Chương - Nữ Đế Khương Hoài Ưu
Áo xanh nữ tử chất liệu quần nhìn thoáng qua thập phần đơn giản, cổ tay áo cũng không lớn lắm, chỉ nâng tay áo một cái là đã bắt được đang bỏ chạy Đế Long thu vào tay áo.
Đáng thương thay, đường đường Đế Long mà ngay cả chút sức lực phản kháng cũng không có, trơ mắt mà nhìn chính mình bị một cổ lực hút mạnh mẽ thu vào trong tay áo. Cô rơi vào trong tay áo, tức tốc xoay người bay về phía cổ tay áo ý định lao đi ra. Thình lình phát hiện chính mình đang ở bên trong một nơi trời xanh mây trắng. Trên đỉnh đầu của cô treo một vòng tròn lửa 'mặt trời' đỏ chói chang, nhỏ hơn mặt trời bên ngoài một phần mười, nhiệt độ lại tương tự cực nóng và tràn ngập linh khí. Một chỗ khác trên trời, có một viên mặt trăng nhỏ treo lơ lửng, lẫn nhau chiếu rọi. Cô nhìn dưới chân, chỉ thấy dãy núi kéo dài, khắp nơi là linh thú, kỳ hoa dị thảo, linh khí dày đậm tràn ngập vùng không gian trời đất không tính rộng lớn này. Ở nơi này, sao trời bên ngoài vẫn có tinh vân ngưng tụ, hình như là hành tinh đang hình thành.
Đế Long ngây dại, trong đầu hiện lên bốn chữ: Tay áo càn khôn. Cô không nghĩ rằng tay áo của nàng không chỉ giống tính năng của trữ vật pháp bảo, là thu dụng vạn vật, cất chứa sinh linh, mà nó còn ngày đêm diễn sinh vũ trụ.
Mặt đất dưới chân cô tràn đầy linh trân, bên ngoài khó tìm linh dược quý hiếm nơi này chỗ nào cũng có! Đế Long không bình tĩnh được, ngày thường tìm đồ vật khắp nơi không thấy, vậy mà ở đây khắp đồi núi nơi nơi đều mọc. Lúc này không có người tới tranh tới đoạt, cô bay nhanh nhằm phía mặt đất mà đi. Sau đó điên cuồng thu hoạch linh hiếm bảo quý này đó, một tay hái một tay nhét vào trong miệng, từ quai hàm đến cái cổ nhét đầy, ăn không nổi lại ném vào nhẫn trữ vật. Nhìn thấy một mảnh linh tuyền, dọc theo linh tuyền là các lọai linh dược kỳ quả, có quá nhiều, một cái cây ăn quả cao gần mười treo đầy trái mọng nước đỏ tươi, Đế Long ngửi được muốn chảy nước miếng. Cô sợ hái trái cây bỏ vào nhẫn trữ vật không bảo quản được, hư thối, không hái thì luyến tiếc, nghĩ đem cả cái cây dọn vào túi trữ vật. Cây không có đất không có nước thì cũng sẽ chết nha, lại muốn dọn luôn linh tuyền, nhưng nó lớn quá. Bên cạnh còn mọc đầy linh dược kỳ hoa, chỉ dọn cây và linh tuyền khẳng định sẽ làm hư cỏ cây hoa lá. Vì thế cô đơn giản là đem nguyên khối đất di chuyển vào nhẫn trữ vật của mình.
Bây giờ Đế Long đặc biệt tưởng niệm trữ vật pháp bảo của Tiêu Tuyết Nguyệt, lớn hơn của cô không biết bao nhiêu lần á, cất mười khối đất như vậy vẫn vô tư, đâu giống nhẫn trữ vật này, chỉ cất một khối đất đã đầy. Nhẫn nhét đầy, lại bắt đầu nhồi túi trữ vật, đến khi nhẫn trữ vật và nhẫn trữ vật đều lấp đầy, vẫn không chịu bỏ qua. Cái ly chứa đầy đá còn có thể rót thêm chút nước, nhẫn trữ vật và túi trữ vật ít gì cũng có thể thêm xíu linh khí đi? Cô lại bắt đầu gom trời đất linh khí, cuối cùng thật sự không thêm được nữa, Đế Long mới tiếc nuối mà dừng tay, tiếp tục mở rộng cái bụng buông thả mà ăn. Lần đầu cô cảm thấy sức ăn của mình kinh khủng, cô ăn rất nhiều linh vật vào bụng, cũng chưa thấy căng.
Bỗng nhiên, không trung trên đỉnh đầu xuất hiện một tia linh khí dao động. Đế Long ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một sợi nguyên thần của áo xanh nữ tử nhảy đến mảnh không gian này.
Áo xanh nữ tử dừng trên không trung nhìn xuống dưới chân, đồng tử đôi mắt không khỏi co rút lại một chút: Nàng đây là thả chuột sa hũ gạo sao? Ngang dọc trên mặt đất mấy nghìn kilomet dược liệu mất sạch không còn gì, trên cây ăn quả linh quả không còn một quả, tất cả kỳ hoa dị thảo bị nhổ tận gốc, linh tuyền tẩm bổ mảnh không gian này. Tính cả cái cây bên bờ một ngàn năm mới nở hoa, một ngàn năm mới ra quả, một ngàn năm mới trưởng thành cây ăn quả và dưới cây ăn quả vô số linh dược có thể cải tử hồi sinh, tất cả đều không thấy. Ngay cả long mạch dưới linh tuyền đều bị đào đi rồi, lưu lại trước mắt khô cằn, giống bị con chó khổng lồ cào ra cái hố sâu.
Trên cây ăn quả, Đế Long đang đem một quả cuối cùng nhét vào trong miệng một ngụm nuốt xuống, mở to đôi mắt vô tội trông mong mà nhìn nàng, trên mặt hiện lên vài phần khiếp sợ. Khá giống con thỏ trắng bị nhốt trong lồng sắt đang nhìn chằm chằm sói xám bên ngoài.
Áo xanh nữ tử vén tay một phát bắt được Đế Long đến bên người, giơ tay lên, hai món trữ vật pháp bảo của Đế Long toàn bộ rớt vào tay nàng, tiếp theo một khối đất cao như núi từ nhẫn trữ vật bay ra đặt trên tòa hố sâu chặt chẽ mà lấp đầy hố sâu.
Đế Long nhìn thấy đồ vật đáng giá nhất mình vất vả thu hoạch bay đi ra ngoài, đau lòng theo bản năng mà lập tức vươn tay ra muốn bắt trở về, nhưng bị cô chộp trong tay chỉ có hai món trữ vật pháp bảo bị áo xanh nữ tử ném trở về. Sau đó, Đế Long đã bị nàng lôi ra mảnh không gian này, xuất hiện trước một cổng thành rất lớn.
Cổng thành là của một tòa thành trên hòn đảo bay đang lơ lửng giữa bầu trời, bị một cái pháp trận thật lớn bao trùm. Trong pháp trận có mười hòn đảo bay phập phồng, trên mỗi hòn đảo đều có xây dựng cung điện. Dưới hòn đảo bay dãy núi trập trùng, đứng vững trên trăm ngọn núi là đỉnh núi cao chót vót, trên đỉnh núi linh cầm bay lượn, thú bay bay trên mây, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy có tu tiên đệ tử cưỡi linh cầm, phi thú ở không trung bay chạy nhanh. Dưới ngọn núi lại là một đầm nước rộng lớn mạnh mẽ mà kéo dài ngang dọc mấy chục nghìn mét. . Giữa đầm nước, có một con Giao long từ trong nước nhô cái đầu lên đang nuốt nạp linh khí trời đất. Mặt khác, một con rắn bay chiếm giữ trên ngọn núi, phần đầu gối với đỉnh núi, thân rắn dựa núi uốn lượn mà xuống, cái đuôi vẫn luôn kéo vào trong hồ.
Áo xanh nữ tử giơ tay phất một cái mở ra lối vào pháp trận, một cái cổng to lớn tên Thiên Cung mở ra.
Một tiếng la rầy theo sát vang lên: "Người nào?" Một đội thủ vệ đệ tử mặc áo giáp xông lại đây, bọn họ nhìn thấy áo xanh nữ tử lập tức kinh hãi mà quỳ xuống lạy: "Kính chào bệ hạ!".
Áo xanh nữ tử lấy ra một cổ chân khí quấn lấy Đế Long, chân ngọc bước về phía trước một bước, nháy mắt đã tới trước một tòa cung điện trên đỉnh núi cao nhất. Chân ngọc trắng như tuyết đạp lên bậc thang linh ngọc tiến vào trong điện.
Mấy chục bóng người từ bốn phương tám hướng chạy như bay dừng bên ngoài cung điện. Bọn họ đứng trước cửa cung điện hai mắt trợn tròn, vẻ mặt ngây ngốc nhìn mắt Đế Long, rảo bước hừng hực mà bước vào trong điện, nhìn thấy áo xanh nữ tử đứng trước ngai vàng Cửu Long trong điện, mỗi người vô cùng kích động, quỳ lạy trên mặt đất liên thanh hô to: "Bái kiến bệ hạ!"
Áo xanh nữ tử giơ tay cuốn ra một dòng lực lượng nhu hòa đem người quỳ gối trên điện đứng dậy.
Cầm đầu là một ông lão tuổi lớn nhất, râu tóc bạc trắng, đầy mặt nếp nhăn lén lút lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nói: "Lão thần tuổi thọ sắp tận, vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ có thể gặp lại bệ hạ --"
Áo xanh nữ tử tự nhiên đã nhìn ra hắn tuổi thọ đã hết thời gian không còn nhiều, không thành tiên ai cũng trốn không thoát chết già. Đến một ngày này, dù cho có linh dược nghịch thiên cũng không cứu được. Nàng nhìn ông lão, tiếng la: "Từ lão!" Khe khẽ thở dài.
Một gã nam tử đầu đội mão gần năm mươi bốn mươi rất ra dáng võ tướng hỏi: "Bệ hạ chính là vì 'Yêu thần' Thanh Lam tái xuất nhân gian mà trở về? Chúng thần mới vừa rồi còn đang thảo luận biện pháp phòng ngừa Yêu tộc ngóc đầu trở lại."
Áo xanh nữ tử tầm mắt dừng trên người đang lén lút mà di chuyển tới trước cửa điện ý định tẩu thoát Đế Long, nói: "Ta vì cô ấy mà trở về." Tiếng nói vừa dứt, bước chân một bước đạp ra ngoài, có ánh sáng xanh chợt lóe, nàng lại về tới trong điện, bên cạnh có thêm một người - tuổi đi chân trần, lôi thôi lếch thếch -- Đế Long.
Đế Long còn muốn phản kháng, lại bị áo xanh nữ tử ép tới gắt gao, di chuyển một chút cũng không thể.
Từ lão hỏi: "Vị này chính là...... Chân Long Nguyên Thần?" Chân Long từng lấy khuôn mặt này hiện ra trước mặt người đời, khắp thiên hạ đều là chân dung của nàng.
Lời nói vừa ra, người khắp điện đều ngạc nhiên. Ở cửa đại điện, vừa rồi vội vàng thoáng nhìn cảm thấy giống, không nghĩ tới thế nhưng đúng là nàng!
Nam tử đầu đội mão nói: "Bệ hạ, thần nghe nói trên người chân long nguyên thần có bí mật thành tiên, còn từng nghe nói ăn nó có thể trực tiếp thành Tiên."
Áo xanh nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Có lẽ trên người cô ấy thực sự có bí mật thành tiên, nhưng ăn cô ấy lại chưa chắc có thể thành tiên."
Đế Long vội gật đầu không ngừng phụ họa: "Đúng vậy, thân xác tôi bị hủy, pháp lực linh khí cả người đều tan hết, ăn một sợi nguyên thần vào bụng không được gì."
Áo xanh nữ tử nghe vậy không khỏi nhìn lại Đế Long lần nữa: Nhưng thật ra một sợi nguyên thần khẩu vị không nhỏ , ăn sạch sẽ mấy ngàn năm linh dược trân quý của nàng.
Nam tử đầu đội mão ôm quyền hỏi: "Xin hỏi chân long thượng tiên, thế gian thật sự có tiên hay không?"
Đế Long gật đầu đáp: "Có."
Từ lão hỏi: "Vì sao không thấy có thần tiên hạ phàm hoặc là có người thành tiên?"
Đế Long thành thật đáp: "Đây là một hành tinh bị phong ấn, trên hành tinh này không ai có thể thành tiên."
"Bị phong ấn?"
"Hành tinh?"
Mọi người giật mình mà nhìn về phía Đế Long, lại nhìn đối diện nữ tử đứng trên lôi võ liệt thiên.
"Bị ai phong ấn?"
"Vì sao bị phong ấn?"
"Như thế nào mới có thể cởi bỏ phong ấn thành tiên?"
Liên quan đáp án thành tiên ở ngay trước mắt, cho dù có mặt nữ đế, bọn họ cũng không cách nào bình tĩnh, mồm năm miệng mười mà dò hỏi, trong điện ồn như vỡ chợ.
Đế Long mắt trợn mắt, nói: "Sao tôi biết được? Tôi đi ngang qua nhìn thấy nơi này bị phong ấn, cắt đứt liên hệ với bên ngòai tôi mới đến. Thời điểm tôi nhìn thấy hành tinh này, nó đã bị phong ấn không biết bao nhiêu triệu năm."
"Có cách giải phong ấn này không?"
"Ngài từ trên trời giới tiến vào, ngài có thể tiến vào tất nhiên có thể đi ra ngoài! Dẫn chúng tôi ra ngoài đi đến địa phương có thể thành tiên được không?"
Đế Long nghe được mọi người vừa nói như vậy liền biết phiền toái tìm đến bản thân, cô quyết đoán mà câm miệng.
"Chân long thượng tiên, có thể vì chúng thần giải thích về chuyện thành tiên không?" Mọi người liên tục truy hỏi không dứt.
Đế Long không rên một tiếng mà nhìn về phía áo xanh nữ tử, mặt đẹp banh đến gắt gao.
Áo xanh nữ tử mở miệng nói với Đế Long: "Tôi trợ em trùng tu thân xác trở lại thời kì đỉnh cao, em trợ tôi đánh vỡ phong ấn thành tiên, được không?"
Đế Long hỏi: "Cô không ăn tôi hả?"
Áo xanh nữ tử ánh mắt thờ ơ mà liếc mắt cô một cái, lại đem tầm mắt chuyển đến dưới điện, đảo qua trên người mọi người, nói: "Chung quy có một ngày ta sẽ tự tay mở ra đường thành tiên, ta hy vọng mọi người có thể cố gắng tu luyện cùng ta thành tiên."
"Chúng thần xin nghe theo thánh dụ." Bệ hạ mở miệng, bọn họ không dám lại truy hỏi.
Áo xanh nữ tử nói: "Lui ra đi." Nàng lại nói với Đế Long: "Em lưu lại, về sau ở trong Thừa Thiên Điện, có tôi ở đây, thiên hạ không người động em một ngón tay."
Chúng thần nghe vậy lập tức thu hồi tò mò và ý nghĩ không an phận, bệ hạ tự mình bảo vệ Đế Long, ai lại dám đến làm phiền?
Đế Long chờ mọi người đi rồi, không yên tâm mà tiếp tục hỏi: "Cô thật sự không ăn tôi hả? Cô thật sự cho rằng ăn tôi cũng không thể thành tiên?"
Áo xanh nữ tử ánh mắt lạnh nhạt mà nói: "Phong ấn không phá, ăn em cũng không thành tiên được. Tôi không quan tâm đế vị, sẽ không đoạt em tạo hóa, em có thể yên tâm."
Đế Long nghe vậy tức khắc cả kinh trợn tròn mắt, kêu lên: "Cô đã nhìn ra?" Nhìn ra trên người cô mang đế vận?
Áo xanh nữ tử gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Nó chưa chắc là phúc, trời đất bao la, người mang đế vận lại nhiều cỡ nào? Người mang đế khí đều là nhiều lần trải qua gian nan, cửu tử nhất sinh, vô số người có đế khí chết thảm trên đường. Cho dù một trong số đó có thể thành hoàng đế, dưới chân đã sớm xác chất như núi, máu chảy thành sông, một người thành đế muôn đời tang thương."
(Cửu tử nhất sinh: Chín cửa chết, chỉ có một cửa sống. Ý là nguy hiểm muôn trùng.)
Đế Long thấy áo xanh nữ tử như đang thương cảm, tò mò hỏi: "Chẳng lẽ cô đã từng thành đế? Vẫn là thất bại trên đường thành đế?"
Áo xanh nữ tử ưu sầu, cười nói: "Thành đế, vong quốc, bất luận là thành đế hay là mất nước đều là máu chảy thành sông, chí thân tương lục, cốt nhục tương tàn. Tên của tôi là Khương Hoài Ưu." Đế Long hẳn là nghe nói qua nàng, năm trước nữ đế Tề quốc mất nước.
(Chí thân tương lục: Họ hàng trong nhà vũ nhục, hãm hại nhau.
Cốt nhục tương tàn: Anh em mà hại nhau, nhân dân một nước mà chém gϊếŧ nhau.)
Đế Long kinh ngạc mà trợn tròn đôi mắt, kêu lên: "Nữ đế Khương Hoài Ưu?" Cô có nghe kể về nàng! Tên nàng ở trần gian và Tu Tiên giới lưu truyền hơn năm, như thần thoại tồn tại. Hơn một ngàn năm không xuất hiện, ai cũng cho rằng nàng đã thành tiên, lại không ngờ để cô bắt gặp. Nếu Khương Hoài Ưu không nói chính mình tên là Khương Hoài Ưu, lại có rất nhiều người tu tiên gọi nàng bệ hạ. Đánh chết Đế Long cũng sẽ không tin đây là nữ đế Khương Hoài Ưu. Nào có đế vương ăn mặc qua loa còn đi chân trần như vậy hả?.
Đế Long nghi hoặc hỏi: "Không phải cao thủ lánh đời không ra mới chân trần sao? Sao đế vương còn đi chân trần? Nữ đế chân trần hả?"
Nàng quét mắt liếc chính mình hai chân một cái, mắt lại nhìn cặp chân dính bùn của Đế Long, nhúc nhích hai ngón cái hai bàn chân, cứng họng không cãi lại được.