Edit: August
Sắc mặt Phong Huyền Dịch xanh mét, lại không thể cùng Vãn Thanh đi tìm Thái hậu, mặc dù có thể Thái hậu sẽ đứng về phía hắn, nhưng nếu bị văn võ triều và dân chúng kinh thành biết hắn sợ chó, ngày sau còn mặt mũi nào mà sống.
"Mộc Vãn Thanh, Bổn vương tôn trọng ngươi vì ngươi là người mẫu hậu chỉ định, ngươi đừng quá phận!"
"Ngược lại Vương Gia hãy nói cho ta nghe ta quá phận ở đâu?! Dù sao chỗ này ngươi cũng không tới, ta nuôi con chó trông biệt viện chẳng lẽ cũng không được sao!"
Thanh âm Vãn Thanh vang dội, mấy gia đinh nuốt nước bọt sợ hãi nhìn Vãn Thanh, trong lòng thay nàng cầu nguyện.
Nhưng ngoài ý muốn là Vương Gia không động thủ, chỉ là tức giận trợn trừng mắt, nổi trận lôi đình tung một chưởng sang bên cạnh, một cây trúc cao lớn cách mấy trượng lập tức ngã xuống đất.
"Sao vương gia lại biết ta thiếu củi đốt? Nô tì cảm tạ vương gia đã phí công “đốn củi” giùm."
Thấy Phong Huyền Dịch tức giận như thế cũng không động thủ với nàng, Vãn Thanh cũng hiểu một hai, Thái hậu hoặc người nào đó đã định ra với hắn, không được phép động thủ với nàng.
Sắc mặt Phong Huyền Dịch vốn đã khó coi lại không thể khó coi hơn được nữa, Mạc Tử Thần thấy thế vội vàng tiến lên kéo hắn.
"Chuyện nuôi chó coi như xong, nhưng còn tiệc sinh thần của Tử Cơ phu nhân nữa, vương phi, có phải nên lấy bạc ra rồi hay không, ngày mai đã là ngày cuối rồi."
Vãn Thanh quay đầu, nhìn Mạc Tử Thần nhíu mày.
"Tất nhiên, ta đã đồng ý với Vương Gia, nhất định không sẽ đổi ý, nhưng Tử Cơ cô nương đã là nữ nhân của Vương Gia, bữa tiệc này ất nhiên phải do ta tổ chức, quản gia giúp đỡ là được, thời điểm cần ngươi giúp một tay, ta sẽ bảo Bảo Cầm đi gọi ngươi."
Sắc mặt của Mạc Tử Thần cũng rất khó coi, cùng gương mặt xanh mét của Phong Huyền Dịch trông rất đẹp mắt.
"Vương Gia, quản gia, các ngươi còn có chuyện gì sao? Không có chuyện gì thì ta đây cũng không khách khí, có thể cho Đại Hoàng của ta một vị trí hay không?"
Lông mày Phong Huyền Dịch nhướng lên, tròng mắt đen phóng hỏa giống như muốn ăn thịt người, hắn đường đường là một Vương Gia lại phải nhường chỗ cho chó, cũng không nghe khuyên can của Mạc Tử Thần bên cạnh, Phong Huyền Dịch giơ tay tát vào mặt Vãn Thanh.
Không ngờ hắn lại đột nhiên động thủ, Vãn Thanh bị hắn tát mạnh, khuôn mặt truyền đến từng đợt đau rát, Vãn Thanh không chút suy nghĩ, dùng toàn bộ sức mạnh hướng mặt hắn đánh trả, phát ra âm thanh càng chói tai vang dội hơn, trên mặt Phong Huyền Dịch nhanh chóng hiện lên một dấu tay năm ngón.
Lửa giận trong lồng ngực càng thêm dồn nén, cuối cùng bộc phát, Phong Huyền Dịch nhanh chóng ra quyền đánh Vãn Thanh, Vãn Thanh cũng bất chấp mọi chuyện, cùng hắn xông vào đánh.
Phong Huyền Dịch nóng nảy lại quên mất dùng nội lực đối phó Vãn Thanh, cũng tạo cơ hội cho nàng lợi dụng.
Mấy gia đinh ở bên cạnh cũng sợ ngây người, diện mạo vương gia cùng vương phi dữ tợn ra sức đánh nhau, sức lực rấ lớn. Cả hai lăn đến trên mặt đất ngươi một quyền ta một chưởng, Mạc Tử Thần ở bên cạnh cũng không khuyên can.
"Trời ạ! Vương gia! Vương gia!"
Hồi lâu, Tử Cơ thấy vương gia chậm chạp không trở về, trong lòng lo lắng cho tiệc sinh thần của bản thân, muốn chạy tới xem một chút, nhưng khi đến nơi, đập vào mắt là cảnh tượng vương gia bị vương phi ngồi đè trên đất, trên người hai người dính đầy bụi bặm, trên mặt đều là dấu tay cấu xé đánh đấm lẫn nhau, rõ ràng khuôn mặt của Phong Huyền Dịch nhếch nhác hơn, là dấu móng tay Vãn Thanh để lại.
Ánh mặt trời chói mắt chiếu vào biệt viện vương phi, Phong Huyền Dịch kéo y phục của Vãn Thanh, Vãn Thanh kéo cánh tay của hắn, móng tay sắc nhọn thỉnh thoảng nhân cơ hội xẹt qua trên mặt hắn.
Thấy Tử Cơ đi vào, Phong Huyền Dịch muốn đứng dậy lại bị Vãn Thanh ngăn chặn không thể động đậy, không ngờ sức lực của nữ nhân này lại lớn như vậy, Phong Huyền Dịch có phần kinh ngạc.
"Vương gia! Phó Thừa Tướng đến!"
Có lẽ là người hầu trong phủ biết Phong Huyền Dịch ở nơi này, nên khi Phó Lăng Thiên đến liền trực tiếp mang hắn tới đây.
Phó Lăng Thiên kinh ngạc nhìn hai nguời đang đánh nhau trước mắt, lúc sửng sốt lại quên kéo hai người ra.
Thấy bóng dáng Phó Lăng Thiên tiến vào, Phong Huyền Dịch cũng muốn nhanh lên một chút, lại bởi vì gấp gáp mà trên tay không còn chút sức nào, chỉ có thể tức giận nhìn chằm chằm Vãn Thanh vật lộn cùng nàng.
"Có khách tới, mau buông tay! Mau buông tay!"
Thanh âm Phong Huyền Dịch lộ vẻ cực kỳ tức giận, nhìn Phó Lăng Thiên nhìn hắn không chớp mắt, hắn ngay lập tức có ý niệm đào hố chui xuống.
Vãn Thanh đưa lưng về phía Phó Lăng Thiên, tất nhiên không thấy có người tiến vào, chỉ dùng sức cào mấy dấu tay lên mặt hắn.
"Khách nhân của ngươi thì liên quan gì đến ta! Dám đánh bà đây thì phải trả giá thật lớn!"
Câu chữ của Vãn Thanh rành mạch, truyền đến trong tai Phó Lăng Thiên không sót một chữ, nhìn lên hai người trước mặt cùng mấy gia đinh đang trong tình trạng hóa đá bên cạnh, hắn vội vàng hô một tiếng:
"Nhanh tách hai người ra!"
Như bừng tỉnh từ trong mộng, bọn hạ nhân ùa lên, thật lâu sau mới kéo được hai người đang hăng say cấu xé nhau ra.
Tóc dài của Vãn Thanh bị Phong Huyền Dịch tháo trâm, phân tán đầy vai, mấy sợi tóc bay tán loạn, trên mặt in rõ năm dấu ngón tay đỏ ửng, trên y phục dính đầy bụi bặm, áo bị hắn xé rách nửa vai, lộ ra đầu vai mượt mà trắng nõn, Vãn Thanh hừ một tiếng, giận dữ kéo y phục, nhìn Phong Huyền Dịch đứng trước mắt cũng nhếch nhác không kém.
Trâm cài đầu của Phong Huyền Dịch đã sớm bị Vãn Thanh ném xa vài thước, đầu tóc cũng bù xù hỗn loạn không thôi, trên mặt trừ năm dấu ngón tay còn có dấu vết móng tay rõ ràng, đai lưng cũng bị Vãn Thanh kéo xuống, lộ ra da thịt màu mật ong mê người, giày trên chân cũng có dấu hiệu rớt xuống, sắc mặt Phong Huyền Dịch đen đến dọa người, Tử Cơ vội vàng tiến lên chỉnh lại y phục cho hắn.
"Thanh Nhi."
Phó Lăng Thiên đứng bên cạnh Vãn Thanh, giúp nàng sửa lại bộ tóc rối loạn, trong ánh mắt có phần lo lắng:
"Chuyện này là sao?"
"Ngươi đi mà hỏi hắn!"
Nổi giận gầm lên một tiếng, Vãn Thanh giẫm chân đi vào phòng phịch một tiếng đóng cửa lại.
Mấy vị khách không mời mà đến hai mặt nhìn nhau. Một vài hạ nhân cầm trong tay cây gậy đánh chó cũng run run nắm không vững. Ngay cả vương gia vương phi cũng dám đánh, nếu bọn họ thực sự bắt con chó kia đi, vậy mạng này chẳng phải không còn nữa sao?!
Phong Huyền Dịch thấy Vãn Thanh đi vào, vốn định đuổi theo, lại thấy Phó Lăng Thiên ở trước mặt, Tử Cơ cùng Mạc Tử Thần ở bên cạnh, mấy hạ nhân vẫn còn đứng nhìn, sắc mặt càng thêm khó coi.
"Thừa Tướng chê cười, ta đi thay y phục, ngài chờ ta một lát."
Phong Huyền Dịch cố nặn ra một nụ cười, nhìn Mạc Tử Thần bên cạnh:
"Còn không mau gọi người dâng trà!"
Mạc Tử Thần gật đầu rời đi, Phong Huyền Dịch vuốt vuốt khuôn mặt nóng rát sau đó cũng rời đi. Tử Cơ đi theo ngay phía sau, thỉnh thoảng lại chạm vào vết thương của hắn.
Phó Lăng Thiên đứng trong sân Vãn Thanh, nhìn cửa phòng đóng chặt, nhấc chân đi lên gõ cửa, mở cửa là Bảo Cầm, vẻ mặt Bảo Cầm sợ hãi, nhìn Phó Lăng Thiên cười xin lỗi.
"Tiểu thư đang nổi giận, ngày khác Thừa Tướng lại tới."
Nụ cười trên khóe miệng Phó Lăng Thiên càng lớn, từ nhỏ Vãn Thanh sẽ không nổi giận mắng người, chớ nói chi là đánh nhau, bộ dáng anh dũng ngồi đè lên người Phong Huyền Dịch vừa nãy hắn chưa bao giờ thấy qua.
Trong lòng sinh mấy phần tò mò, Phó Lăng Thiên cười nói:
"Không sao, để nàng phát hỏa lên người ta cũng tốt."