Thanh Lam được Đế Long chỗ tốt, vốn nên ra sức giúp đỡ Đế Long đoạt thần đao, nhưng bây giờ nhìn thấy thanh thần đao này lại không thể không nói: “Cây đao này sợ là không đụng được!” Khí tức tỏa ra từ thần đao làm cho người ta quá sợ hãi, không phải người ở Giới này như các nàng có thể khống chế, hơi vô ý liền sẽ bị hơi thở thần đao tràn ra chém Nguyên Thần vỡ vụn, hồn phi phách tán, thân xác tan biến.
Khương Hoài Ưu yên lặng mà nhìn thần đao, nhẹ giọng nói câu: “Chúng ta đi!”. Tuy rằng âm thanh nhẹ nhàng, nhưng không để người khác phản bác quyết định. Cây đao này không đụng được! Ít nhất không phải là với thực lực hiện tại của các nàng. Khi nàng tiến công đánh Phong Thiên trận, đã từng giao chiến cùng ảo ảnh thần đao, ảo ảnh thần đao có thể phóng thích năng lượng không bằng một phần mười bản thể, năng lượng nó hiện ra đã có thể sánh ngang với nàng thời kỳ đỉnh cao chiến lực. Thì uy lực thật sự của thần đao không phải là thứ mà hiện tại các nàng có thể đụng vào.
Đế Long nhìn thẳng thần đao nói: “Nó bị hư hao rất nghiệm trọng, đang trong trạng thái ngủ say.”
Thanh Lam cảnh giác mà kêu lên: “Tiểu Long nhi, không thể đụng lung tung. Thần binh thần khí đạt tới Tiên cấp, sẽ sinh ra thần thức, thần đao không có khả năng không thần thức bên trong, thần đao bị hư hao, thần thức ngủ say, chúng ta mới có thể bình yên mà đứng ở đây, bằng không thần thức sớm đã khởi động thần đao chém tới chúng ta. Nghe Hoài Ưu, chúng ta rút đi. Cô đã rút tinh túy long mạch mảnh không gian này ra, từ bây giờ đao không được linh khí tẩm bổ thì sẽ càng ngày càng suy yếu, vài năm nữa chúng ta lại đến.
Đế Long không sợ thần thức của thần đao, nàng tự tin có thể dùng Nguyên Thần lực hủy diệt thần thức được, thần thức chỉ là một sợi Nguyên Thần lực mạnh mẽ hợp thành, dù thần thức mạnh đến đâu cũng không mạnh bằng Nguyên Thần của nàng. Nhưng nàng không có thân xác, đỡ không nổi sát khí và đao khí cây đao này phóng thích ra. Đi thêm bước nữa, nàng sẽ bị sát khí, đao khí bổ nát Nguyên Thần. Cây đao này bị tổn hại, nó cần năng lượng bên ngoài bổ sung cho chính mình, nếu như nàng bị thần đao bổ nát, sau đó bị hít vào trong đao. Vậy là xong đời, bất hạnh thì nàng sẽ bị thần đao dung luyện, may mắn thì nàng tiêu diệt được thần thức thần đao, đoạt được quyền khống chế thần đao. Sau đó —— biến thành một phen thần đao. Nàng mất đi thân xác, cũng không muốn bị biến thành một cây đao! Nếu thần đao chiếm được nàng Nguyên Thần thì sẽ được nâng lên một tầm mới, trực tiếp biến thành Đế Long đao, có thể phóng ra uy áp Đế Long, khi đó nàng có khóc thêm chục nghìn năm cũng không đủ. Dù là trường hợp nào, nàng cũng không có lời. Nếu nàng có thân xác, nàng có thể trực tiếp tiến lên nắm thần đao trong tay luyện hóa nó —— mà nàng không có thân xác!
Đế Long mất mát mà nói: “Đi thôi!” Mang theo Khương Hoài Ưu Thanh Lam quay đầu trở về.
Thanh Lam thấy Đế Long không vui, nói: “Đừng thất vọng, nó cũng không chạy được, đợi nó suy yếu một chút, chúng ta lại đến lấy. Dù sao cô cũng chiếm được nhiều tinh túy long mạch như vậy, lần này tới không tính là lỗ.”
Đế Long yên lặng thầm nghĩ: “Tôi muốn có lại thân xác!”. Nàng thở dài não nuột, thu gọn tâm trạng mất mẻ một góc, lại lộ ra một gương mặt tươi cười, tự mình an ủi nói: “Cũng đúng, lần này kiếm lời to.” Không lấy được thần đao, nàng cảm thấy thật đáng tiếc! Tới cướp báu vật, lại không thể mang đồ quý nhất nơi này đi, trong lòng thật sự hụt hẫng. Đế Long khó chịu, rất khó chịu, thời điểm trở về giống như đi vơ vét của cải, vừa đi vừa ngắt tiên bảo, quả tiên, cây tiên, ngay cả cỏ tiên mọc dại trên mặt đất cũng không buông tha. Cuối cùng còn đào ba thước đất, ngay cả đất cũng dịch chuyển một nửa vào nhẫn trữ vật để trồng cây.
Khương Hoài Ưu biết Đế Long bị đả kích, mặt than đi theo phía sau Đế Long, lẳng lặng mà nhìn nàng ấy càn quét lục địa.
Thanh Lam thì há hốc mồm: Con rồng này, đúng là…!
Địa phương bị Đế Long càn quét, một cọng cỏ cũng không còn! Mà khắp mặt đất, không có địa phương nào Đế Long chưa càn quét. Thời điểm các nàng trở về trận đài, người Nguyên Thiên, Kiếm Tiên Môn, Yêu Tộc đều đã chờ sẵn ở trận đài. Nguyên Thần niệm lực Đế Long gắn trên người bọn hắn đã biến mất, bọn hắn không dám rời trận đài tiến vào trong pháp trận.
Bọn hắn thấy tiên bảo còn dư lại mọc thành mảng thành mảng nhiều như vậy không thể lấy đi, nói không tiếc nuối là giả, nhưng đảo mắt vào trong nhẫn trữ vật của chính mình, lại mừng rỡ cười tươi như hoa. Một đám người ngồi vây quanh trên trận đài, vừa nói vừa cười. Yêu Tộc và Nhân Tộc đã đánh nhau mấy ngàn năm, giờ phút này nhìn lẫn nhau cũng không cảm thấy đối phương là kẻ thù, đều cảm thấy bọn hắn đáng yêu giống như tiên bảo.
Mọi người tìm được tiên bảo khác chủng loại, còn ngồi trao đổi với nhau bên mình hái được bao nhiêu tiên bảo đối phương không có.
Đương nhiên, một phần Đế Long muốn, ai cũng không dám ăn chặn, đã sớm chừa riêng một phần cho nàng.
Chính là khi bọn hắn nhìn thấy Đế Long trở về, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Đế Long mang theo Khương Hoài Ưu và Thanh Lam bay ở trên trời, tiên bảo cả cây lẫn rễ và đất đá đều bay theo nàng, Đế Long đi qua nơi nào, ba thước đất nơi đó không còn một ngọn cỏ.
Đợi đến khi ba nàng trở về trận đài, mặt đất to như vậy, chỉ còn lại bùn đất và sỏi đá không hề có giá trị, ngay cả tiên khí cũng không chừa lại, toàn bộ bị Đế Long biến thành con rồng khổng lồ một ngụm hút vào trong bụng, bây giờ Tiên Phủ còn không bằng địa phương cằn cỗi nhất trong nhân gian.
Người Nguyên Thiên và Kiếm Tiên Môn không ngừng mà hít ngược khí lạnh, tất cả bọn họ đều may mắn thánh chủ, chưởng môn anh minh đến cậy nhờ Nữ Đế và Đế Long. Nếu là đi cùng các môn phái tu tiên đến Tiên Phủ, ngay cả một ngọn cỏ cũng không có để mà nhổ.
Mọi người đồng loại quay đầu nhìn về phía cổng ra Tiên Phủ, cách đó chưa đến ba mét. Pháp trận Phong Thiên che trời che mắt, bọn họ ở bên trong, cho dù cách đám người tu tiên bên ngoài chỉ có ba mét nhưng lại không bị phát hiện.
Các môn phái tu tiên còn đang suy nghĩ thử tất cả biện pháp tiến vào Tiên Phủ, đã dùng tất cả cách nhưng một khi đụng phải hoa văn pháp trận gần như không thể né tránh mà bị đập nát. Có người lấy ra trận đài, cũng muốn dùng năng lượng trận đài ngăn cách không gian tiến vào, nhưng mà trận đài đụng phải pháp trận không thể tránh né mà vỡ tan tành. Tòa pháp trận tựa như một khu cấm địa, ngăn chặn bất cứ cái gì bên ngoài xâm nhập vào, dù đánh vào một chưởng cũng bị đánh tan. Giờ phút này Tiên Phủ không còn có tiên khí tràn ra, càng không có những thần vật như Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Côn Bằng từ tiên khí biến thành, để mọi người bên ngoài càng bất an, tiếng mắng cha chửi má không ngừng vang lên.
Trái ngược với những người đang lo lắng suông ngoài kia. Người của Yêu Tộc, Nguyên Thiên, Kiếm Tiên Môn có thể nói là thu hoạch được mùa, liên tục nói lời cảm tạ với Đế Long và Khương Hoài Ưu, dâng lên một phần tiên bảo cho Đế Long. Đế Long đem toàn bộ tiên bảo cho Khương Hoài Ưu. Khương Hoài Ưu cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy.
Đế Long thu hoạch bội thu nhưng vẫn bĩu môi, reo lên: “Không vui! Còn có một cây thần đao chưa lấy đi.”.
Chưởng môn Thạch Tùng Tử ho khan một tiếng, nói: “Chân Long, chừa một chút, chừa một xấu, tốt xấu gì chúng ta cũng chừa lại một ít, miễn để người khác mắng chúng ta quét sạch sẽ Tiên Phủ.” Sống đến từng tuổi này, tu hành đến cảnh giới như hắn, còn làm đến chức chưởng môn, tự nhiên người là thành tinh, thấy Đế Long như vậy liền biết nàng chắc là không chiếm được gì ở chỗ thần đao.
Đế Long nghe vậy gật đầu, nói: “Cũng đúng, ta để lại một cây thần đao đáng giá nhất cho những người bên ngoài.”.
Thanh Lam té xỉu! Nàng thầm kêu: “Cô, tôi, Khương Hoài Ưu, đồ vật ba người chúng ta hợp lực cũng không lấy được, những người bên ngoài có thể lấy được?”.
Liễu thánh chủ hỏi: “Trước mắt chúng ta làm sao trở về? Người bên ngoài đã liên minh chặn đường chúng ta, chỉ cần chúng ta lộ diễn liền sẽ bị bọn hắn chặn đường.”
Đôi mắt Thanh Lam dựng thẳng, quát: “Để xem bọn hắn dám tới đoạt không?”. Lấy ra Cung Thần nắm trong tay, thật sự muốn thử xem uy lực hiện tại của Cung Thần.
Khương Hoài Ưu nhàn nhạt mà quét mắt Thanh Lam, tung ra một trận đài Truyền Tống được đúc từ vô số linh bảo, nói: “Đi”. Dẫn đầu bước lên trận đài.
Mọi người theo sát sau đó nhảy lên trận đài, lại phát hiện Đế Long không theo kịp.
Đế Long vung bàn tay lên, nói: “Các ngươi đi trước đi!”.
Khương Hoài Ưu hướng Đế Long gật gật đầu, chỉ dặn dò một câu: “Nhổ thần đao quá nguy hiểm, đừng chạm lung tung.”. Lại liếc mắt nhìn đám người tu tiên bên ngoài, khởi động trận đài Truyền Tống, một dòng năng lượng dao động chấn động, sau đó đoàn người trong Tiên Phủ biến mất.
Đế Long nhìn thấy bọn họ đi đến cửa Tiên Phủ rồi, đạp lên hoa văn trên pháp trận, mở to đôi mắt vô tội nhìn về đám người bên ngoài Tiên Phủ.
“Chân Long! Là Chân Long!”. Người bên ngoài nhìn thấy Đế Long xuất hiện, chỉ vào Đế Long la làng, sau đó rất nhiều người ào ào tiến về phía cửa cổng Tiên Phủ mà Đế Long xuất hiện.
Có người hét lớn: “Bảo vệ các cửa cổng!”.
Có người trực tiếp hô to: “Coi chừng là kế điệu hổ ly sơn, bọn hắn sắp ra tới!”.
Nói rõ là muốn tiệt đường bọn họ! Vào không được liền chuẩn bị cướp tiên bảo của những người này.
Đế Long khoanh chân ngồi trên pháp trận, hái một quả đảo chín mọng trên cây đào tiên trong bình ngọc trữ vật, sau đó cắn “Răng rắc” một ngụm, làm trò trước mặt mọi người mà ngồi gặm đào. ăn xong đào, lại câu ra suối tiên, “Ừng ực ừng ực” mà uống.
Người bên ngoài Tiên Phủ vừa thèm vừa hận, lại không có biện pháp.
Có người hét lớn: “Chân long, cô ra đây!”.
Đế Long khinh thường liếc bọn họ, hỏi: “Đi ra ngoài làm cái gì? Các người muốn đánh nhau với ta hả?”.
Có người tức giận nhảy ra chỉ trích Đế Long: “Thân là Chân Long Tiên Giới lại chạy đến phàm giới lấy cắp tiên bảo báu vật, cô có thấy xấu hổ hay không!”.
Đế Long liếc mắt trừng người nọ một cái, ngón tay ngọc nhỏ dài chỉ mặt đất dưới chân, nói: “Đây là đồ vật Tiên Giới, các người đều xưng là Tiên Phủ, còn nói ta cướp đồ của các người, có xấu hổ hay không?”.
Có người tính tình kiên nhẫn khuyên nhủ: “Chân Long, độc chiếm báu vật Tiên Phủ dễ chọc giận nhiều người, ngài mở cấm chế Tiên Phủ ra, mọi người đều sẽ nói tốt cho ngài.”.
Đế Long hầm hừ mà kêu lên: “Ai độc chiếm! Ta độc chiếm? Hiện tại lại bảo ta mở cấm chế ra? Lúc trước các người có nghĩ đến ta không? Ai cũng muốn gạt ta sang một bên! Đừng nói ta độc chiếm báu vật Tiên Phủ, phàm là người tiến vào nơi này ai thấy thì có phần, ai cũng không thiếu. Cũng đừng trách chúng ta quét sạch tiên bảo Tiên Phủ, ngay cả thần đao cấp Tiên Đế quý trọng nhất Tiên Phủ ta đều để lại cho các ngươi, có bản lĩnh thì tự lấy đi!”. Nàng rống xong, ở trong lòng điên cuồng gào thét: Lấy thần đao không được! Quá đau lòng! Nàng nắm lấy bình ngọc trữ vật bên hông, nghĩ đến tinh túy long mạch bên trong, lại thoáng được an ủi một chút.
Người bên ngoài tức đến nghiến răng nghiến lợi mà mắng con rồng này quá đáng giận! Càng nhiều người ở bên ngoài chờ Đế Long ra tới.
Phía sau đám người truyền đến một âm thanh: “Hơi đâu mà nói chuyện với con rồng này, nó dầu muối không ăn, nói không thông.”.
“Hừ!” Đế Long nặng nề hừ một tiếng, đứng lên, nhìn về phía người mở miệng nói chuyện, người này đúng là tên Nguyên Thần Đại Thừa lúc trước đàm phán với nàng bên ngoài Thịnh Kinh. Nàng kêu lên: “Người vương triều Hãn Hải các người khinh ta nhục ta, việc này ta còn chưa tính sổ với các người đâu!”.
Trong mắt người nọ lóe ra một tia sáng, lạnh giọng quát: “Chân Long, cô đừng có quá đáng! Cô đã giành trước một bước hái trộm tiên bảo trong Tiên Phủ của chúng ta, còn đứng ở đây muốn làm chi?”.
Đế Long kêu lên: “Toàn bộ Nguyên Thần Đại Thừa ở Hãn Hải chặn ta ở đây lại là làm gì?”. Nàng nâng tay chỉ một đám người trước mặt, nói: “Đừng tưởng rằng ta không biết các người đang mưu tính cái gì? Muốn chờ ta đi ra liền bắt lấy ta, cướp đồ vật trên người ta chứ gì?”.
Một tên Nguyên Thần Đại Thừa lạnh giọng quát: “Cô biết thì tốt! Chân Long, cô đang đối đầu với toàn bộ người tu tiên trong thiên hạ! Nơi này có ít nhất bốn năm chục người Đại Thừa trung, hậu kỳ, cô tưởng cô đi được sao? Chúng ta cũng sẽ không làm khó dễ cô, để lại một nửa đồ vật đoạt được, sẽ thả cô rời đi.”.
Đế Long cười lạnh một tiếng, hừ nói: “Mạnh miệng thật! Các người ngăn được ta chắc?”. Nàng tựa bỗng biên nhớ tới cái gì mà “A” một tiếng, kêu lên: “À, quên nhắc nhở các người, trước khi tiến vào đây ta đã phân ra một sợi Nguyên Thần lực ở bên ngoài.” Tiếng nói vừa dứt, sợi Nguyên Thần lực nàng lẻn vào tổ long mạch dưới lòng đất tổ miếu nháy mắt dẫn ra đế khí bị pháp trận phong tỏa, tức khắc linh khí long mạch bàng bạc phun trào, pháp trận phong tỏa long mạch bị đâm chia năm xẻ bảy, cả một dãy núi đều bị đâm sập.
“Không tốt!” Có người sắc mặt vặn vẹo! Hơn mười người Nguyên Thần Đại Thừa lao tới hướng bảo huyệt long mạch.
Sau đó, tất cả mọi người thay đổi sắc mặt, nhao nhao phóng lên cao, bằng tốt độ nhanh nhất chia ra tứ phía mà tránh thoát —— bởi vì linh khí của cả tổ long mạch đều đánh về phía Tiên Phủ!
Ngay lúc linh khí long mạch vọt tới, đồng thời Nguyên Thần Đế Long hóa thành mấy chục bóng người xông ra ngoài, sau khi giấu đi bản thể lập tức lẻn vào bốn phương tám hướng, nhào vào phòng đan dược, vườn dược, ngân khố bắt đầu thu nhặt đồ vật. Phân thân của nàng không có mang nhẫn trữ vật, nhưng Nguyên Thần của nàng cực kỳ mạnh, vốn là có thể cất chứa cả trời đất, lập tức nhặt được cái gì đều nhét vào trong người, vơ vét của cải giống như ăn cướp
Những vị Nguyên Thần Đại Thừa ở Hãn Hải đều liên tục thay đổi sắc mặt, vội vàng trở về bắt lấy phân thân Đế Long. Bản thân phân thân chiến lực không mạnh, tuy rằng tốc độ chạy trốn nhanh, nhưng luôn có một hai phân thân đang vơ vét đồ bị phát hiện bị đánh nổ nát, báu vật từ trong bụng rớt ra đầy đất, mà khi phân thân bị nổ nát những báu vật này cũng bị nổ nát theo! Đầy đất đều là linh bảo vỡ vụn, Đại Thừa giả tức giận đến mức đấm ngực dậm chân, trong phạm vi mấy ngàn dặm nội người người đều giận không thể át, tức muốn hộc máu hét to: “Chân Long!”.
Nhưng những thứ này không tính là cái gì, để tất cả mọi người cảm thấy sợ hãi chính là Đế Long thế mà kéo linh khí long mạch tiến vào Tiên Phủ.
Tổ căn cả tổ long mạch! Linh khí nó sinh ra phải nhiều đến cỡ nào! Linh khí bị dẫn ra dàn thành một con rồng khổng lồ dài mấy ngàn mét đâm vào Tiên Phủ!
“Xong rồi, xong rồi, xong thật rồi!”. Một số lão già ở Hãn Hải gần như hỏng mất mà đấm ngực gào to. Năng lượng to lớn đến vậy, cho dù bọn họ muốn ngăn cũng ngăn không được. Trơ mắt mà nhìn linh khí long mạch đâm vào Tiên Phủ.
Đại đa số mọi người đều chạy như bay, cũng không quay đầu lại mà lao ra địa bàn tổ miếu, chạy ra cách xa nghìn km.
Đừng đùa, năng lượng to như vậy đâm vào Tiên Phủ, tổ miếu Hãn Hải sẽ bị san thành đất bằng.
Nhưng mà tất cả mọi người không có dự đoán được chính là, khi linh khí long mạch đụng vào cửa cổng Tiên Phủ trong nháy mắt, cổng Tiên Phủ bỗng nhiên phát ra một chùm ánh sáng lóa mắt, vô số hoa văn pháp trận hiện ra, hình thành một tầng bảo vệ mà chắn linh khí long mạch ra bên ngoài. Linh khí long mạch đụng phải cấm chế Tiên Phủ lập tức tán loạn, lại trở về long mạch, hòa vào trong bảo huyệt long mạch.
Người Hãn Hải giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, hít một hơi thật dài rồi thở hổn hển, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, phát hiện Đế Long vốn đang đứng trong cổng Tiên Phủ đã không thấy đâu.
“Cháy, cháy!”.
Kế đó, cả tỏa tổ miếu nơi nơi bốc lửa, chủ phong, thứ phong, sườn phong, tất cả cung điện đều đang bốc cháy!
Người của các môn phái tu tiên không trở lại tổ miếu Hãi Hải, mà chạy trốn toàn bộ, e sợ cho dẫn lửa thiêu thân, dẫn Đế Long tới môn phái của mình sau đó cũng náo loạn một trận như vậy. Chịu không nổi, thật sự chịu không nổi! Mẹ nó đây quả thực chính là ôn thần!