Đế Nghiệp Vô Thường

chương 21: lãnh hỏa (hạ)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tâm thần bị mê hoặc, không chỉ có Nguyên Uyên.

Hắc y thị vệ đứng thẳng bên cạnh cũng không tự giác mà đem ánh mắc nhẹ nhàng nhìn qua, theo nhất cử nhất động của nam nhân mà thở ra những tiếng thô trọng.

“Đi ra ngoài ! Cút hết ra ngoài cho Trẫm !” Một lửa giận mang tên đố kỵ dũng mãnh ập vào tim nam tử, Hắc y thị vệ vội vàng thu lại tâm thần kích động mà rời khỏi căn phòng tràn ngập lãnh hương.

Khi Nguyên Uyên phát hiện có hai kẻ khác đối với Nguyên Bạch Lệ đang nằm trên giường đắm chìm trong dục vọng, trong cơ thể chàng bộc phát ra sự ghen tỵ đáng sợ, nghĩ muốn xé xác hai hắc y thị vệ đó ra thành từng mảnh nhỏ.

“A….” Đã không còn chịu được, nam nhân nắm chặt xiềng xích trên tay, thân thể ướt đẫm mồ hôi tản mát ra mùi thơm kỳ dị, quanh quẩn mà bay ra, thiêu đốt tâm thần.

Thuốc đã nhập vào tủy, thần trí dần dần bị lạc, chỉ còn lại sóng biển dồn dập vô bờ vô bến, cứ từng đợt từng đợt thổi vào, hãm sâu trong bể dục, cắn nuốt lấy lý trí.

Thân thể như bị vây hãm trong biển lửa đột nhiêm cảm thấy một trận lạnh lẽo, thân thể không thể phóng thích cố gắng hướng tới nguồn gốc của cái lạnh, dùng hai chân cọ cọ, sau đó là cả thân thể đều dựa vào.

Chính là khi bị tay của Nguyên Uyên chạm vào, liền mang theo một trận khoái cảm cùng thoải mái tê dại đến tận xương, hoàn toàn không có vẻ cao ngạo lạnh lùng thường ngày, nam nhân theo bản năng đi lên khát cầu phóng thích thân thể.

Ngón tay lạnh lẽo thon dài xoa xoa cái trán ướt mồ hôi của nam nhân, nam nhân cuộn mình trên giường phát ra tiếng ngâm nga thoải mái, khóe miệng Nguyên Uyên nhệc lên một tia cười, ngón tay theo cái trán vuốt tới đôi chân mày dáng tựa như núi mà nhẹ nhàng vuốt ve, lướt qua sóng mũi thẳng định rồi đến đôi môi nhu mềm.

Không cần tốn nhiều sức đưa ngón tay đi vào miệng nam nhân, cái lưỡi tùy ý kẹp lấy cùng loại với tình sắc, giao triền vào nhau, chất lỏng trong suốt từ khóe môi chảy dài xuống cổ, phát ra hơi thở mỹ.

Hung hăng nuốt nước miếng, Nguyên Uyên ngồi ở bên giường nhìn nam nhân hãm sâu trong bể dục, ngón tay bị hắn hàm chứa, mút vào, lưỡi mềm mại du đãng trên ngón tay, như vậy, chỉ sợ làm cho một kẻ bình thường cũng phải sinh ra dục vọng.

Mạnh mẽ rút ngón tay ra, hoàng đế cúi đầu hôn lên đôi môi của nam nhân, bá đạo mà cuồng loạn xâm chiếm đôi môi nóng ướt, lưỡi mềm mại quấn lấy nhau, tình sắc mà cắn nuốt, hai tay lại “xoạt” một tiếng hung hăng tìm tòi những thứ bên dưới che đậy nam nhân, lộ ra thân thể trắng nõn như ngọc.

Hai tay làm càn vuốt ve lên xuống, đi đến chỗ vô cùng lại một phen nổi lửa tinh dục, nam nhân bị dược vật khống chế phát ra một trận rên rỉ tê dại.

“A… Ư.” Khi hai tay thô bạo xé rách trường bào trắng thuần mà kéo tới bắp đùi nam nhân, tiếng rên rỉ ngọt nị nhất thời biến thành tiếng gầm nhẹ muốn áp xuống như không thể nào khắc chế nổi.

Nam tử vừa mới bắt đầu có vài phần rụt rè, nghe đến tiếng gầm nhẹ đó thì lập tức biến thành thiêu thân, cuồng bạo mà lỗ mãng đoạt lấy, đem vật che đậy thân thể nam nhân xé thành từng mảnh phiêu đãng trong không trung, cho đến khi thân thể trắng nõn mà hơi nhiễm sắc hồng trắng trợn hiện lên trước mắt.

Cả người đều đè ép lên, nam tử thô bạo cắn mạnh lấy hai trái thù du phấn hồng trước ngự, cho đến khi màu phấn hồng biến thành màu máu diễm lệ, mới lưu luyến dời qua phúc bộ kiên cố.

Nam nhân bị trúng mị dược tựa hồ còn cảm thấy không đủ, hai chân gắt gao mở ra, bò lên thắt lưng Nguyên Uyên, tựa hồ cố gắng đem nam tử phía trên mình dùng sức mà chà sát, hai tay vung vẩy, tiếng xiềng xích va chạm vào nhau, đôi mắt mê ly sớm mất đi tiêu cự.

“Đáng chết !” Mắng một tiếng, Nguyên Uyên một phen đỡ lấy thắt lưng nam nhân, làm cho Nguyên Bạch Lệ ngồi lại trên giường, mái tóc như suối mặc của nam nhân xõa trên làn da trắng nõn, rõ ràng là tư thái yêu dã, rồi lại có vẻ như không nhiễm một hạt bụi nhỏ nào, bộ dáng lại khơi dậy dục vọng muốn thi ngược của Nguyên Uyên, nghĩ muốn hung hăng giữ lấy, lại càng muốn hung hăng chà đạp cùng phá hủy !

“Khó chịu sao ?” Hai tay lôi kéo, làm cho hai chân nam nhân trườn lên thắt lưng của mình, bản thân chịu đựng cũng thập phần khó khăn, Nguyên Uyên nói, “Ngồi lên, tự mình động.”

Ánh mắt vốn sương mù toán loạn, khi nghe Nguyên Uyên nói lại tựa hồ có vài phần thanh tỉnh, lý trí mông lung cùng bể dục khắc chế nhau, thật lâu không hề động đạy, chỉ cúi mặt thở dốc, hai chân quấn quít lấy Nguyên Uyên càng kẹp chặt lại.

“Như thế nào, đến lúc này, còn không nguyện ý sao ?” Nguyên Uyên còn không có năng lực chịu đựng lớn như vậy, hai ba khắc sau đã cởi đi khố quần, dục vọng đáng sợ đã sớm đứng thẳng, đi lên ma sát chỗ đồng dạng của nam nhân.

Cùng lúc đó, ngón tay dài nhỏ hung mãnh đi vào hậu huyện của nam nhân, thô bạo khếch trương dũng đạo nóng bỏng. Khoái cảm cùng lúc ở trước sau nhất thời làm cho nam nhân ngước cao đầu, tiếng rên tỉ thoát ra, thân thể càng ngày càng nóng, mùi thơm nồng dậm giống như độc dược quấn quanh bên người, từng chút ăn mòn cả hai.

Ngón tay mang theo chút máu đột nhiên rút ra, cảm giác hư không khiến cho nam nhân cắn chặt môi, nhưng theo một cuộc đột nhập hung mãnh, đau đớn cùng khoái cảm nhanh vượt tới cao điểm.

“A ư !” Hai tay buộc chặt quanh cổ Nguyên Uyên, nam nhân cả người ngồi vào lòng nam tử, thân thể dính sát vào nhau, nhưng Nguyên Uyên như trước vẫn mặc chỉnh tề, không thể đụng chạm vào da thịt, Nguyên Bạch Lệ càng thêm khó chịu. Nam nhân hoàn toàn bị đoạt đi lý trí, thuận theo bản năng tự mình cao thấp động đậy, mỗi một lần đều là đau đớn cùng kích thích, vừa giống như bị gươm đâm vào, vừa là khoái cảm tê dại toàn thân.

Giống như ngại động tác của nam nhân quá mức ngây ngô, một tay Nguyên Uyên đẩy ngã Nguyên Bạch Lệ lên giường, dùng toàn lực xâm phạm. Dưới tác dụng của dược lực, hoàng đế lần lượt xâm phạm nam nhân mê muội tâm trí, thận chí bằng tư thế đáng xấu hổ nhất khống chế nam nhân.

Sau kịch liệt, chính là hư không cùng đáng sợ như từ bầu trời rơi xuống địa ngục.

Thỏa mãn qua đi, hoàng đế chán ghét nam nhân đầy người không sạch sẽ, sửa sang lại quần áo rồi nhanh chóng ly khai căn phòng tràn ngập hơi thở mỹ.

Dần dần thanh tỉnh, nam nhân khôi phụ tâm trí vô lực tựa vào cái giường dơ bẩn đầy vế máu, mái tóc tán loạn che đậy gương mặt không chút biểu tình, đôi môi đỏ tươi dần dần bị cơn rét lạnh nhuộm nhạt màu.

Vũ nhục hôm nay, Nguyên Bạch Lệ ta ngày sau sẽ trả lại cho ngươi gấp mười… gấp trăm… gấp ngàn lần !” Khó khăn đứng lên, nam nhân tập tễnh đi từng bước một hướng về bể tắm cách vách phòng.

Hắn không muốn chết, hắn cũng không thể chết, hắn càng không thể cứ thất bại như vậy mà chết.

Truyện Chữ Hay