Đế Long Tu Thần

không rút linh khí, rút đế khí

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thậm chí rất nhiều người đã bắt đầu ra tay, bọn họ biết khoảng xa như vậy không cách nào chặn được lão hoàng đế, nhưng ít ra sẽ ngăn cản lão bắt Đế Long đi. Ngoại trừ vương triều Hãn Hải, ai cũng không muốn để Đế Long rơi vào tay người vương triều Hãn Hải.

Tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết Đế Long từng lẻn vào long mạch khắp nơi hấp thu sạch tinh túy của linh thạch. Lúc đó cả thiên hạ đều hoảng loạn, rất ít người có thể nghĩ đến Đế Long hiểu biết long mạch đã đến trình độ làm người ta phải giận sôi máu.

Mà thành Thịnh Kinh lại cố tình xây nằm ngang trên nơi thiết yếu nhất long mạch. Trừ tổ miếu nằm ngay đầu long mạch ra, thì linh khí long mạch nơi này nồng nhất, long khí nặng nhất.

Đế Long đối mặt với bàn tay khổng lồ đang rơi xuống hồn nhiên không sợ, ngược lại cả người nàng sát khí đùng đùng! Nàng đứng sừng sững nơi đó, trong cơ thể tràn ra long uy xông thẳng vào long mạch dưới lòng đất, dùng long uy đế khí của bản thân mạnh mẽ hút lấy đế khí trong long mạch!

Long mạch, không chỉ sinh ra linh khí dồi dào, mà còn sinh ra đế khí. Nếu phàm nhân có thể có được một tia đế khí đều có thể hóa ra đế vận mạnh mẽ, bước lên ngôi vị thiên tử. Chỉ là đế khí khó tìm hơn so với long mạch, lại hung hiểm cực kỳ. Cho dù tìm được nơi có long khí chỉ dám lấy hài cốt tổ tiên làm trung gian dẫn đế khí. Nhưng những thứ này đối với Đế Long hoàn toàn vô hại, nàng ứng trời mà sinh, sinh làm tiên, là người nhất định phải tranh hùng cùng Tiên Đế. Những đế vận này nàng còn không xem trong mắt, xuất phát từ tôn trọng thế gian này, nàng không nghĩ sẽ thay đổi cách cục thế giới. Nàng không muốn mình đến đây sẽ làm tinh cầu phát sinh biến cố nên nàng chưa từng nhúc nhích đế khí nơi đây. Nhưng giờ phút này, nàng muốn phá hủy căn cơ hoàng tộc Hãn Hải, muốn trả thù! Bởi vậy, nàng dẫn đế khí trong long mạch ra!

Đế khí mới chính là tinh túy của long mạch, Đế Long cử động, linh khí bàng bạc như thác nước chảy xiết lấy tốc độ ánh sáng mà vọt vào trên người Đế Long.

Ngay lúc lão hoàng đế chưởng tới trong chớp nhoáng, tiếng vang ù ù ầm vang như như sóng to gió lớn, bụi mù mênh mông cuồn cuộn như thiên lôi nổi trận lôi đình cuốn đến, chấn đến đất rung núi chuyển. Mà trong nháy mắt long mạch bị người câu đi, mây đen cuồn cuộn kéo đến ập xuống.

Biến hóa phát sinh không đến chớp mắt, mọi người chỉ thấy bàn tay lão hoàng đế rơi xuống liền cảm giác được dưới nền đất chấn động. Sau đó liền thấy bàn tay lão hoàng đế đụng phải một nguồn năng lượng cực kỳ mạnh mẽ.

“ẦM” một tiếng thật lớn, bàn tay lão hoàng đế rơi xuống đâu nơi đó trong nháy mắt đều hóa thành bột mịn, ngay cả pháp trận bảo vệ Thịnh Kinh đều bị nổ nát, tường thành ầm ầm sập xuống, hóa thành phế tích!.

Đế Long lấy long khí làm khiên đỡ, cuốn lấy long mạch dưới nền đất rồi dùng lực lượng khổng lồ mà đập vào nơi bàn tay rơi xuống. Long mạch linh khí hóa thành một con rồng khổng lồ gầm thét,“Rầm” một tiếng mà bẻ gãy nghiền nát chưởng ấn của lão hoàng đế, tiện đà bay vút lên trời. Con rồng khổng lồ từ linh khí hóa thành vọt tới không trung, lại hóa thành muôn vàn con rồng nhỏ đập tới phương hướng lão hoàng đế.

Lão hoàng đế hoảng sợ, vội vàng dùng phép thuật hóa thành cái khiên chống đỡ, vô số con rồng nhỏ đánh vào trên khiên của lão, đâm đến nó rắc rắc mà rạn nứt.

Đế Long nhìn thấy lão hoàng đế dùng khiên đỡ, nháy mắt lại hợp những con rồng nhỏ thành một con rồng khổng lồ, lại lần nữa đâm tới lão ta.

Lão hoàng đế vẻ mặt chỉ còn lại sự hãi hùng, nào dám cứng rắn chống đối, hắn phóng lên cao, ý định chạy trốn.

Con rồng khổng lồ màu trắng như đạn pháo đuổi theo không bỏ, nổ “Ầm” một tiếng mà đâm vào trên người lão hoàng đế, tính luôn cả cung điện mà lão ngồi cũng đều nổ tan tành, nổ ra một cái vực sâu không thấy đáy.

Hoàng đế Hãi Hải thấy tình huống không ổn đã sớm bỏ chạy, may mắn mà tránh được một kiếp.

Đế Long đứng bên ngoài thành, long mạch linh khí bị nàng dẫn ra lại trở về dưới nền đất. Nàng không muốn sát sinh, nếu nơi này mất đi long mạch linh khí, toàn bộ Hãi Hải đều sẽ khô héo mà hóa thành đất chết. Nhưng nàng cũng không muốn lưu lại sinh cơ cho hoàng tộc Hãi Hải, không muốn để bọn họ tiếp tục ngồi lên ngôi hoàng đế. Hai chân nàng đạp trên mặt đất loang lổ, mặt đất đã bị lực lượng mạnh mẽ chấn thành phế tích, nàng vận chuyển đế khí của bản thân làm dẫn hấp thu đế khí trong long mạch dưới nền đất. Đế khí trong long mạch bị đế khí mạnh mẽ dẫn dắt một đường, như trăm sông đổ về một biển cuồn cuộn không ngừng mà lao vào cơ thể Đế Long. Trên người Đế Long tuôn ra Long khí cuồn cuộn, tất cả mọi người đều rõ ràng nhìn thấy “Linh khí” mênh mông vô tận chảy vào trong cơ thể Đế Long.

Hoàng đế Hãi Hải thấy thế mặt biến sắc, giận dữ kêu lên: “Chân Long, ngươi đã đáp ứng Nữ Đế, sẽ không hấp thu long mạch nhân gian, ngươi dám lật lọng!”.

Đế Long cười, nàng cười to nói: “Ngươi còn mặt mũi nhắc đến Khương Hoài Ưu? Ngươi có từng nhớ đến nàng chăng? Lúc nàng gặp nạn, các ngươi chỉ biết bỏ đá xuống giếng! Giờ ngươi gặp nạn, lại nhớ Khương Hoài Ưu? Muốn lấy nàng tới áp chế ta?”.

Hoàng đế Hãi Hải kêu lên: “Chân Long, uổng công ngươi là Chân Long, thế mà nuốt lời!”.

Đế Long cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng ta vô sỉ giống ngươi như vậy sao! Chính ngươi là tiểu nhân liền suy bụng ta ra bụng người? Bản tôn đáp ứng Khương Hoài Ưu sẽ không đụng đến long mạch linh khí tinh cầu này nhất định sẽ không bao giờ hấp thu dù chỉ một giọt.”.

Hoàng đế Hãn Hải tức giận gào lên: “Vậy bây giờ ngươi đang làm cái gì?”.

Đế Long cười, nàng kêu lên: “Thân là hoàng đế, chẳng lẽ ngươi không biết long mạch có đế khí sao? Long mạch chưa mất đế khí, đế khí sẽ rải rác mỗi một phân một tấc đất mà tẩm bổ linh khí nơi đó, tạo phúc cho thiên hạ.”. Trên mặt nàng ý cười càng sâu, nụ cười rạng rỡ phát ra từ nội tâm bày ở trên mặt, nàng nói: “Chỉ là, kể từ lúc mất đi đế khí, toàn bộ long mạch bảo huyệt sẽ bị phế bỏ!”. Nàng thi triển toàn lực hấp thu mỗi một giọt đế khí của tổ long mạch to lớn!

Hoàng đế Hãn Hải vô cùng phẫn nộ, cấp tốc triệu tập binh tướng trong thành gϊếŧ Đế Long.

Long mạch linh khí tán loạn chấn động tổ miếu Hãn Hải, đế khí mênh mông từ trong long mạch bảo huyệt bay về Đế Long, toàn bộ tổ miếu đã bị chấn động. Những tên cao thủ mấy ngàn năm không xuất thế cũng lần lượt giận dữ, nhưng bọn hắn biết rõ con rồng này không dễ gì chém chết được, không có vội vàng ra tay với Đế Long.

Một âm thanh từ tổ miếu Hãn Hải truyền đến: “Chân Long dừng tay, nghe lão phu nói một câu!”. Trong lúc nói chuyện, một bóng người đã chạy như bay dừng trước mặt Đế Long. Người này tuổi tác đã cao, hắn giống như đã làm ổ ở một góc nào đó không động đậy vài trăm năm, đầy người bùn đất, trên người còn mọc cỏ dại, ngay cả đỉnh đầu đều là một bãi cỏ. Hắn ôm quyền chào Đế Long, nói: “Lão phu Phương Đông Chính, kính chào Chân Long.”.

Đế Long cảnh giác mà nhìn hắn, lại lần nữa câu động đế khí trong long mạch, chuẩn bị phản kích bất cứ lúc nào. Nàng nói: “Ngươi nói cái gì đều vô dụng, ta đã lập lời thề tất sẽ không bỏ qua!”. Nàng trách mắng: “Những người tu tiên các ngươi, những người cầm quyền, thân ở địa vị cao liền coi sinh linh thiên hạ như con kiến, tùy ý khinh nhục gϊếŧ hại, trời không thu các ngươi. Hôm nay ta tới thu!”.

“Kính mong Chân Long bớt giận, hãy nghe ta nói một câu!”. Phương hướng tổ miếu chấn động, linh khí đang tán loạn tứ phương, cho dù toàn bộ bọn họ ra tay ngăn cản, vẫn không ngăn được Đế Long phá hư mảnh đất này. Lão già tìm Đế Long nói chuyện gấp đến độ chảy mồ hôi đầy đầu.

Đế Long quát: “Sao có thể không giận cho được! Ta đường đường là Đế Long nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi cho rằng ta giống như lũ chó các ngươi suốt ngày nói không giữ lời hả?”.

Lão già gấp giọng nói: “Nếu hoàng tộc hủy, Hãn Hải tất sẽ loạn, đến lúc đó thế lực khắp nơi nổi lên chiến tranh, máu chảy thành sông, chịu khổ chịu nạn vẫn là sinh linh bá tánh.”.

Đế Long bị chọc cười nói: “Lúc này lại nhớ tới bá tánh sinh linh rồi? Vừa nãy tên Đại Thừa cầm kiếm kia dùng kiếm bổ về phía bá tánh vô tội như thế nào không thấy các ngươi xuất hiện? Đại chiến thành Thiên Nguyên, lúc mấy chục ngàn bá tính sinh linh chết đi như thế nào không thấy các ngươi xuất hiện?”.

Lão không còn gì để nói! Việc ở thành Thiên Nguyên mà cũng tính trên đầu vương triều Hãn Hải.

Đế Long trợn trừng hai mắt, tức giận kêu lên: “Bớt lấy bá tính ra nói chuyện, là các ngươi leo lên đầu lên cổ ta ngồi trước! Mấy ngày nay tới giờ có bao nhiêu người tu tiên nhìn chằm chằm ta không bỏ, đừng cho rằng ta không biết các ngươi đang mưu đồ cái gì! Nếu bây giờ không phải ta khó gϊếŧ khó bắt, ngươi có thể tới đây thương lượng với ta? Chỉ sợ sớm đã bổ một cái tát trấn áp ta!”. Miệng nàng nói chuyện, vẫn không quên hấp thu đế khí long mạch, lại cảm thấy đế khí phương hướng tổ miếu đã bị lực lượng mạnh mẽ cản lại. Đế Long biết là đám lão già ở tổ miếu ra tay, nàng một bên phân cao thấp với bọn hắn, một bên thăm dò thực lực bọn hắn, nhìn thử công lực của những tên Nguyên Thần Đại Thừa này rốt cuộc sâu bao nhiêu.

Lão già kia nói: “Vương triều Hãn Hải đúng là có chỗ đắc tội, nhưng oan có đầu nợ có chủ, ngài đều đem mọi việc tính trên đầu Hãn Hải, toàn bộ Hãi Hải thật sự oan uất. Quả thật, có con cháu bất hiếu không biết nặng nhẹ mà đắc tội ngài, nhưng bọn hắn đều bị ngài chém chết lấy mạng bồi thường. Ngài lại giận lây sang toàn bộ Hãn Hải, trong đó cũng có người vô tội bị liên lụy, đúng là tai bay vạ gió.”.

Đế Long liên tục cười lạnh, kêu lên: “Không có bọn ngươi chống lưng, bọn hắn dám? Vô tội bị liên lụy, gϊếŧ chết thì không phải người của Hãi con mẹ nó Hải nữa? Ta chỉ là từng tiếp xúc với hung thủ ám sát Bảo Khánh Vương bọn ngươi liền lấy việc này tính trên đầu ta, sao nào? Cho phép châu quan phóng hỏa không cho ta đốt đèn?”. Phương hướng tổ miếu không hút đế khí được, mười mấy lão già Nguyên Thần Đại Thừa hợp lực hoàn toàn giữ chặt bảo huyệt long mạch, đế khí bên trong dẫn không ra. Đế Long cắn răng một cái, điên cuồng mà hút lấy đế khí trong thành Thịnh Kinh, nơi đây đế khí cực kỳ đậm, lại gần nàng nhất, vốn chính là nơi “thiết yếu”, nàng lại hút một cái, cuối cùng đều hút sạch đế khí. Đế khí mất sạch, linh khí nháy mắt bay tán loạn tràn ngập bốn phương tám hướng. Ở nơi này linh khí nồng đậm giống như phúc thiên bảo địa, cỏ cây bình thường dưới sự tẩm bổ đều có vẻ tràn ngập linh khí.

Mà trong thành Thịnh Kinh đế khí tiêu tán, rất nhiều pháp trận chống đỡ nhờ linh khí long mạch dưới nền đất chống đỡ lập tức đi chống đỡ, ầm ầm tán loạn. Thành Thịnh Kinh to như vậy tức khắp mất đi pháp trận bảo vệ, pháp trận giấu dưới kiến trúc, bầu trời dưới đất sáng rực lộ ra bên hình dáng ban đầu của mình.

Quốc khố Hãn Hải mất đi pháp trận phong ấn, ánh sáng rực rỡ lóe lên, ánh đến khắp không trung hình thành một vòng sương mù ráng màu. Cũng không biết ai trong thành rống lên: “Phong ngự của quốc khố Hãn Hải đã mất, bây giờ không cướp chờ đến khi nào!”. Không biết tên nào ở nơi nào đột nhiên khởi động một chiêu mạnh mẽ tập kích hướng quốc khố, tức khắc đánh rớt một góc mái hiên quốc khố.

Có người động, lập tức có người đi theo động, các loại vũ khí như mưa ném tới quốc khố.

Trong thành nổi lửa, có người thừa dip loạn phóng hỏa!

Hoàng đế Hãi Hải đang lãnh binh đánh Đế Long thấy thế lập tức quyết đoán mà rút binh về canh giữ nơi thiết yếu. Đế Long nơi đó có lão tổ tông đến thu, không cần hắn phải ra mặt.

Đế Long nhìn thấy tình hình trong thành, lại cười lạnh một tiếng, nói với hoàng đế Hãn Hải: “Ngươi cho rằng ngươi có thể bảo vệ được những bảo vật này sao? Đế khí trong thành đã bị ta hút sách, hoàng tộc bọn ngươi đã không còn đế vận, Hãn Hải sắp hỏng rồi, những binh linh tướng sĩ không thừa dịp này lấy một ít bảo vật tự bảo vệ mình, lập một con đường ra sao phải tuẫn táng theo ngươi?”.

Đây chính là một lời gϊếŧ chết tâm! Rõ ràng là đang nói, những binh linh tướng sĩ không cần bảo vệ quốc khố Hãn Hải nữa, mà là quay đầu cướp lấy. Nhưng không có một người dám động, rốt cuộc Hãn Hải vẫn còn các cao thủ tọa trấn. Trừ người vương triều Hãn Hải ra, những người còn lại cũng bắt đầu suy xét lời Đế Long nói, nàng không phải không có đạo lý.

Lão già đang đàm phán với Đế Long nhận được truyền âm từ tổ miếu, biết tổ miếu được bảo vệ, nói: “Chân Long, lấy tu vi hiện tại của ngài còn không lay động được tổ miếu, chỉ cần tổ miếu Hãn Hải còn, thì vương triều Hãn Hải còn.”.

Đế Long cười to, chỉ thấy hàm răng trắng tinh, giống như nghe thấy chuyện cười. Ngay sau đó vẻ mặt nàng rùng mình, lòng đầy căm phẫn mà phát: “Bọn ngươi còn có mặt mũi mà nhắc tổ miếu! Nữ Đế không tiếc bị hủy ở Phong Thiên trận để đánh thông con đường thành tiên, còn bọn ngươi! Đám mất dạy bọn ngươi còn tiếp tay giúp nó! Bọn ngươi xây dựng tổ miếu ở nơi duy nhất thiếu trận trụ của Phong Thiên trận, một mình tư nuốt tiên bảo ở trận trụ thì thôi, thế nhưng lấp kín phong ấn Phong Thiên cản trở người trong thiên hạ thành Tiên ——” Nàng còn chưa nói dứt câu, liền nghe được phương hướng tổ miếu truyền đến giọng nói giận dữ: “Câm Mồm! Đế Long, ngươi ăn nói xằng bậy, ngươi cho rằng người trong thiên hạ là đồ ngốc sao? Sao lại vì dăm ba câu lừa bịp của ngươi mà tấn công chúng ta!”. Vừa dứt, liền có người hướng Đế Long ra tay.

Người nọ ra tay, đồng thời lão già đàm phán với Đế Long cũng ra tay! Việc này không cách nào pháp hòa giải, chỉ có thể hạ đòn sát thủ. Lại để Đế Long nói tiếp hoặc nháo đi xuống, vương triều Hãn Hải thật sự sẽ có tai họa ngập đầu.

Lúc bọn hắn đồng loạt ra tay, Đế Long lần nữa câu thông lực lượng long mạch, nặng nề mà ném tới.

Dưới sự tấn công của lão già bên cạnh, cho dù nàng vận dụng năng lượng long mạch vẫn không địch lại! Linh khí long mạch bị lão già trước mặt đánh một đấm nổ nát, tiếp theo liền có một đấm nện vào trên người Đế Long, đấm nàng bay lên trời cao, Nguyên Thần “Ầm” một tiếng nổ trên không trung. Nguyên Thần của nàng nổ thành lốm đốm, nàng không trọng tổ trên không trung, mà là nháy mắt chui vào dưới nền đất xông thẳng long mạch. Đế Long ẩn theo linh khí, đồng thời la lớn: “Có ngon các ngươi liền gϊếŧ hết người tu tiên trong thiên hạ. Nếu không, lát nữa tất cả mọi người đều biết cả tòa pháp trận Phong Thiên được bố trí như thế nào!”. Nàng nhanh chóng hợp lại Nguyên Thần, hấp thu linh khí tứ phương, lấy linh khí to lớn tạo thành muôn vàn bản vẽ Phong Thiên trận, nàng đem Nguyên Thần niệm lực rót vào trong bản vẽ pháp trận Phong Thiên đánh ra bốn phương tám hướng khác nhau. Đế Long lớn tiếng kêu lên: “Muốn thành Tiên thì chộp bản vẽ!”.

Truyện Chữ Hay