyền Dịch là vì có Thái hậu chống lưng cho nàng, trong tay còn nắm điểm yếu của hắn, nhưng nam tử này, nàng thật không dám chọc.
"Ha ha, sư phụ, người thật lợi hại."
Vãn Thanh cười híp mắt xách tiểu hồ ly dần dần lui lại phía sau, muốn nhìn sau lưng có đường nào rời đi hay không, lại phát hiện nơi này là một bình nguyên, có vẻ như đã ở ngoại thành, không một bóng người.
"Nơi này là tử lộ, chỉ biết càng chạy càng xa."
Giọng nói nhàn nhạt làm người ta không thoải mái, Vãn Thanh nhìn hắn, muốn chống đối: không dám, tiếp tục lưu lại: nàng sợ mình sẽ sợ đến mất mật.
"Tới đây."