Edit: August
"Hàng năm vương gia đều vì Tử Cơ tiểu thư mà mời gánh hát Đức Vân, còn mời Vân đoàn đến múa lân, những thứ này đều cần chi bạc."
Mạc Tử Thần còn chưa nói xong, Vãn Thanh đã cắt lời hắn:
"Tử Cơ tiểu thư là ai?"
"Vương phi."
Đoán được ý đồ Vãn Thanh, sắc mặt Mạc Tử Thần thay đổi, nhiều tháng nay vì thống nhất phương thức ký tên của Vãn Thanh, một xu dư thừa trong phủ hắn cũng không mò được, lần tổ chức tiệc sinh thần này của Tử Cơ, là một cơ hội tuyệt hảo với hắn, nhưng thấy thái độ này của Vãn Thanh, Mạc Tử Thần có phần chột dạ.
"Ta chỉ muốn hỏi ngươi, Tử Cơ tiểu thư là thê tử của vương gia?"
"Không đúng "
"Vậy nàng ta là tiểu thiếp phòng của vương gia?"
"Việc này,… không phải."
"Vậy vì sao ngươi lại đòi tiền từ ta?"
Vãn Thanh nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười.
Phó Lăng Thiên đứng bên cạnh nàng, nụ cười càng lúc càng lớn.
"Thanh Nhi, hình như việc này là không nể mặt vương gia."
Cũng không biết Phó Lăng Thiên có muốn nói tốt cho Phong Huyền Dịch hay không, trên mặt cũng không xuất hiện vẻ khuyên ngăn.
"Ta nếu tùy ý cho phép cử hành tiệc sinh thần cho một nữ nhân bên ngoài, mới là chà đạp uy nghiêm của vương gia! "
Nhìn Mạc Tử Thần, Vãn Thanh thu hết vẻ thất vọng của hắn vào trong mắt.
"Quản gia là người thông minh, nếu muốn làm, không hẳn là không thể, nhưng ngươi đi tìm vương gia mà đòi tiền, đừng mong lấy một phân tiền từ ta! "
Sắc mặt Mạc Tử Thần xoay chuyển, nhìn Phó Lăng Thiên đứng cạnh Vãn Thanh, thấy hắn không có động tĩnh gì, mặt cũng xụ xuống.
"Cáo lui."
Sắc mặt không tốt rời trạch viện, trong lòng Mạc Tử Thần bắt đầu tính toán kế sách, nếu cứ tiếp tục như vậy, vị trí quản gia kia không còn quyền chức gì nữa rồi.
"Tử Cơ tiểu thư?"
Bỗng nhiên thấy bóng dáng diễm lệ trước mắt, bước chân Mạc Tử Thần bước chân đột ngột dừng lại.
Tử Cơ đen mặt nhìn Mạc Tử Thần nhưng thái độ vẫn có phần cung kính:
"Vương phi nói như thế nào?"
"Tiểu tư hỏi chuyện này làm gì?"
"Nói thẳng ra, ta sớm đoán sự việc sẽ như thế."
Sắc mặt Tử Cơ vặn vẹo, mắt xếch yêu mị tràn đầy tức giận, nàng cũng là người tâm cao khí ngạo, đã nhún nhường thương lượng với nàng ta thế nhưng chút thể diện cũng không cho. Còn coi lời nói của vương gia như gió thoảng bên tai, làm sao nàng nhịn được.
"Tử Cơ tiểu thư bớt giận, có thể là vương phi mới tới vương phủ, vẫn chưa rõ tính tình vương gia. Nói không chừng sau mấy ngày nữa, nàng sẽ thông suốt."
"Thông suốt?! Vậy ta phải đợi đến lúc nào?!"
Mắt đẹp hiện lên mấy phần tính toán, nhìn Mạc Tử Thần.
"Quản gia, vậy làm sao nói với vương gia?"
"Ta đang định nói cho vương gia."
"Thôi, ta tự mình đi, ngươi đi ngủ trước đi."
"Cáo lui."
Mạc Tử Thần biết tính nhỏ mịn của Tử Cơ, trong lòng cười thầm, cũng không khuyên can liền rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Bảo Cầm vào phòng gọi Vãn Thanh tỉnh dậy, nói là Phong Huyền Dịch đã tới, nghe được âm thanh bước chân dồn dập bên ngoài, Vãn Thanh vội vàng mặc y phục.
Cũng không lâu sau đó, Phong Huyền Dịch và Tử Cơ tiến vào, Bảo Cầm vội vàng tiến lên gấp chăn, không muốn chủ tử thất lễ.
"Mới sáng sớm, vương gia đã vội vàng đến đây, có chuyện gì quan trọng sao?"
Lạnh nhạt vuốt lại mái tóc dài của mình, sắc mặt Vãn Thanh bình tĩnh.
"Bổn vương hỏi ngươi, vì sao ngươi không đưa bạc tổ chức tiệc sinh thần cho Tử Cơ?!"
"Tử Cơ? Vương gia, Tử Cơ là ai?"
"Đừng giả bộ ngu ngốc trước mặt Bổn vương, không phải Tử Cơ đang đứng ở trước mặt ngươi sao!"
Phong Huyền Dịch rống lên một tiếng, Tử Cơ cũng to gan ngẩng đầu ưỡn ngực miệt thị nhìn Vãn Thanh, dáng vẻ muốn xem kịch vui.
"Tất nhiên ta biết Tử Cơ đứng trước mặt ta, nhưng vương gia, vì sao ta phải đưa bạc cho nàng ta tổ chức tiệc sinh thần?"
"Ngươi còn giả bộ ngu ngốc!"
Tính khí Phong Huyền Dịch vốn nóng nảy, cộng thêm lần trước bị Vãn Thanh chọc giận, trong lòng hắn tức giận, một chưởng đánh vào bàn trà, bàn trà làm bằng gỗ lê thượng hạng trong nháy mắt vỡ vụn.
"Vương gia, ta chỉ muốn một câu trả lời hợp lý, thân là vương phi, quản lý sổ sách, ngân lượng là việc của ta. Nếu tùy tiện tìm một cô nương rồi bắt ta đưa bạc, uy nghiêm của vương phủ để ở đâu?."
Đem đai lưng thắt lại, khuôn mặt Vãn Thanh có phần không vui, Mạc Tử Thần cũng nghiêng thân thể tựa vào khung cửa, tuy có Phong Huyền Dịch ở đó, nhưng cũng không hề có bộ dáng hèn mọn.
"Lại dám gọi tùy tiện như vậy?! Không phải ngươi đã sớm biết Tử Cơ cô nương là nữ nhân của bổn vương?!!! "
"Thật sao? Vậy xin hỏi Tử Cơ cô nương, ngươi là phu nhân vương gia hay là thiếp thất vương gia?"
"Ngươi!"
Phong Huyền Dịch thấy không dọa được Vãn Thanh, cực kỳ tức giận, thấy nàng nói đúng lý lẽ, trong lòng càng thêm khó chịu.
"Vương Gia nếu muốn ta đưa bạc, phải đi xin phép Thái hậu, ngươi nạp Tử Cơ cô nương làm thiếp, ta liền đồng ý đưa bạc. Không chỉ đưa tiền, ta cũng sẽ vì nàng mà mời bằng hữu của vương gia trong triều, để họ thấy rõ dung nhan Tử Cơ cô nương mà vương gia sủng ái."
Thời điểm Vãn Thanh ở Mộc phủ cũng đã thăm dò, sau khi ‘Vãn Thanh’ bị ám sát, vì để Vãn Thanh đồng ý hôn sự này, Thái hậu đã hạ chỉ Phong Huyền Dịch không được nạp thiếp thất khi chưa có sự đồng ý của Vãn Thanh.
"Ngươi!"
Phong Huyền Dịch kìm nén đến nói không ra lời, gương mặt tuấn tú đã đỏ lên.
Tử Cơ không ngờ Vãn Thanh ngay cả mặt mũi vương gia cũng không màng, nụ cười tối lại, mắt đẹp xoay chuyển, ngay lập tức đã đổi sang một bộ mặt khác.
"Vương Gia, như vậy cũng được, ta biết vương phi nhìn ta không vừa mắt, muốn sớm đuổi ta xuất phủ, ta sẽ đi, không dám ở lại làm trễ nãi vương gia vương phi, cáo từ!"
Mềm mại nhấc chân đi ra ngoài, cũng không biết là vô tình hay cố ý, đi tới bên cạnh Phong Huyền Dịch liền mềm nhũn té xuống.
Đau lòng người thương, Phong Huyền Dịch vội vươn tay đỡ nàng ta, thấy người trong ngực khép chặt hai mắt, ngất đi thì lửa giận càng thêm bành trướng.
"Mộc Vãn Thanh! Đừng tưởng rằng bổn vương đã hết cách với ngươi, ngươi chờ đó cho Bổn vương!"
Dứt lời ôm thân thể uyển chuyển của Tử Cơ nhanh chóng rời đi.
Mạc Tử Thần liếc mắt nhìn Vãn Thanh, cặp mắt trong suốt hiện lên mấy phần khâm phục, dám khiêu chiến Phong Huyền Dịch như thế, hắn chưa từng thấy qua.