“Có hơi đau, nhịn một chút sẽ qua thôi.” Trương Tứ Phong thản nhiên cười, từ trong tay lấy ra một dây đeo lụa màu trắng hướng về phía người trên giường.
Trong lòng dâng lên một nỗi bất an, Nguyên Bạch Lệ gắng gượng ngồi dậy, lại bị Trương Tứ Phong đè lại : “Ngươi có thể chạy ra khỏi phòng này, nhưng có thể đảm bảo chạy ra khỏi vương phủ của ta sao ?”
Không trả lời, Nguyên Bạch Lệ một cước đá về phía Trương Tứ Phong, đối phương khó khăn leo lên, Nguyên Bạch Lệ thân mình vừa chuyển chế trụ mệnh môn () của Trương Tứ Phong : “Bắt ngươi là được, để ta đi !”
“Ha….” Một trận đau đớn, Trương Tứ Phong cười rên một tiếng, “Ngươi càng không khuất phục, lại càng làm cho ta yêu thích.” Vừa nói xong, liền cảm nhận được Nguyên Bạch Lệ cố ý ấn hạ lực đạo, không khỏi lãnh hít vào một hơi.
“Đi !” Mang theo Trương Tứ Phong hướng ra ngoài cửa, Nguyên Bạch Lệ mới một cước đá văng cửa, thân mình giống như đột nhiên bị mất hết khí lực, quỵ người xuống, cả người không khỏi hướng về phía sau,Trương Tứ Phong bên cạnh đón lấy người, cười nói : “Sư tử bị thương cũng là rất nguy hiểm, không đề phòng trước đâu được ? Trong thuốc pha cho ngươi, có bỏ vào một ít thứ khác.”
“Ha ha, vô sỉ.” Cả ngươi không có khí lực, như không có xương, Nguyên Bạch Lệ chỉ có thể tựa vào g ngực Trương Tứ Phong.
“Chủ nhân.” Lúc này ngoài cửa có một ả đàn bà diêm dúa lẳng lơ, cầm trên tay một hộp gỗ đỏ khắc hoa, trên mặt có đeo một mảnh vải đen, cúi đầu làm lễ với Trương Tứ Phong.
“Ừm, tới đúng lúc.” Nở nụ cười một tiếng, Trương Tứ Phong đem nam nhân vô lực ôm vào trong phòng, đặt lại trên giường, tại đôi mặt lạnh như băng của nam nhân, dùng mảnh dây lụa trắng mềm mại cố định tứ chi lại trên giường.
Người đàn bà tên Tứ Nương đứng bên cạnh giường, dùng móng tay màu đen in trên bàn tay trắng nõn mở ra hộp gỗ khắc hoa, Nguyên Bạch Lệ nhìn vào bên trong, tâm thần bất chợt lặng đi, hung hăng nhìn Trương Tứ Phong bên cạnh nói lớn : “Trương Tứ Phong ! Ngươi dám đối với ta như vậy, ta tuyệt không tha cho ngươi ! Kẻ điên ! Biến thái !”
Đối mặt với Nguyên Bạch Lệ tức giận pha lẫn sợ hãi, Trương Tứ Phong có chút sầu bi nở nụ cười : “Cần gì phải sợ hãi như vậy, mặc dù có hơi đau, nhưng chịu khó một chút cũng sẽ qua.”
“Trương Tứ Phong ! Ta muốn giết ngươi !” Trong ánh mắt lạnh như băng của nam nhân là lãnh hỏa phẫn nộ.
“Từ nay về sau, trên người ngươi sẽ có ấn ký của ta, ấn ký thuộc về ta, vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể xóa, ngươi hận ta cũng thế, cũng không thể thay đổi.” Cầm lấy một túi vải nhét vào miệng nam nhân, nhìn thấy cặp mắt phẫn nộ kia, Trương Tứ Phong cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống, hướng về người phía sau nói : “Tứ Nương, bắt đầu đi.”
Thân thủ cởi bỏ quần áo nam nhân, dưới lớp áo tầng tầng là làn da trắng nõ chưa từng chịu quá ánh nắng mặt trời, thân thể dấu giếm một năng lượng tùy thời có thể bùng nổ, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể như ngọc, Trương Tứ Phong thấp giọng nỉ non : “Một khối mỹ ngọc như tuyết, màu hồng yêu dã là thích hợp nhất, Tư Nương, dùng màu huyết hồng đi.”
“Roẹt ” một tiếng kéo y phục của nam nhân đến bụng dưới, Trương Tứ Phong tránh né ánh mắt run rẩy mà tràn đầy hận thù của Nguyên Bạch Lệ, lẳng lặng đi đến bên cạnh bàn tự rót cho mình một chén trà, chậm rãi nói : “Bắt đầu đi, Tứ Nương.”
“Ư…..” nam nhân ở trên giường vô vọng giãy dụa, đôi mắt đen phản chiếu ngân châm dính màu máu càng lúc càng đến gần mình, cuối cùng đâm vào trên làn da, “Ư….”
Đau đớn mà nghẹn ngào ra tiếng, da thị trần trụ ở trong không khí băng hàn mà lạnh run lên, hai tay gắt gao cuốn lấy mảnh lụa mềm mại, Nguyên Bạch Lệ nhắm lại hai mắt yên lặng chịu đựng sỉ nhục xăm hình cùng đau đớn.
Trương Tứ Phong…. ta tuyệt không tha cho ngươi ! Tuyệt không !
Lãnh hương bắt đầu dần dần chuyển ngập phòng, theo mồ hôi tiết ra vì đau đớn trên thân mà tuyền đi ra.
Rên rỉ cũng bắt đầu chuyển thành tiếng yếu ớt than nhẹ không còn chút ý thức, giống như tiếng nước tích lạc trong thâm cốc, mang theo ai oán cùng bi thương.
Cách một tầng màn sa, Trương Tứ Phong nghe không rõ những gì xảy ra bên trong, nhưng khi thanh âm run rẩy mỏng manh của nam nhân truyền vào trong tai gã, cánh tay nâng chén trà của Trương Tứ Phong cũng run rẩy theo, còn chưa đến bên miệng, nước trà đã muốn run rẩy đổ ra ngoài không ít, vẩy vào trên quần áo.
Không có ngừng lại, vẫn cứ tiếp tục.
Dần dần, mùi hương trong phòng cũng bay hết, rơi lại một tầng bụi mỏng, lãnh hương trên thân nam nhân lại phát ra dày đặc hơn tràn ngập căn phòng, giống như hận ý của nam nhân, càng lúc càng sâu sắc, không thể tiêu tán.
“Chủ nhân, đã xong rồi, nhưng người hình như đã ngất.” Tứ Nương từ bên giường đi ra, xoa xoa mồ hôi trên trán, đem ngân châm dính máu bỏ vào hộp đỏ, “Thần thiếp cáo lui.”
“Ừm, đi xuống đi.” Phục hồi tinh thần, Trương Tứ Phong phất tay làm cho ả lui ra, tự mình đi đến bên giường.
Trên thân thể bạch ngọc vốn không chút tỳ vết, lúc này đã che kín một hình xăm yêu dã – song long diễn châu ().
Hai con rồng in đậm một bên, hai cái đuôi dưới bụng nam nhân mà quấn quanh tạo hình tư thế “” tình sắc, song long trên thân thể trắng nõn uốn lượn, đùa giỡn viên ngọc trong miêng, hai hạt châu vừa rồi dùng mảnh đột khởi hồng nhạt của nam nhân mà tạo thành.
“Thật đẹp…. cảnh đẹp này là thuộc về ta.” có chút dại ra, Trương Tứ Phong nở nụ cười, ngắm nhìn thân thể trần trụi, tuy rằng đã hôn mê bất tỉnh, nhưng đôi mày của nam nhân lại vẫn gắt gao chau lại một chỗ, giống như phải chịu một nỗi đau thật lớn, như thế nào cũng không hết.
Lấy tay vuốt đôi mày nhíu chặt, Trương Tứ Phong từ trên bàn cầm lấy tấm khăn ướt, nhẹ nhàng ngồi bên giường lau đi mồ hôi của Nguyên Bạch Lệ, từ trên trán, đến chóp mũi, đến cần cổ thon dài, mà khi gã lau đến hình xăm, tấm ngăng nguyên bản ướt nước dần dần nhiễm máu, thấm thành màu đó.
Cứ một lần lại một lần, Trương Tứ Phong không ngừng tẩy rửa thân thể nam nhân, cho đến khi rốt cuộc lau không ra một tia màu đỏ, hình xăm thế nhưng dần dần tiêu thất.
Chăm chú nhìn nam nhân đã hôn mê, Trương Tứ Phong vất tấm khăn ướt qua một bên.
“Xoẹt….” Y phục còn lại che đậy thân thể trở thành từng mảnh nhỏ trong tay nam tử, phiêu đãng bay xuống mặt đất.
() Mệnh môn : điểm giữa thận trái và thận phải (mà đàn ông chỗ đó thì ai cũng biết là chỗ nào đó rồi đó =)))
() Đại loại như tấm này, nhưng trên người Nguyên Bạch Lệ là hai hạt châu, hình đó tìm không thấy =.=”