Đêm dài, người gần mà xa, mộng đoạn một đêm trăng tàn….
Không có tiệc rượu xa hoa, không có tiếng ca múa mê lòng người, cũng không có đèn rực rỡ rỡ tia sáng, chỉ tại trong viện tử nho nhỏ, hoa đào dưới tàng, cây, trên bàn đá thả vài thức nhắm, mang lên lên mùi điểm tâm thơm nức, rót đầy hai chén rượu ngon, một phen đem lên bàn cổ.
Tiếng ca du du, tiếng đàn réo rắt, rượu không say nhưng mỗi kẻ đều tự say.
“Hôm nay là sinh nhật ngươi, ta kính ngươi một ly.” Khẽ nhấp một ngụm rượu, Nguyên Uyên cười nói, “Cứ như vật là tốt nhất, không có triều thần nịnh nọt, cũng không có không khí hục hặc cãi vã, chỉ có hai chúng ta.”
Nguyên Bạch Lệ cười không nói, lại rót cho Nguyên Uyên một chén rượu, đưa đến bên miệng nam tử, đối phương lắc lắc đầu, chỉ híp mắt cười : “Ta muốn ngươi mớm cho ta.”
“Không tốt.” Cười mắng một câu, Nguyên Bạch Lệ một ngụm uống chạn chén rượu rồi kéo Nguyên Uyên qua, đem môi đưa lên, gắn bó cùng nhau, hương rượu tinh khiết chảy xuôi, trộn lẫn với đôi môi cùng kẽ răng, gợi lên sóng tình dào dạt.
“Rượu ngon, thật sự rượu đêm nay là thơm ngon nhất.” Liếm liếm môi, Nguyên Uyên cười đến ngọt ngào, trực tiếp lấy bầu rượu đổ vào miệng, lần này đổi thành chàng kéo Nguyên Bạch Lệ đến mớm rượu, càng hôn càng sâu, rượu đắng, tình nồng, quả thực muốn đời đời kiếp kiếp cứ như vậy say trong rượu của nam nhân.
Một trận ánh lửa phía đông ánh lên, không biết là ai hô câu : “Đông cung cháy !”
“Cháy ?” Từ trong rượu thanh tỉnh lại đây, Nguyên Uyên nheo mắt nhìn đông cung ánh lửa đây trời : “Đây là có chuyện gì ? Người đâu !” Nhưng không ai trả lời Nguyên Uyên, trong lòng đột nhiên phát lạnh, Nguyên Uyên nhìn về phía nam nhân đang bình tĩnh ngồi trên ghế đá : “Bạch Lệ….”
“Làm sao vậy ?” Nguyên Bạch Lệ ngẩng đầu nhìn Nguyên Uyên, nghĩ thầm, kẻ này rốt cục cũng nghi ngờ đến ta.
“Đi ! Trong cung có thể có việc, ta sợ ngươi gặp nguy hiểm.” Lôi kéo nam nhân đang lộ vẻ kinh ngạc, Nguyên Uyên mạnh mẽ đem Nguyên Bạch Lệ kéo đến, gắt gao nắm lấy tay nam nhân, “Ta sẽ không làm cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi, cho dù ta biết ngươi cũng không cần ta bảo hộ, nhưng ta đã muốn bảo hộ ngươi.”
Ngốc tử…. Nguyên Bạch Lệ ở trong lòng thầm than.
Không hề động đậy, Nguyên Bạch Lệ cười nói : “Hoàng thượng muốn đi đâu ?”
“Nơi này không an toàn.”
“Đúng vậy, nơi này không an toàn.” Tại đôi mắt kinh ngạc của Nguyên Uyên đưa tay rút ra, Nguyên Bạch Lệ thản nhiên nói . “Ta cho ngươi điều thị vệ đi rồi, người liền điều đi, trong nửa khắc này, bọn họ là không thể đuổi kịp.”
“Ngươi…..” Nguyên Uyên lộ ra một nụ cười khổ, “Ngươi vẫn là không tha thứ cho ta sao ?”
“Tha thứ ? Ha ha….” Nguyên Bạch Lệ nở nụ cười, thở dài, “Tự ngày ấy ngươi dùng dược lăng nhục ta, ta liền thề muốn ngươi phải trả lại gấp ngàn lần, ngươi hẳn là biết, ta không phải là một kẻ cam nguyện quỳ dưới chân người khác.”
“Đã nhiều ngày, người đều là lừa gạt ta ?” Giấu không được bi thương trong mắt, thanh âm giấu không được đau đớn, Nguyên Uyên nhìn Nguyên Bạch Lệ gằn từng chữ, “Ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi có yêu ta không ?”
Gặp Nguyên Bạch Lệ không có trả lời, Nguyên Uyên nói tiếp : “Có chết cũng phải cho ta biết, ngươi có yêu ta không, hay là hết thảy đều là ta ép buộc tự mình đa tình ?”
“Có yêu lại như thế nào, mà không yêu thì sẽ ra sao.” Tránh đi tầm mắt nóng rực của Nguyên Uyên, Nguyên Bạch Lệ khóe môi gợi lên mấy phần phiền muộn, “Sinh ra trong Vương tộc, sẽ không có quyền nói chuyện yêu đương, yêu cũng như không, có cái gì quan trọng.”
“Vì sao….” Nguyên Uyên ngửa mặt lên trời nở nụ cười.
“Phanh” một tiếng, thị vệ dính đầy máu vọt vào : “Hoàng thượng ! Đông cung bị cháy, không minh quân đã lọt vào hoàng thành, nơi này đã không an toàn, mau rời…. a….”
Còn chưa nói xong, người đã ngã xuống, lộ ra bạch diện thái giám tay cầm huyết kiếm đứng đằng sau thi thể.
“Tào công công ?! Ha ha ha….” Nguyên Uyên phá lên cười, “Không thể tưởng được người tối thân cận bên trẫm lại là gian tế lớn nhất, Bạch Lệ, kế hoạch của ngươi cũng thật chu đáo.”
“Hoàng thượng, thúc thủ chịu trói đi.” Khôgn có gương mặt tươi cười nịnh nọt thường ngày, Tào công công chỉ kiếm về phía Nguyên Uyên.
“Mộng đoạn…. tình thương !” () Không để ý đến Tào công công, Nguyên Uyên chỉ nhìn Nguyên Bạch Lệ, “Ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ, Bạch Lệ buông tha cho đi, ta coi như cái gì cũng không phát sinh quá. Chúng ta như trước cùng nhau ngâm thơ đánh đàn, uống rượu dưới trăng, có được không ?”
“Hoàng thượng….”
“Gọi ta Nguyên Uyên.”
“Nguyên Uyên….” đau khổ nở nụ cười một tiếng, Nguyên Bạch Lệ lắc lắc đầu, “Ta quay đầu lại không được, trận chiến này không phải một mình ta, ngươi khả hiểu được ?”
“Vương gia ! Không thể tha !” Tào công công lo lắng nói, “Ô Dạ quân đang đuổi theo phía này, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng !”
“Tào tặc ! Còn không mau buông kiếm !” Một thân ảnh màu đen nhanh nhẹn nhảy vào, trên tay áo có đính hình con bướm bay bay. “Hoàng thượng ! Thần đến cứu giá !” Long Điệp nhảy đến bên người Nguyên Uyên.
“Ngươi không phải nói với ta rằng y đã chết sao ?” Nhìn Long Điệp đột nhiên xuất hiện, Nguyên Bạch Lệ lạnh lùng cười nhìn Nguyên Uyên, hóa ra bọn họ từ đầu đến cuối đều chỉ lừa gạt nhau, nói cái gì là tình, nói cái gì là yêu, thực là buồn cười đến cực điểm !
Nguyên Uyên giật giật miệng chưa kịp nói, Long Điệp đã nói : “Hoàng thượng như thế nào nghe hồ ngôn loạn ngữ của ngươi đem ta xử tử ! Vương gia, ta tuyệt sẽ không làm ngươi thương hại Hoàng thượng dù chỉ một chút.”
Lời vừa nói, lại bốn năm Hắc y nhân tiến vào, đem Nguyên Bạch Lệ cùng Tào công công vây quanh. Nguyên Bạch Lệ cười lạnh một tiếng, tay hướng về phía đàn cổ đảo qua, Hắc y nhân lúc sau không ngờ xuất hiện nhiều người như vậy, nhìn rõ thì đều là thái giám trong cung, kẻ nào kẻ nấy đều nắm lấy vũ khí trong tay.
Đao quang kiếm ảnh, huyết vũ dạ ảnh (), trong viện tử diễn ra một hồi hỗn chiến, Long Điệp đối phó với Nguyên Bạch Lệ, Tào công công lại đánh với Nguyên Uyên.
Long Điệp mặc dù võ công không tồi, nhưng thủy chung không bì được với Nguyên Bạch Lệ, liên tiếp lui về phía sau, nhưng Long Điệp cũng liều mạng chống cự, mặc kệ vết thương đầy người vẫn số chết nhào vào Nguyên Bạch Lệ.
“Hoàng thượng !” Không biết là ai gọi, Nguyên Bạch Lệ cùng Long Điệp đồng thời nhìn qua, tay Nguyên Uyên đã trúng một kiếm, Tào công công hét lớn một tiếng tiến tới, mắt thấy lãnh kiếm đâm vào ngực Nguyên Uyên, một bóng người nhảy tới dùng kiếm đánh văng thế công của Tào công công, tập trung nhìn vào, đúng là Nguyên Bạch Lệ.
“Vương gia !” Tào công công đỏ mắt thất thanh hô lên, Long Điệp nhân cơ hội này nhưng lại một kiếm bổ về phía Nguyên Bạch Lệ, một kiếm đánh xuống, máu văng ra.
“Vương gia đi mau !” Một phep kéo qua Nguyên Bạch Lệ bị thương, Tào công công dùng thân thể chặn đường kiếm của Long Điệp, “Đi mau đi !”
Lấy tay che lại gương mặt đổ máu, màu đỏ của máu tiến vào trong ánh mắt, Nguyên Bạch Lệ chỉ có thể nhìn qua kẽ tay mà chạy ra ngoài, buồn cười, thật sự là buồn cười… Nguyên Bạch Lệ nhịn không được cười khổ, hắn vì cái gì lại muốn đi cứu Nguyên Uyên ?
“Long Điệp tên phản tăc nhà ngươi ! Chết không được tử tế ! Ngươi sẽ bị trời đánh !” Xa xa truyền đến tiếng giận của Tào công công, nhưng theo đó, là tiếng hét thê thảm của Tào công công.
Đã chết.
Có thể chạy đến đâu ? Nguyên Bạch Lệ dần dần không thấy rõ được mọi vật chung quanh, chỉ biết là một đám người vậy quanh hắn, trên cổ đau xót một trận, dần mất đi ý thức.
() : Giấc mộng đứt, tình bi thương
() : Ánh sáng của đao kiếm, màu của máu nhiễm trong đêm