Hắc Giao vốn muốn dẫn Đế Long tới chỗ hắn trọ, lại thấy trang phục của Đế Long không phù hợp với cái loại phòng trọ cũ nát trong hẻm nhỏ này, ăn mặc như vậy đi tới quá chói mắt. Vì thế dẫn Đế Long đến quán rượu lớn nhất trong thành Thịnh Kinh, mướn một gian phòng ăn.
Hắc Giao tiến vào phòng ăn lập tức đánh ra mấy chục viên linh thạch quanh phòng bố trí một loại pháo trận nhỏ phòng ngừa bên ngoài nhìn trộm. Hắn nói với Đế Long: “Tất cả mọi người đều đoán rằng ngươi sẽ mang theo Nữ Đế ở ẩn tu hành, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không hành tẩu trong nhân gian, lại không tưởng ngươi vậy mà chạy đến Thịnh Kinh.” Hắn nhìn không thấy tu vi Đế Long sâu cạn, không biết tu vi Đế Long có tiến bộ hay không. Nhưng khí chất Đế Long thay đổi, thêm nhiều phần sắc bén, khí thế và tính hướng khắc hẳn, cho dù hắn đứng trước mặt Đế Long cũng ẩn ẩn có loại tâm thần không yên, không được tự nhiên. Đó là một loại cảm giác vi diệu từ trong xương cốt, tâm hồn lộ ra tới.
Đế Long nói: “Các ngươi cũng đến Thịnh Kinh không phải sao? Yêu Tộc di cư cỡ lớn, ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ ở Yêu Tộc rất lâu, không nghĩ đến cũng tới Thịnh Kinh, có việc?”.
Hắc Giao nói: “Chúng ta phụng mệnh Yêu Thần đến Thịnh Kinh làm việc.”
Đế Long tròng mắt di chuyển, hỏi: “Về Sở Tịch Nhan?”
Hắc Giao nói: “Ngươi nhìn thấy lệnh truy nã ở cửa thành?”
Đế Long thản nhiên cười, nói: “Chân dung của ta và nàng dán trên cửa thành, có thể không nhìn tới sao?”.
Hắc Giao giật mình ngẩn người ra giống như nhìn quỷ mà nhìn Đế Long, kêu lên: “Ngươi chính là vị đại cao thủ không biết lai lịch trong miệng Thánh Nữ?” Mấy tháng trước, ở thành Thiên Nguyên Đế Long bị hắn một chiêu đánh ra nguyên hình, lại không nghĩ mới mấy tháng ngắn ngủi vậy mà đánh trọng thương một vị cao thủ Đại Thừa Nhân tộc, tiến bộ này cũng quá nhanh đi! Ngay sau đó hắn bừng tỉnh, nói: “Khó trách trước khi chúng ta xuất phát Yêu Thần để chúng ta lưu ý hành tung của ngươi. Lúc trước ta còn tưởng nàng muốn chúng ta thuận đường tìm hiểu tung tích của ngươi, lại không nghĩ rằng nàng đã sớm đoán được người cứu Thánh Nữ ở Biên Thành chính là ngươi. Cho rằng ngươi có khả năng xuất hiện ở Thịnh Kinh!”.
Đế Long hỏi: “Cho là Thanh Lam đoán ra người nọ là ta, lại như thế nào dự đoán được ta sẽ đến Thịnh Kinh?” Nàng từng nói với Sở Tịch Nhan muốn đi Hãn Hải, nhưng Hãn Hải lớn như vậy, đi đâu đều có khả năng, nàng chưa nói muốn tới Thịnh Kinh, Thanh Lam làm sao suy đoán ra nàng sẽ tới Thịnh Kinh? Chẳng lẽ Thanh Lam biết Thịnh Kinh sẽ có cái gì hấp dẫn nàng tới đây?
Hắc Giao đáp: “Cái này thì ta không biết.”.
Tiếng đập cửa vang lên, tiểu nhị đưa đồ ăn tiến vào. Hắc Giao mời Đế Long uống rượu. Sống mấy ngàn tuổi, ở Yêu tộc xem như tầng lớp người già mà không chút nào mang bộ dáng đại yêu người già, mà là mang một bộ dáng ngang hàng tương giao với Đế Long.
Hai người bọn họ vừa uống vừa nói, lại nhắc đến việc Sở Tịch Nhan ở Biên Thành Hãn Hải.
Hắc Giao nói: “Lão Mười Ba, ngươi thi triển chiêu thức ở Biên Thành chính là Đấu Chiến pháp môn Nữ Đế truyền cho ngươi?”.
Đế Long đáp: “Ừ, Khương Hoài Ưu thấy ta không biết đánh nhau, truyền cho ta một bộ Đấu Chiến Quyết và mấy chiêu thức tấn công. Nàng nói ta không thiếu tu vi, thiếu rèn luyện, ta liền đến Hãn Hải.”
Hắc Giao nói: “Ngươi đến nhân gian rèn luyện là đúng, nhưng cách tu luyện phải tự bản thân khai quật, tìm ra con đường của mình rất quan trọng. Long tộc tu luyện càng có ưu thế hơn so với Nhân tộc, bất kể là thân mình hay là pháp thuật.”
Đế Long nhẹ nhàng gật đầu, nàng biết Hắc Giao đang lo lắng nàng vứt bỏ công pháp Long tộc thích hợp với nàng, mà đi luyện công pháp Khương Hoài Ưu. Khương Hoài Ưu truyền công pháp trọng điểm là lĩnh ngộ chiến ý, không xung đột với công pháp Long tộc. Hiện tại nàng dùng công pháp Long tộc lập tức sẽ lộ ra thân phận đưa tới rất nhiều người tu tiên cường giả vây bắt, rõ ràng không thích hợp. Nàng nói tình huống và băn khoăn của mình cho Hắc Giao, bao gồm những kiêng kị đối với những tên cao thủ lánh đời kia.
Hắc Giao nghe xong lời Đế Long nói, cười ha ha, kêu lên: “Ngươi cần đề phòng, nhưng cũng không cần nơm nớp lo sợ như vậy. Chính xác là thế gian có rất nhiều người tu tiên Đại Thừa hậu kỳ lánh đời không ra, có rất nhiều tên cao nhân lánh đời không ra không yếu hơn Yêu tộc là bao, thậm chí có thể phân cao thấp với Khương Hoài Ưu. Nhưng ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới bọn họ vì cái gì lánh đời không ra? Vì cái gì khi Yêu Thần khiêu khích cũng chỉ mở miệng đe dọa mà không ra đánh một trận sao?”.
Đế Long hỏi: “Ý của ngươi là những cao thủ đó sẽ không dễ dàng ra tay? Hay là nơi này có ẩn tình gì?”.
Hắc Giao đáp: “Cũng không tính là ẩn tình. Theo như lời ngươi Nguyên Thần Đại Thừa nên chia làm ba loại: Đại Thửa sơ kỳ, Đại Thừa trung kỳ và Đại Thừa hậu kỳ. Những tên cao thủ lánh đời không ra toàn bộ thuộc về Đại Thừa hậu kỳ, bọn họ đã chạm đến vũ trụ huyền bí dốc lòng tìm kiếm phương pháp trường sinh bất tử, không để tâm đến thế sự. Mà những tên đó tuổi tác đều rất cao, khí huyết hao tổn lợi hại, tuy rằng tu vi khủng bố nhưng chịu không nổi tiêu hao, đều đang tận lực áp chế sinh mạng dạo động, chậm lại quá trình sinh mệnh xói mòn. Nếu đánh một trận, bọn họ sẽ mất thêm ít năm để sống, chỉ khi những lão gia hỏa đó không thể không ra tay thời điểm mới ra tay.”.
Đế Long “Ồ” một tiếng, nghe Hắc Giao nói như vậy lập tức đã hiểu. Nàng nói: “Nói như vậy những cao thủ Nguyên Thần Đại Thừa ở các thế lực lớn thường xuyên ra ngoài nhảy nhót đều chỉ là Đại Thừa sơ kỳ, cảnh giới xa xa không bằng thực lực cao thủ Đại Thừa.” Nàng nhẹ nhàng tặc lưỡi một tiếng, lập tức kêu lên: “Mới bước vào Đại Thừa sơ kỳ, không lo tu luyện đi mà suốt ngày ra ngoài nhảy nhót làm cái gì?”.
Mặt Hắc Giao lập tức tái mét rồi. Hắn cũng là Đại Thừa sơ kỳ! Hắn nói: “Ngươi tưởng từ Đại Thừa sơ kỳ tu hành đến trung kỳ dễ dàng như vậy sao? Ta mất một ngàn năm tu hành đến Đại Thừa sơ kỳ, đã năm qua đi ta vẫn ở Đại Thừa sơ kỳ.”
Đế Long nghe vậy lập tức 囧. Nàng nói chính là những người tu tiên môn phái đó, chưa nói Hắc Giao, đại ca, ngươi đừng tự dò số đến chính mình được không.
Đế Long và Hắc Giao ăn uống xong, Hắc Giao cho nàng một cái lục lạc, nói cho nàng nếu có việc tìm hắn bóp nát lục lạc này là được. Đế Long khua tay múa chân, hỏi Hắc Giao như thế nào chế loại lục lạc truyền tin này, ngay tại chỗ móc ra nguyên liệu từ bình ngọc trữ vật, luyện một cái lục lạc nhìn không ra hình dạng đưa cho Hắc Giao.
Hắc Giao nhìn viên đồng đen như mực trong lòng bàn tay, đối với trình độ luyện khí thành đồng nát của Đế Long dở khóc dở cười. Đây là lục lạc sao? Này quả thực chính là đem một khối đồng nắn thành hình tròn sau đó tát cái bẹp, ở chính giữa chọc ra một cái khe nhỏ xuyên thêm một trang sức bằng đồng. Cái trang sức bằng đồng còn không cẩn thận dính vào với ‘lục lạc’, lắc như thế nào đều không vang. Hắn thầm than trong lòng: Trình độ luyện khí của lão Mười Ba trong Giao Long tộc, thảm đến không nỡ nhìn.
Hắn không biết đây là lần thứ hai Đế Long luyện chế pháp bảo, càng không biết kiện pháp bảo thứ nhất Đế Long luyện xém chút nữa làm Thanh Lam tức muốn khóc.
Đế Long cũng biết chính mình luyện pháp bảo không tốt, nàng cảm thấy trình độ luyện dược của mình tương đối cao. Nhưng cho tới bây giờ chỉ có dùng pháp bảo truyền tin, không có dược truyền tin, đành phải luyện ra cái lục lạc rách nát chắp vá đưa cho Hắc Giao. Dù sao lục lạc chỉ là một sợi Nguyên Thần niệm lực phong ấn gởi vật, hình dạng gì không quan trọng, có thể vang hay không cũng không quan trọng, quan trọng là có thể truyền tin được.
Sau khi Đế Long từ biệt với Hắc Giao liền trở lại tiểu viện tiếp tục luyện dược, không muốn trình độ luyện khí kém, luyện đan cũng không đến đâu.
Đến nửa đêm, Đế Long đột nhiên cảm giác được trong thân thể dâng lên một cổ năng lượng dị động, làm như Khương Hoài Ưu đã xảy ra biến hóa gì. Nàng dùng Nguyên Thần niệm lực tìm kiếm trong cơ thể, thình lình phát hiện Nguyên Thần Khương Hoài Ưu không thấy đâu, mà huyết nhục cốt cách Khương Hoài Ưu hoá thành từng viên nhỏ nhỏ, tương tự Nguyên Thần lốm đốm trong cơ thể nàng cực kỳ mà hấp thu linh khí trong cơ thể nàng.
Sau khi những viên lốm đốm hấp thu đến đủ linh khí liền sẽ tiến hành phân chia, từ một viên lốm đốm chia làm hai viên lốm đốm, một viên hóa hai viên, hai viên hóa bốn viên, bốn viên hóa tám viên mà tăng lên.
Đế Long nhìn thấy tình hình này lập tức hiểu rõ Khương Hoài Ưu đang lợi dụng xương máu làm hạt giống, lấy linh khí làm phân bón một lần nữa sinh ra huyết nhục. Vậy Nguyên Thần Khương Hoài Ưu chạy đi đâu rồi? Đế Long cần thận điều tra quả huyết cầu đang tạo thành sương máu, nhìn một hồi lâu mới thấy có một sợi Nguyên Thần mỏng manh rung động trong quả huyết cầu, cực kỳ mỏng manh, nhưng là sự tồn tại chân thật, Khương Hoài Ưu tựa hồ phân tán Nguyên Thần bản thân thành từng viên Nguyên Thần lốm đốm nhỏ hòa vào trong huyết nhục.
Sau khoảng một canh giờ, những viên lốm đốm đỏ tươi tán thành sương máu đột nhiên hòa vào với nhau tạo thành một viên huyết cầu, lại đình chỉ hấp thu linh khí trong cơ thể nàng.
Đế Long thấy thế vội vàng mang “huyết cầu” Khương Hoài Ưu biến thành ra ngoài cơ thể.
Trong cơ thể nàng giống như một mảnh vũ trụ, khi Khương Hoài Ưu biến thành huyết cầu ở trong cơ thể nàng có vẻ cũng không lớn lắm, hiện giờ đưa ra ngoài cơ thể lập tức hiện ra kích thước chân thật một quả “huyết cầu” —— cao bằng nửa người.
Đế Long thấy một viên huyết cầu lớn như vậy bao lấy một người trưởng thành tuyệt đối không có vấn đề, liền biết Khương Hoài Ưu có thể sẽ trùng tu trong huyết cầu.
“Huyết cầu” thoạt nhìn giống như là tinh thể linh thạch màu đỏ, linh khí của nó so với linh thạch càng trong hơn, thậm chí đã muốn hóa thành tiên khí. Một viên huyết cầu thật lớn tiếp xúc đến không khí lập tức có một cổ linh khí chảy ra hóa thành một tầng kiên cố kết tinh khóa lại mặt ngoài.
Đế Long thấy thế thì cười: Cái này thấy thế nào cũng giống như một quả trứng tròn vo nha. Khương Hoài Ưu, cô là muốn học rồng từ trong trứng nhảy ra tới hả?
Sau khi cười xong Đế Long lập tức cảnh giác: Khương Hoài Ưu đang lột xác trùng tu, giờ phút này chính là thời khắc mấu chốt trong quá trình trùng tu. Mà một quả huyết cầu ẩn chứa linh khí cộng thêm bên trong là Nguyên Thần Nữ Đế, nếu như để lộ ra một tia bên ngoài, chỉ sợ sẽ lập tức đưa tới sự cướp đoạt điên cuồng. Khương Hoài Ưu và nàng đều sẽ bị đưa lên thớt.
Đế Long không dám chậm trễ, vội vàng ngưng tụ ra viên linh thạch từ trong cơ thể, dựa theo cách thức của Phong Thiên trận mà bố pháp trận phong ấn gian phòng này, ngăn cách hơi thở của hai nàng với bên ngoài. Sau đó nửa bước không nhích mà ngồi bên cạnh hộ pháp cho Khương Hoài Ưu.
Nàng ngồi bên cạnh quả huyết cầu tinh tường cảm thấy trong đó có năng lượng thật lớn đang kích động, một bóng người thoát ẩn thoát hiện ngồi khoanh chân trong quả cầu.
Theo thời gian trôi qua, màu sắc của huyết cầu bắt đầu nhạt dần, mà bóng người ngồi khoanh chân bên trong dần dần trở nên rõ ràng hơn. Đế Long rõ ràng nhìn thấy quả huyết cầu tràn vào cơ thể Khương Hoài Ưu, hóa thành chất dinh dưỡng, sinh ra xương cốt, cơ bắp, da thịt. Đế Long trơ mắt nhìn Khương Hoài Ưu từ một bóng ảnh nhạt nhòa dần dần hóa thành thật thể, nhìn mỗi một phân biến hóa.
Nửa tháng thời gian trôi qua, toàn bộ huyết cầu ào vào trong cơ thể Khương Hoài Ưu, bên ngoài nàng chỉ còn lại một lớp màng mỏng bao bọc, Khương Hoài Ưu lẳng lặng mà ngồi lơ lửng cách không bên trong tầng linh khí kết tinh kiên cố, hấp thu linh khí từ bên trong ra bên ngoài. Theo Khương Hoài Ưu hấp thu, cái lồng ngưng tụ kết tinh từ linh khí giống như khối băng vào đầu mùa xuân chậm rãi tan rã, băng càng ngày càng mỏng, Khương Hoài Ưu trùng tu từng chút một phá băng mà ra.
Đế Long nhìn không chớp mắt, nhìn chằm chằm Khương Hoài Ưu, trong lòng ê ẩm —— không phải nàng cảm động. Mà trong lòng nàng đang nghĩ là: Nếu nàng có thể còn một giọt máu lưu lại, nàng cũng có thể trùng tu lại thân thể.
Cuối cùng, tầng kết tinh bao lại Khương Hoài Ưu cũng bị nàng hấp thu vào trong cơ thể, Khương Hoài Ưu mở bừng mắt. Đó là một đôi mắt sáng như sao trời sâu hun hút, giống như người trải qua sinh tử, lại như người vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ ngàn năm, mang theo một tia lạnh lẽo, mang theo một tia ưu thương.
Tầm mắt Khương Hoài ưu dừng trên người Đế Long, lẳng lặng mà nhìn chăm chú một lúc lâu, mới nhẹ nhàng cử động hai chân đứng lên. Nàng đứng trước mặt Đế Long, cơ thể hoàn mỹ không một mảnh vải che thân, lại như Thánh nữ thuần khiết, để người ta không dám sinh ra một chút tà niệm.
Đế Long nhìn đến cơ thể Khương Hoài Ưu trùng tu, tức khắc càng đau lòng hơn, có một loại cảm giác muốn nhào vào trong lòng ngực Khương Hoài Ưu mà òa khóc, lại muốn tiến lên đánh Khương Hoài Ưu một trận—— ai bảo ngươi trùng tu làm ta thèm! Nàng hung hăng xoay mặt đi, tràn đầy khinh thường mà nói: “Trùng tu thân thể cũng chỉ đến thế là cùng!” Sau đó quay đầu lại vẻ mặt cười người gặp họa mà nhìn Khương Hoài Ưu, nói: “Trùng tu thân thể, thân hình cường đại rồi, nhưng tu vi không có đi? Phải tu luyện một lần nữa đúng không?” Nhìn Khương Hoài Ưu hiện tại, tuy rằng toàn thân kinh mạch thẳng tắp, cơ thể ẩn chứa vô số linh khí có thể sánh ngang với sinh linh được dựng dục từ trời đất. Nhưng đan điền của nàng chưa mở ra, lấy tu vi đến nói, đây là một phàm nhân có căn cốt tương đối tốt. Khương Hoài Ưu —— phàm nhân. Hừ! Đế Long tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đang ganh tị với Khương Hoài Ưu, trùng tu ra được một cơ thể còn tốt hơn cơ thể ban đầu.