Edit: tieuduong
Beta: August
Một đám nữ nhân đầy son phấn lập tức bao vây Tử Cơ lại, sắc mặt Tử Cơ tái xanh, gương mặt vẫn tươi cười nhưng trong lòng đã sớm hỏng mất, khóc không ra nước mắt.
Sắc mặt Phong Huyền Dịch càng lúc càng khó coi, nhưng ngại có Thượng Hải Thanh Yên ở đây nên không tiện phát tác, Thượng Hải Thanh Yên phát hiện mọi người lúng túng cũng không cố kỵ lên tiếng gọi Vãn Thanh, cùng Vãn Thanh ngồi xuống dưới sân khấu.
Phong Huyền Dịch ngẩn người tại chỗ, nhìn Vãn Thanh cùng Thượng Hải Thanh Yên ngồi cạnh nhau nói cười thật vui vẻ, trong lòng đột nhiên sợ hãi, từ lúc nào mà quan hệ giữa nữ nhân này và hắn ta đã thân thiết như vậy. Chuyện của hắn, rốt cuộc nàng biết được bao nhiêu.
Sau khi Tử Cơ tránh khỏi bao vây của đám nữ nhân kia, kinh hoảng chạy tới bên cạnh Phong Huyền Dịch, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kinh sợ.
“Tử Cơ cô nương, nhìn thấy bằng hữu cũ lại không vui sao?”
Vãn Thanh ngồi bên cạnh Thượng Hải Thanh Yên, nụ cười nhàn nhạt không nhìn ra châm biếm hay giễu cợt.
Thân thủ Phong Huyền Dịch bảo vệ Tử Cơ, đỡ nàng ta cùng nhau ngồi xuống:
“Vương phi thật phí tâm”.
“Vương gia biết vậy là tốt rồi, vì ngày hôm nay mà nô tỳ đã chuẩn bị rất lâu đấy.”
Vãn Thanh quay đầu lại vẫy tay gọi đám nữ nhân lại đây, cố ý để các nàng ngồi đối diện với Tử Cơ.
Đám nữ nhân đó thấy có cơ hội tốt để tiếp cận Dịch vương, dĩ nhiên là phí hết tâm cơ thi triển sức quyến rũ của mình, mặc dù đều là kỹ nữ thanh lâu nhưng thấy Tử Cơ ở vương phủ sống tốt như vậy, không có ai là không hâm mộ.
“Vương gia đúng là nam nhân tốt, ba năm đã qua mà còn tốt với Tử Cơ như vậy”
Một nữ nhân hồng y thanh lệ ngồi đối diện Tử Cơ mở lời, sắc mặt tươi cười lấy lòng.
Rõ ràng thấy Tử Cơ nhíu mày, bàn tay dưới ống tay áo càng siết chặt, quyết tâm bám lấy Phong Huyền Dịch càng tăng thêm mấy phần, cũng không biết xấu hổ mở miệng quấy nhiễu.
“ Vương gia, thừa tướng tới”
Ngoài cửa truyền đến thanh âm trong trẻo của Mạc Tử Thần, Phong Huyền Dịch có phần kinh ngạc ngẩng đầu, lại tức giận nhìn về phía Vãn Thanh.
“ Vương gia, sinh thần của nữ nhân ngươi, chẳng lẽ ta mời bằng hữu của ngươi cũng không được?”
Vung tay lên, Mạc Tử Thần liền lui xuống, Phó Lăng Thiên một thân trường bào màu lá cọ đi vào.
Dáng người cao lớn dưới ánh trăng càng thêm động lòng người, gương mặt tuấn mỹ quét mắt nhìn toàn trường, cuối cùng dừng lại trên người Vãn Thanh.
“ Thanh Nhi, hôm nay là sinh thần của người nào?”
Vãn Thanh bĩu môi, nhìn về phía Tử Cơ, Phó Lăng Thiên quay đầu liền nhìn thấy nàng ta đang thân mật với Phong Huyền Dịch, đại khái cũng đoán ra quan hệ giữa bọn họ như thế nào, lướt qua Thượng Hải Thanh Yên, Phó Lăng Thiên ngồi bên cạnh Vãn Thanh.
Mấy nữ nhân ngồi bên cạnh Phong Huyền Dịch cũng phát điên, trên khuôn mặt đều lộ vẻ vui sướng.
Ai không biết Phó Lăng Thiên là nam tử hoàng kim nổi danh khắp quốc (ý chỉ những người đàn ông độc thân đẹp trai, có quyền có tiền như ở hiện đại), tuổi còn trẻ mà đã nắm quyền cao chức trọng, tuy đã hai mươi mấy tuổi nhưng trong phủ cũng không có một cơ thiếp nào, hơn nữa hắn đối đãi với mọi người hết sức lễ độ, trời sinh tính tình ôn hòa, diện mạo lại tuấn mỹ, là người tình trong mộng của vô số cô gái. Thái hậu mấy lần muốn nạp thiếp cho hắn cũng bị hắn cự tuyệt, bởi vì lâu nay hắn đều không gần nữ sắc, lại có người nói hắn đoạn tụ(), nhưng cũng có lời đồn trong lòng vị Thừa tướng này đã in sâu bóng hình một nữ tử tuyệt sắc, hắn đã đợi nàng hơn mười năm.
Một nam nhân si tình như thế, hiển nhiên so với Phong Huyền Dịch, Phó Lăng Thiên càng cao hơn một bậc.
“Thừa tướng đại nhân! Thiếp nghe đại danh của ngài đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt”
Phó Lăng Thiên vừa ngồi xuống, một nữ nhân liền vây lại, ánh mắt liếc nhìn Vãn Thanh đang ngồi bên cạnh Phó Lăng Thiên, ngón tay thon dài liền bưng bình trà trước mặt lên ngỏ ý thay hắn rót trà, lại cố ý không cần thận vương nước trà lên người Phó Lăng Thiên.
“ Ai nha, Thừa tướng! Thật xin lỗi, thiếp thật đáng chết”
Nữ nhân hồng y lại đưa mắt phóng mị nhãn nhìn Phó Lăng Thiên lần nữa, mặt khác lại lấy khăn tay của mình lau nước trà vương trên ngực hắn.
Phó Lăng Thiên biến sắc, gươngg mặt rõ ràng ửng đỏ, sau đó lập tức đẩy nàng ta ra, khôi phục vẻ mặt chính trực.
“ Không sao, không có gì đáng ngại”
Vãn Thang buồn cười nhìn phản ứng của hắn, giống như chưa bao giờ chạm vào nữ nhân vậy.
“ Tốt lắm! ngươi trở lại ngồi như cũ đi”
Vãn Thanh không quen ngửi mùi thơm trên người nữ nhân, nhịn không được đưa khăn tay của mình cho Phó Lăng Thiên.
Phó Lăng Thiên rất tự nhiên nhận lấy, tự mình lau.
Phong Huyền Dịch nhìn thấy một màn này, trong lòng đột nhiên dẫy lên một cỗ tức giận vô hình, Tử Cơ ngồi bên cạnh nơm nớp lo sợ không dám nói một lời nào.
“ Thừa tướng đại nhân! Thiếp ngưỡng mộ ngài đã lâu, muốn hỏi một chút, vì sao ngài chưa lập thê thiếp nào vậy?”
Một nữ nhân bại trận, một nữ nhân khác lại tiến lên.
“Có thể ngộ nhưng không thể cầu”
Phó Lăng Thiên vẫn cười nho nhã lễ độ, ánh mắt liếc qua Phong Huyền Dịch, tươi cười trong mắt có phần cứng ngắc.
“ Thừa tướng mệt mỏi, nếu các ngươi muốn trở về thì đi về trước đi”
Nhận ra Phó Lăng Thiên không kiên nhẫn, Vãn Thanh đưa tay đẩy ly nữ nhân kia ra, đột nhiên bị Vãn Thanh đẩy ra, tuy trên mặt có phần không vui, nhưng do có Phong Huyền Dịch ở đây nên không dám lỗ mãng, chỉ có thể lộ vẻ tức giận ngồi xuống cùng nói chuyện tán dóc với Tử Cơ.
Lúc đầu Tử Cơ rất kinh sợ, nhưng từ từ nàng ta cũng buông lỏng xuống, sắc mặt bình thản nói mấy chuyện hằng ngày vụn vặt của mình với mấy nữ nhân kia, khi nhìn về phía Vãn Thanh trong mắt nhanh chóng hiện lên cừu hận.
“Thượng Hải công tử, cậu cũng tới đây?”
Dường như mới nhìn thấy Thượng Hải Thanh Yên đang ngồi đối diện, trên mặt Phó Lăng Thiên lộ vẻ kinh ngạc.
Thượng Hải Thanh Yên cười cười, thân thể nhu nhược tựa vào trên bàn có phần chột dạ.
“Thanh Nhi! Có thể đem đồ ăn lên chưa? Cô gọi ta tới là muốn bỏ đói ta sao?”.
Xưng hô của Thượng Hải Thanh Yên khiến Phó Lăng Thiên cau mày, nhìn nét mặt tự nhiên của Vãn Thanh trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, Vãn Thanh cũng không phát hiện ra, vẫy tay gọi Mạc Tử Thần đem đồ ăn lên.
Đợi hồi lâu mới thấy mấy hạ nhân chậm rì rì đi lên, Vãn Thanh có phần xúc động lập tức đứng dậy đi ra ngoài nhìn xem.
() Đoạn tụ: Mối tình nam với nam.
Nguyên văn: Long Dương chi hảo (nghĩa là “mê Long Dương”)
Đây là một câu thành ngữ, cũng có thể coi là điển tích.
Nó bắt nguồn từ mối tình của Ngụy An Ly vương và cậu học trò Long Dương Quân rất được nhà vua sủng ái (thời phong kiến Trung Quốc). Một trong những câu chuyện xưa về đoạn tụ.