Từ triều đình, tin tức dồn dập báo về:
-Tâu hoàng thượng....Thái thú Châu Giang cấp báo, có một số tin tức bất lợi với người.
-Hồi hoàng thượng....Quốc vương Xuyên quốc gửi thư, muốn hoàng thượng giải thích chuyện của Tĩnh quý phi năm đó. Theo tin đồn là....
-Phồn quốc cũng có quốc thư, muốn biết rõ về cái chết của hoàng hậu. Hiện nay....
-Lui....lui hết. Khốn kiếp. Lui hết cho ta....
Minh đế không còn vẻ minh mẫn thường ngày. Hắn quát lớn, ai đề cập đến chuyện năm xưa đều bị thét kéo ra ngoài, nhẹ thì phạt trượng, nặng thì cắt bổng lộc, hạ quan tước. Triều đình im lặng, chờ sự cuồng nộ của hoàng gia.
Trong bối cảnh hỗn loạn đó, có một tin tức khiến triều đình vui vẻ hơn một chút. Hoàng hậu Chương Khanh đã hạ sinh hoàng tử, là đứa con đầu tiên của hoàng đế. Minh đế hết sức vui mừng, mở tiệc ngày đêm, bá quan vui say yến tiệc chúc mừng.
Yến tiệc đang lúc vui vẻ nhất, bỗng xuất hiện thích khách. Tất cả chỉ có tên.
Bá quan văn võ đều bị bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột ấy. Sự kháng cự yếu ớt. Cấm vệ chưa kịp triển khai hết lực lượng thì hoàng tử đã nằm gọn trong tay một thích khách rồi.
-Lui ra ngay....
Hoàng hậu Chương Khanh mặt mày tái xám. Minh đế mắt vằn đỏ nhưng cũng đành hạ lệnh lui binh.
Trong màn đêm, hoàng tử khóc ré lên một tiếng rồi mất hút theo đám thích khách. Gió đêm thổi mạnh. Chiếc mũ kim quan trên đầu Từ Thiệu Minh cũng rơi xuống, mớ tóc đen dày xõa xuống vai.
-Hoàng thượng....Cứu....Cứu con đi....
-Ta sẽ cứu con. Hoàng hậu, nàng yên tâm. Ta sẽ cứu con mà....
Tin tức từ kinh thành truyền đến. Từ Thiệu Huân nhận lấy thư báo, bàn tay bóp mạnh lá thư:
-Tiểu hoàng tử bị bắt cóc. Hoàng thượng hạ lệnh truy tìm.
Trình Đăng không nói gì. Đột nhập vào hoàng cung, bắt người nhanh gọn, không hề có tổn thất. Bọn này là quá tài giỏi hay bên trong còn uẩn khúc gì?
-Hoàng thượng ra lệnh cho châu phủ, trong vòng ngày không tìm được hoàng tử, toàn gia bị chém ngang lưng, cương quyết không tha.
Từ Thiệu Minh bỗng nhiên trở thành hung thần ác sát. Lý do gì?
-Hoàng huynh muốn làm gì?
Trình Đăng nhún vai. Chuyện Minh đế muốn làm, thường ít khi tiết lộ ra ngoài. Lần này cũng không nằm trong kế hoạch. Mọi chuyện xem ra phải xem tình thế trước mắt mà làm.
-Phía Xuyên quốc đã điểm binh.
Từ Thiệu Huân gật đầu. Xuyên quốc và Phồn quốc để lộ rõ ý đồ. Nhưng vẫn còn nhiều thứ chưa rõ ràng lắm. Theo tình hình này, bọn họ muốn nhân lúc triều đình của Minh đế đang rối ren mà tấn công, phần thắng sẽ cao hơn.
Thế lực đằng sau vẫn không ra mặt. Đợi hai bên "lưỡng bại câu thương" hay là chờ đợi chuyện gì?
-Hồi vương gia....Cựu hoàng đến thăm....
Ngày nào cũng đến. Song trước khi chiến sự mà tới, có lẽ đã đến lúc rồi sao?
-Huân nhi....
-Thái công!
Không có hoàng đế Xuyên quốc. Cựu hoàng đầu tóc bạc trắng lẳng lặng bước vào:
-Ngày mai chúng ta sẽ kéo binh tấn công triều đình. Con....
Câu nói lấp lửng,ông ta muốn Từ Thiệu Huân khẳng định thái độ của mình.... Hắn cười khẽ:
-Thái công còn phải hỏi sao? Thê nhi của con đã chết trong tay hoàng huynh. Họ không có lỗi gì cả. Chỉ là....
-Ta hiểu...Chỉ là....
Trình Đăng lui ra ngoài theo lệnh. Cảm giác bất an bỗng nhiên tràn ngập. Trước khi điều binh, Cựu hoàng của Xuyên quốc chợt đến gặp Từ Thiệu Huân, e là....
Bên trong chỉ còn có hai người. Một thanh niên đang độ tuổi chín chắn, thăng hoa - một già lão, lưng đã có phần còng xuống. Thế nhưng....
-Con là chiến thần của quốc gia này. Không chỉ Xuyên địa mà toàn bộ lục địa từng là bại tướng dưới tay con. Hôm nay con lại cùng chúng ta chống lại hoàng thượng. Sợ là....
Từ Thiệu Huân là người thông minh. Thái độ đó đủ để hắn nhận ra đằng sau còn có vấn đề quan trọng....Cựu hoàng nuốt nước bọt, một lúc sau mới nhẹ lời:
-Đã có người nói thẳng với ta, không tin vào con...Theo sau hắn, nhiều chư hầu cũng rất hoang mang. Nếu không kịp thời xử lý, ta e rằng liên quân không có kết quả tốt.
Vòng vo như vậy mà vẫn không nói tới vấn đề chính. Từ Thiệu Huân không còn kiên nhẫn,lạnh lùng cắt ngang:
-Thái công có ý gì cứ nói thẳng, không cần ngần ngại với con.
-Vốn là....-Cựu hoàng ngập ngừng một chút rồi cũng nói thẳng vào vấn đề- Chúng ta muốn nghe ở con một lời cam kết. Lát nữa trong lễ tế đại kỳ, con đứng chủ trì, tuyên thề với mọi người....
Đôi mày Từ Thiệu Huân sẽ cau lại.....Lời thề vốn là một tảng đá rắn chắc. Nam nhi đã có lời tuyên thệ, dù thế nào cũng phải dốc sức hoàn thành việc được giao.
Cựu hoàng muốn hắn thề lời son sắt, quyết tâm giết chết hoàng đế. Bản thân Từ Thiệu Huân hiểu rõ, nếu phải giết người ấy, hắn thà kết liễu chính mình.
-Huân nhi....
-Được rồi- Từ Thiệu Huân phẩy tay- Con sẽ làm theo lời Thái công.
Phía dưới là hàng ngàn quân sĩ đã theo hắn trấn giữ Xuyên địa. Hiện giờ trước mặt họ tuôn ra lời phản nghịch, vẫn là có chút không quen.
-Vậy thì tốt quá -Khuôn mặt Thái thượng hoàng Xuyên quốc rạng rỡ hẳn lên- Lễ tế cờ vào chính ngọ, con cũng nên đi chuẩn bị đi.
Từ Thiệu Huân không giữ, Cựu hoàng cũng nhanh chóng rời đi.
Đằng sau ông ta một bóng lưng ngạo nghễ. Về đến nơi nghỉ tạm của mình, Cựu hoàng mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống. Kẻ đằng sau nãy giờ không nói tới một tiếng, về đến nơi mới nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở:
-Ngươi cũng nên đi sắp xếp đi!
-Vội gì chứ? -Cựu hoàng cười ha hả- Chuyện gì đến, rồi sẽ đến thôi.
Người kia không phản bác. Hắn chỉ bất giác đưa tay sờ lên mặt. Một vết sẹo khá dài nhưng không làm giảm đi vẻ thanh tú, ma mị của hắn, càng nhìn lại càng thấy giống một loại gia vị, càng dùng lại càng tăng thêm hương vị.
-Ta chờ mười mấy năm rồi. Chờ thêm chút nữa cũng không gấp. Nhưng tính mạng của vài người bên cạnh ngươi, không gấp thì....
-Khốn kiếp.
Trong một đêm đã khống chế tới mười mấy tướng tài, cả vạn quân của Xuyên quốc, bản lĩnh này không thể xem thường. Hôm nay hai bên cùng có quan hệ hợp tác, chỉ sợ sau này tình tan nghĩa cạn, e là....
-Lát nữa sẽ tế cờ...
-Trong lễ tế có thể làm chút chuyện cho hắn -Người áo đen thản nhiên- Lần này tự ta chuẩn bị, ngươi không cần bận tâm.
Sự xuất hiện của kẻ này thời gian qua đã đem đến cho Xuyên vương khá nhiều lợi ích. Ngay cả Thiên binh mà Mộc quốc tự hào nhất cũng bị hắn ta hóa giải, giúp Xuyên quốc bình định dễ dàng quốc gia kia. Lần này kẻ địch không phải là Mộc quốc, chỉ có thể "đâm lao rồi phải theo lao", Minh đế không chết thì họ sẽ chết, trong tình thế đó chỉ còn cách quyết chí sống mái một lần cùng hắn ta.
Mười mấy năm trước, cũng vì một chút chần chừ mà "hắn" thua cuộc. Mười mấy năm sau, tóc mai hai bên đã từ từ chuyển bạc song câu hỏi năm xưa vẫn không có người giải đáp. Hận thù ngần ấy năm cũng đến lúc phải kết thúc rồi.