Thành Thịnh Kinh đại loạn, rất nhiều người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, toàn bộ vương triều Hãn Hải từ hoàng tộc đến quý tộc, quan lại các cấp đều vô cùng khẩn trương mà bảo vệ nhà mình di dời bảo vệ quan trọng, e sợ bị người khác cướp sạch nhà mình không còn.
Bá táng mang bao lớn bao nhỏ hoàng sợ thất thố mà trốn ra bên ngoài. Người tu tiên, Yêu tộc từ bốn phương tám hướng ùa vào Thịnh Kinh làm loạn, có nhà quý tộc lọt vào tập kích của người bên tu tiên ngọai lai và Yêu tộc. Bọn họ nhanh chóng tổ chức phòng ngự cùng kẻ tập kích khai chiến.
Đế Long cảm thấy một nơi ở trong thành đang chiến đấu kịch liệt có hơi thở của Giao Long tộc, những đại yêu này gϊếŧ chết Bảo Khánh Vương xong vậy mà còn chưa rời đi, thừa dịp Thịnh Kinh đại loạn đổ thêm dầu vào lửa, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Mười một con Giao Long đồng cấp Đại Thừa sơ kỳ, liên hợp với nhau đi cướp của đúng là nghe rợn cả người. Nhưng rất nhanh bọn họ đã gặp trở ngại, hoàng tộc phái ra người có chiến lực đồng dạng chặn đường bọn họ, cuộc chiến trực tiếp nổ ra. Mắt nàng nhìn địa phương nơi mười hai đầu giao đang đánh nhau một lúc. Liền dời tầm mắt đi, quay đầu nói với Khương Hoài Ưu: "Chúng ta vào thành."
Mắt Khương Hoài Ưu lộ ra kinh ngạc mà nhìn mắt Đế Long: Đế Long không rút lui, chẳng lẽ còn muốn vào thành nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của kiếm chác một chút? Nàng nhắc nhở Đế Long: "Cẩn thận một chút, đừng đánh chủ ý lên quốc khố Hãi Hải, những báu vật đó là đường lui của hoàng tộc Hãn Hải, rất nhanh sẽ có cao thủ ra tay dẹp loạn. Cho dù mất nước, thì vẫn còn những cao thủ chiến lực khủng bố ở tổ miếu. Chiến lực người tu tiên Hãn Hải vẫn nằm trong mười môn phái đứng đầu Tu Tiên Giới.". Ở Tu Tiên giới, chiến lực quyết định địa vị, không phải lãnh thổ.
Đế Long “Ừm” một tiếng, nói: “Tôi biết rồi.” Nàng lập tức chạy về hướng Linh Bảo Trai, chắn ngang đường Mã chưởng quầy đã dọn sạch Linh Bảo Trai đang muốn rời đi.
Mã chưởng quầy nhìn thấy Đế Long, mới đầu không có nhận ra nàng, đợi đến khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười kia, sợ tới mức khụy đầu gối quỳ xuống.
Đế Long ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, con ngươi sắc bén nhìn thẳng hắn, nói: "Ông tiết lộ thân phận của ta ra ngoài?".
Mã chưởng quầy sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu, nói đều nói không nên lời. Hắn lấp ba lấp bấp nửa ngày mới nói: "Tiểu…… tiểu nhân cũng không biết ngài là Chân Long, chỉ… chỉ cho rằng ngài là một vị công chúa ở Đại Diễn.".
Ánh mắt Đế Long tóe lửa mà nhìn Mã chưởng quầy, nói: "Nhưng ông vẫn bán đứng ta! Nói đi, vì cái gì?".
Mã chưởng quầy nói: “Không…… Không tính là bán, chỉ là cung cấp manh mối tìm hung thủ. Ngài và hung thủ ám sát Bảo Khánh Vương có liên hệ, sau khi Duệ Vương chết thái tử chỉ còn lại một người con trai là Bảo Khánh Vương, giờ cũng chết. Thái tử tức giận tất sẽ không bỏ qua hung thủ. Tiểu…. tiểu nhân cho rằng ngài là công chúa Đại Diễn, liền muốn…. muốn nhân cơ hội việc Bảo Khánh Vương bị gϊếŧ làm thái tử mà đối địch với Đại Diễn. Thái tử mất con nối dõi lại không được hoàng đế sủng ái, hơn nữa sau khi kế vị còn có khả năng sẽ trở thành kẻ địch với Đại Diễn. Hoàng đế vì cơ nghiệp suy xét, liền sẽ có rất lớn khả năng truyền ngôi cho Nhị hoàng tử.".
Đế Long nhẹ nhàng mà nói câu: “Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.” Nàng lại nói với Mã chưởng quầy: “Ta không gϊếŧ ông, ông thay ta truyền lời cho chủ tử của ông.".
Mã chưởng quầy nghe vậy nhẹ nhàng thở phào, liên tục đánh ứng "Dạ vâng, dạ vâng."
Đế Long nói: “Tổ miếu Hãn Hải vẫn còn, cơ nghiệp vương triều Hãn Hải sẽ không bị hủy. Tổ miếu Hãn Hải là nơi tinh túy nhất của mảnh đất này, năng lượng nó ẩn chứa có thể lớn gấp mấy lần long mạch ở nơi khác. Chỉ cần ta không hấp thu đế khí long mạch, một khi phong ấn tổ miếu mở ra, cả linh khí tổ long mạch sẽ tập trung vào tổ miếu. Khi mà năng lượng tích lũy dồi dào như thế, dưới sự dẫn dắt của vị hoàng đế tiếp theo hắn tất sẽ là vị hoàng đế được vang danh một thời. Tuy ta bực mình Hãn Hải ngang ngược bá đạo, cũng không muốn bá tánh gặp nạn, đương nhiên, ta tuyệt đối cũng không cho phép Thái tử kế vị. Nếu hắn kế vị, ta sẽ phá Hãn Hải đến chết mới thôi!" Nàng nói xong, liền đứng dậy đi, đi tới cửa lại dừng bước, quay đầu nói với Mã chưởng quầy đang lau mồ hồi: "Nói với Nhị hoàng tử của ông, hắn tốt nhất nên cho ta một lời về chuyện hắn tính kế ta!" Dứt lời, sải từng bước rời đi.
Mã chưởng quầy đối với bóng người Đế Long liên tục đáp: "Dạ!". Nói: "Tiểu nhân nhất định sẽ chuyển lời của ngài không sót một chữ cho Nhị hoàng….". Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên nhìn thấy nữ tử vẫn luôn đi theo phía sau Chân Long không nói một lời đúng là Khương Hoài Ưu được chúng sinh tôn thờ quỳ bái. Hắn sợ tới mức đánh giật mình quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu lạy: "Bái kiến Nữ Đế." Quỳ rạp dưới đất, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Khương Hoài Ưu nhàn nhẹt quét mắt Mã chưởng quầy, đi theo sau lưng Đế Long ra Linh Bảo Trai đi trên đường cái. Nàng hỏi Đế Long: "Cô muốn như thế nào?". Nâng đỡ Nhị hoàng tử Hãn Hải đăng cơ? Mục đích là gì?"
Đế Long vui tươi hớn hở mà cười cười, nói: “Câu cá á!”
Bỗng dưng, phương hướng hoàng cung truyền đến tiếng vang pháp thuật va chạm, theo sát đó có một bóng hình như cõi U Minh xẹt qua bay vuốt lên không trung, Đế Long giật mình ngẩng đầu nhìn lên, mắt chữ a mồm chữ o!
Từng bóng người bay ngược ra ngoài rõ ràng là mười một con Giao long! Bọn họ bị người ta đánh hiện nguyên bình, bay ngược ra ngoài thành, ven đường máu văng tung tóe, còn có từng mảng vảy giao rớt xuống.
“Grừ ——, ” Giao long rít gào, mười một đầu giao lăn mấy vòng trên mặt đất lại nhảy lên trời cao, sau đó cũng không quay đầu lại mà chạy trốn như bay. Mười một con giao long khổng lồ, chạy trốn đều đồ sộ như vậy. Đồng thời, uy áp nặng ngàn tấn như núi cao từ hoàng cung ập đến, không phải một mà là vài hơi thở người Nguyên Thần Đại Thừa tràn ngập ở thành Thịnh Kinh, có Nguyên Thần Đại Thừa ra dẹp loạn.
Chỉ trong giây lát, thành Thịnh Kinh bốn bề lặng ngắt như tờ, mọi người im như ve sầu mùa đông, không ai dám náo loạn nữa. Ngay cả mười một giao long đại yêu đều bị đánh đến quay đầu chạy trốn, ai còn dám gây sự trong thành?.
Đế Long nhẹ nhàng mà nói câu: “Những lão già này ra tay đúng nhanh!". Nàng quay đầu nói với Khương Hoài Ưu:" Fdi thôi, chúng ta đi một nơi tương đối an toàn.".
Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng gật đầu.
Đế Long mang Khương Hoài Ưu đi vào “Hạ phủ”! Giờ phút này cửa cổng hạ gia nhắm chặt. Đế Long thả ra nguyên thần niệm lực nhìn thử bên trong, chỉ thấy gia đinh đều núp ở trong phòng, một bà lão thái thái quỳ gối trong từ đường không ngừng dập đầu trước tượng Nữ Đế, cầu Nữ Đế phù hộ cả nhà bà bình an vượt qua lần đại loạn kinh thành này.
Đế Long thấy thế chọc ghẹo Khương Hoài Ưu, nói: “Trong phòng lão thái thái còn đang quỳ lạy cầu cô phù hộ nè!".
Khương Hoài Ưu nhẹ giọng nói câu: "Hiện tại bản thân tôi còn khó bảo đảm!”
Kinh thành đại loạn, trên dưới Hạ gia như lâm đại địch, toàn bộ nam đinh Hạ gia đều gom trong sân sẵn sàng đương đầu với kẻ địch bảo vệ nhà cửa, toàn bộ thê thiếp con cháu đều giấu ở hậu đường. Có chân dung Khương Hoài Ưu nơi này, dù sao cũng là Nữ Đế Nhân tộc, dù đã ngã xuống, ở Nhân tộc vẫn có tiếng tăm to lớn, ai đều phải kính ngài ba phần. Ngay cả khi thật sự có cướp đến Hạ gia, bọn họ tin rằng khi bọn chúng vọt vào từ đường nhìn thấy chân dung Nữ Đế cũng sẽ không đuổi tận gϊếŧ tuyệt phụ nữ và trẻ em—— làm trò trước mặt chân dung Khương Hoài Ưu mà gϊếŧ hại người già phụ nữ và trẻ em tay không tấc sắt, sẽ khiến Nhân Tộc phẫn nộ.
Hạ Tuấn Tam công tử Hạ gia bây giờ đột phá đến Dung Hợp kỳ cũng coi như là tiểu cao thủ, so sánh với toàn bộ phàm nhân trong nhà, hắn lợi hại nhất, trách nhiệm canh giữ đều đặt trên vai hắn. Hắn tọa trấn trong chính đường, cõi lòng tràn đầy đề phòng nhìn thẳng cửa cổng.
Hiện giờ Hạ Tuấn bước vào Dung Hợp Kỳ, thực lực tiến bộ tất lớn, tất nhiên hắn cảm giác được hai người đứng trước cửa không giấu hành tung kia. Hắn giật mình đứng phắt dậy, nháy mắt vọt tới trước cửa một tay kéo cửa ra, nhìn thấy là Chân Long, hắn vội vàng khom người chào một cái, nói: "Mời ngài vào trong!". Liếc mắt một cái trông thấy Khương Hoài Ưu đi bên cạnh Đế Long, há hốc mồm sững sờ tại chỗ.
Đợi đến khi Đế Long và Khương Hoài Ưu đã đi vào trong viện, hắn mới lấy lại tinh thần, chạy nhanh phân phó gia đinh đóng cửa, sau đó xoay người quỳ một gối bái trên mặt đất: “Bái kiến…… Hai vị!”. Hai vị tổ tông này thân phận quá mẫn cảm cũng quá dọa người, sợ bị người có tâm phát hiện, không dám hô thẳng tên hai người.
Phụ thân Hạ Tuấn và chúng huynh đệ đều bị kinh động, vội vàng lại đây, đến khi nhìn thấy bộ dáng Khương Hoài Ưu, mọi người đều kinh ngạc rồi lại không thể tin được. Rốt cuộc, đó là Nữ Đế Nhân tộc, là người mà cả Thiên Hạ tôn kính, Nữ Đế đã ngã xuống, sao lại tới nhà bọn họ?.
Hộ Bộ thị lang Hạ Tất Lễ ôm quyền hỏi: "Lão hủ cả gan, xin hỏi cô nương là? ".
Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng mà phun ra ba chữ: “Khương Hoài Ưu!”.
“Rầm” lập tức, tất cả mọi người quỳ xuống! “Bái kiến Nữ Đế!”.
Hạ Tất Lễ vốn đang định hướng con trai của mình xác nhận một chút, nhưng chỉ thấy con trai mình lúc này đang dẩu mông lên quỳ ở kia, lập tức hiểu không cần hỏi, đây đúng là Nữ Đế hàng thật giá thật!
Khương Hoài Ưu không nói chuyện. Nhưng thật ra Đế Long nói chuyện: “Đứng lên đi! Người không liên quan tránh ra, hai cha con Hạ gia đi theo ta!” Dứt lời, bước vào chính đường lập tức ngồi trên ghế chủ nhà.
Hạ Tất Lễ đi theo sau mông Khương Hoài Ưu đang định mời Khương Hoài Ưu ngồi ở chủ vị lập tức sợ tới mức nuốt xuống, thật cẩn thận hỏi: "Vị này chính là……" Lại tưởng tượng, có thể đi cùng với Nữ Đế ngọai trừ Chân Long danh chấn thiên hạ thì còn ai! Lập tức sợ tới mức hai đầu gối mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất. Chân Long! Cả vương triều Hãn Hải đều sắp hủy trong tay ngài! Tổ tông này như thế thế nào chạy đến nhà hắn?.
Khương Hoài Ưu thấy Đế Long ngồi chính vị, thực tùy ý mà tìm vị trí bên cạnh ngồi xuống.
Hạ Tuấn lướt đi như một cơn gió, lấy trà tốt nhất trong nhà ra pha, cung cung kính kính mà rót cho Đế Long và Khương Hoài Ưu mỗi người một ly.
Hạ Tất Lễ quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng lau mồ hôi, cả người không ngừng phát run! Mấy đứa con trai khác của hắn cũng tiến vào, cung kính mà quỳ rạp trên đất, vừa kích động vừa sợ hãi, quần áo mỗi người đều ướt đẫm mồ hôi.
Đế Long tiếp nhận trà Hạ Tuấn dâng lên, liếc mắt hắn một cái lại dời tầm mắt trên người Hạ Tất Lễ, nói: "Ta biết ông đang sợ cái gì. Ông đang nghĩ rằng ta vừa mới gây họa đắc tội hoàng tộc vương triều Hãn Hải, làm bọn hắn hận không thể nhổ cỏ tận gốc. Mà giờ ta lại đến nhà các người, sẽ mang đến tai họa ngập trời cho các người, có phải không?".
Hạ Tất Lễ chạy nhanh đáp: "Chân Long và Nữ Đế cùng nhau ghé thăm nơi bần hàn này là phúc phận tám đời tổ tiên của lão phu!".
Đế Long nói với Hạ Tất Lễ: "Ông cũng chớ sợ, cho dù người trong hoàng tộc biết ta và con trai ông từng có tiếp xúc cũng sẽ không làm khó dễ ông, không chỉ không khó xử, ngược lại còn cho chỗ tốt. Bằng không, bọn hắn chính là muốn bị diệt tộc.".
Trên trán Hạ Tất Lễ lấm tấm mồ hôi như mưa trút xuống, liên tục gật đầu. Hắn biết rõ vị Chân Long gần như vị thần tồn tại này sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến nhà hắn, lập tức ôm quyền hợp ấn nói: "Không biết Chân Long có gì sai bảo? Lão hủ nhất định cúc cung tận tụy, muôn lần chết không chối từ.". Vô sự bất đăng tam bảo điện.
Vô sự bất đăng tam bảo điện: Không có việc gì thì không đến tòa tam bảo (chùa).
Đế Long nhẹ nhàng cười, nói: “Không cần ngươi phải chết muôn lần, ta chỉ muốn ở tạm một thời gian trong phủ của ông."
Hạ Tất Lễ chạy nhanh đồng ý, cấp tốc sai bảo con trai cả và quản gia thu xếp chỗ ở cho Đế Long.
Tầm mắt Đế Long dừng trên người Hạ Tuấn nói: "Cậu tu hành tiến bộ cũng quá chậm đi.". Nàng nói chuyện, từ bình ngọc trữ vật lấy một đống lớn đan dược cấp một, hai, ba, bốn ném cho Hạ Tuấn, nói: "Những đan dược này cậu cầm đi, có giúp ích việc tu hành của cậu, thuận tiện thì chỉ điểm huynh đệ của cậu một hai.".
Huynh đệ Hạ gia hớn hở ra mặt, nhanh chóng quỳ xuống dập đầu nói lời cảm tạ.
Đế Long nói với Hạ Tuấn: “Ta và Nữ Đế không muốn bị quấy rầy, cậu thay chúng ta hộ pháp đi.".
Hạ Tuấn đáp: “Vâng!” Hắn hỏi: “Còn nghĩa huynh của tôi thì sao?".
“Cậu gọi Trần Vân tới cùng nhau hộ pháp.” Đế Long đang nói chuyện thì thấy mấy người huynh đệ của Hạ Tuấn còn đang quỳ, nói: "Đứng lên hết đi, đừng quỳ!". Nàng không thích bọn họ cứ hở ra là quỳ xuống.
Chỉ chốc lát sau, người con trai cả của Hạ gia tới báo, nói biệt viện đã thu xếp tốt. Hạ Tất Lễ mời Đế Long và Khương Hoài Ưu di giá biệt viện.
Đó là một biệt việt tọa lạc ở một nơi yên tĩnh, đã được thu dọn sạch sẽ. Đế Long bước vào trong tiểu viện, thả ra Nguyên Thần niệm lực quét một vòng, cảm thấy hơi hơi thích hợp liền trú tạm.
Hạ Tất Lễ dàn xếp Đế Long và Khương Hoài Ưu xong xuôi, khách khách khí khí mà cáo từ, đồng thời lưu lại hai người lão bộc đáng tin cậy canh giữ ở cửa viện, để Đế Long và Khương Hoài Ưu sai vặt, không bao lâu lại điều tới hai nữ nha hoàn từ trong phòng phu nhân điều, hai gã sai vặt dắt hai người hầu đi.
Đế Long đợi cha con Hạ gia đã đi hết, nàng mới vào phòng cùng Khương Hoài Ưu. Đế long gỡ xuống bình ngọc treo bên eo, lại từ trong cơ thể ngưng tụ ra mấy chục ngàn cân linh thạch tinh khiết đặt trong bình ngọc trữ vật. Sau đó đưa bình ngọc trữ vật cho Khương Hoài Ưu, nói: "Trả vật về chủ cũ."
Khương Hoài Ưu đưa bình ngọc trữ vật cho Đế Long, nói: "Cô giữ đi, tôi không dùng được. Cô muốn làm cái gì thì làm đi, không cần phải lo lắng cho tôi." Nàng đã có thể đoán được Đế Long muốn làm cái gì, chỉ sợ vẫn là đang câu cá.
Hạ Tất Lễ an bài Khương Hoài Ưu và Đế Long thỏa đáng, lập tức gọi Hạ Tuấn vào chính đường hỏi chuyện. Nhà bọn họ cũng chỉ có Hạ Tuấn tu tiên, từ tình huống vừa rồi nhìn xem, Hạ Tuấn hiển nhiên đã sớm tiếp xúc với Chân Long. Chỉ là Chân Long và Nữ Đế giá lâm, thật sự dọa hắn sợ hết hồn. Đây là phúc lớn duyên lớn, thế nhưng cũng có thể là tai họa ngập đầu.
Hạ Tuấn đối mặt với sự dò hỏi của phụ thân, chỉ có thể kể toàn bộ sự việc từ đầu tới cuối, từ lúc gặp Đế Long cho Hạ Tất Lễ biết.
Cũng vào lúc này, lại có tin tức truyền đến, nói là hôm nay Nữ Đế và Đế Long xuất hiện ở Linh Bảo Trai. Đế Long còn tuyên bố: Thái tử vô đức, nếu thái tử kế thừa ngôi báu, nàng tất sẽ gϊếŧ chết thái tử mới thôi!
Hạ Tất Lễ vừa nghe được tin tức này, đột nhiên vỗ đùi, kêu lên: "Cha hiểu rồi! Thái tử đắc tội Chân Long quá nặng, nàng là muốn —— Tuấn nhi, đi, lập tức theo cha tiến cung gặp Nhị hoàng tử." Ngay cả triều phục hắn cũng không rảnh đổi, mang theo Hạ Tuấn vội vội vàng vàng tiến cung gặp Nhị hoàng tử.
Đế Long làm ổ ở trong phòng, thả ra Nguyên Thần niệm lực, nàng nhìn thấy Hạ Tất Lễ đi gặp Nhị hoàng tử, nói cho Nhị hoàng tử biết nàng và Khương Hoài Ưu đang ở Hạ phủ, bên cạnh Nhị hoàng tử còn có Mã chưởng quầy Linh Bảo Trai.
Nhị hoàng tử trầm ngâm không nói.
Tên quân sư bên cạnh Nhị hoàng tử nói: "Nhị hoàng tử, đây là cơ hội để biến chiến tranh thành tơ lụa với Chân Long. Bây giờ Nữ Đế tái hiện thế gian, nếu Hãn Hải đối địch với Chân Long, đó chính là đẩy Hãn Hải lên con đường chết. Nhị hoàng tử, 'cơ hội' ở ngay trước mắt. Bệ hạ chỉ có người và thái tử là hai đứa con trai duy nhất.". Từ 'cơ hội' thứ hai cắn răng nhấn mạnh, rõ ràng đây không chỉ là cơ hội biến chiến tranh thành tơ lụa mà là cơ hội ngồi lên ngôi báu.
Nhị hoàng tử lại ngờ vực không hiểu ra sau, hắn thấp giọng hỏi một câu: "Vì sao Chân Long sẽ tìm ta?".
Quân sư nói: “Còn có ai ngoài Nhị hoàng tử thích hợp tranh hùng với Thái Tử điện hạ hơn sao?". Hắn lấy Nguyên Thần niệm lực truyền âm Nhị hoàng tử: "Theo ngu kiến của hạ thần, ngôi vị bệ hạ chỉ sợ đã khó giữ được.".
Đế Long một bên dùng Nguyên Thần lực nghe lén âm mưu của mấy người này, một bên phát sóng trực tiếp cho Khương Hoài Ưu nghe.
Khương Hoài Ưu cạn lời, thật lâu sâu mới nhẹ nhàng hỏi: "Cô định khơi mào nội chiến trong hoàng thất hả?".
Đế Long hừ một tiếng, nói: “Ai rảnh đâu mà lăn lộn những việc này, mục tiêu của tôi là —— nơi Phong Thiên khuyết thiếu trụ!". Nàng không có năng lực cường công tổ miếu Hãn Hải, không có cách nào chuồn êm đi vào, cũng chỉ có thể xuống tay từ người kế nghiệp vương triều Hãn Hải, xé mở một con đường từ bên trong rồi chen đi vào thôi!