Triệu Viễn chỉ lấy Địa hỏa, mảnh bản đồ và tiểu tháp.
Còn những thứ Triệu Viễn cũng không để ý chỉ đưa cho Phong Thiên Tiếu cất giữ.
Trong lòng Triệu Viễn lúc này cười nở hoa.
"Chỉ cần ta có thể luyện hóa Địa hỏa và tế luyện tiểu tháp để nó nhận ta làm chủ thì thực lực của ta chưa tới mức nhảy vọt nhưng cũng sẽ tăng lên không ít".
Có một số thứ không chỉ nhìn bề ngoài mà có thể biết được giá trị thực sự của nó.
Cũng như địa hỏa mà Triệu Viễn đang cầm chẳng hạn, đối với một số người đó có thể như gân gà.
Nhưng đối với luyện đan sư đó là một bảo vật vô cùng chân quý.
Hoặc như tiểu tháp vừa rồi, nhìn bề ngoài chẳng có gì đặc biệt.
Cũng chẳng ai biết giá trị thực sự của nó, nhưng cũng có một số ngoại lệ như Triệu Viễn chẳng hạn.
Không ai biết hắn từ đâu biết được những thứ này hoặc cũng có thể có người chỉ điểm hắn thì cũng không ai biết.
Người biết duy nhất cũng chính là bản thân hắn mà thôi.
Ở đây chỉ có Kiếm quỷ và Kiếm Tuyệt Trần như nghĩ tới đồ vật gì đó nhưng không ai mở miệng.
Tuy hai người không hiện thân nhưng vẫn một mực theo dõi hết thảy mọi việc xảy ra bên trong cung điện.
Triệu Viễn nhìn lên một góc cung điện hỏi.
"Quan sát như vậy thấy vui không, hay là xuống đây khoa tay một chút trước mặt mấy người này xem một chút".
Nghe Triệu Viễn nói vậy tất cả những người trong cung đều xôn xao.
Ai cũng ngó nghiêng ngó dọc nhưng đều không phát hiện bất kỳ một ai.
Từ phương hướng Triệu Viễn nhìn đi qua đột nhiên không gian bị xé rách từ đó chui ra hai bóng người.Nhìn lại hai người này chính là Kiếm quỷ và Kiếm Tuyệt Trần.
Rồi hai người đi đến hai chiếc ghế còn trống ở hai bên Triệu Viễn ngồi xuống.
"Thái trưởng lão lấy ra ngọc giản đi" Triệu Viễn thúc giục.
Sau đó Thái Thiên từ trong nhẫn lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Triệu Viễn.
Triệu Viễn cầm lấy rồi tiện tay khắc lên đó mấy đạo phù văn nữa.
Những ai chưa thấy Triệu Viễn thi triển phù văn thì cũng không khỏi kinh ngạc.
Nhìn trạng thái tùy tâm có thể khắc xuống phù văn của Triệu Viễn thì không phải ai cũng làm được.
Dù mấy người này không có mấy ai am hiểu phù văn chi đạo.
Nhưng từ mấy đạo phù văn Triệu Viễn khắc xuống phát một ít chấn động pháp tắc thì cũng hiểu một chút là tạo nghệ phù văn của Triệu Viễn cũng không phải hạng tầm thường.
Người hiểu phù văn chi đạo chỉ biết há hốc mồm như thể Triệu Viễn vừa khắc xuống phù văn đó chỉ có trong mơ vậy.
Từ đó mấy người này trong lòng lại sinh một chút kính phục với Triệu Viễn.
Từ đó địa vị của Triệu Viễn trong lòng mấy người này lại tăng lên một ít.
Triệu Viễn lấy ngọc giản đưa cho Kiếm Tuyệt Trần.
"Kiếm lão, ngài biết phải làm gì rồi chứ.
Từ trong não hải những người này rồi sao chép lại hình ảnh những chuyện ác mà thế lực bọn họ đã làm vào trong ngọc giản này.
Còn những chuyện khác thì thôi, không cần tới.
Chỉ chúng ta biết rõ là được".
"Chuyện này chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi" Kiếm Tuyệt Trần nói với Triệu Viễn.
Vừa dứt lời, tay trái Kiếm Tuyệt Trần duỗi ra.
Từ đó đó tuôn ra đạo lực lượng hướng về vị Thiên Đế mà đi.
Thấy như vậy người này liền muốn phản kháng ngay lập tức bị lực lượng của Kiếm Tuyệt Trần bao phủ lại.
Muốn cử động cũng không được, muốn nói cũng không xong.
Từ trong ánh mắt những người này hiện ra sự sợ hãi rồi cuối cùng biến thành tuyệt vọng.
Rồi trên người Kiếm Tuyệt Trần phát đạo linh hồn vô cùng nhỏ bé.
Nếu ai không dùng linh thức để cảm nhận được thì sẽ muộn phát hiện được sự tồn tại của nó.
đạo linh hồn chui vào trong não hải của vị Thiên Đế rồi bắt đầu tìm kiếm những chuyện ác mà thế lực họ đã làm.
Phối hợp với đó ngọc giản đang lở trên đầu những người này để tiếp nhận những hình ảnh do đạo linh hồn truyền lại.
Trong não hải mỗi người chứa hàng nghìn, hàng vặn tin tức.
Nhưng Phong Thiên Tiếu cũng chỉ đảo qua những tin tức không có giá trị.
Chọn lọc những chuyện liên quan đến tông môn đã làm.
Rồi sao chép lại hình ảnh ảnh và lời nói trong những chuyện ác mà thế lực họ đã làm vào trong ngọc giản.
Chỉ chưa đến phút thì Kiếm Tuyệt Trần đã thu tay lại.
Rồi ném người đó sang một góc của cung điện.
Kiếm Tuyệt Trần cũng rất thỏa mãn với những gì mình đã làm rồi cười nói.
"Chắc mọi người ở đây cũng rất tò mò và hiếu kỳ với những gì ta đã thu được trong ngọc giản này đi".
Kiếm quỷ là một người nóng vội nên nhanh chóng thúc giục.
"Có bao nhiêu tin tức thì mau mở ngọc giản ra cho mọi người nhìn một chút.
Đến lúc làm việc mọi người sẽ không phải vướng bận về mặt tâm cảnh".
Kiếm Tuyệt Trần cũng không dài dòng, dùng linh lực khởi động ngọc giản.
Dần dần từng bóng xuất hiện rồi dần cùng với đó là hàng loạt cử động.
Trong đó là từng kế hoạch, từng hành động nhắm vào thiên tài các thế lực hay đồ diệt một nơi nào đó.
Điển hình như một trưởng lão của Thiên Yêu cung có quan hệ bất chính với vợ một trưởng lão trong Sơn Hải tông, từ đó nghe ngóng được không ít bí mật của Sơn Hải tông.
Hoặc là một thiên tài của Hải Thần học viện chuẩn bị tấn chức thánh tử nhưng vì Huyết Ma tông lấy tin tức giả lừa người này vào cạm bẫy rồi bí mật diệt sát.
Hay một thánh tử của Huyết Ma tông vì muốn tu luyện nhanh mà nhẫn tâm sát hại tất cả người trên cả một đảo.
Rồi cố ý lấy tin tức giả để đánh lừa những thế lực khác.
Như con trai của cung chủ Thiên Yêu cung tu luyện tà công cần thải âm bổ dương đã sát hại không biết bao nhiêu nữ đệ tử của các thế lực.
Và vô số chuyện ác khác mà hai thế lực này không có gì không làm.
Không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.
Có một số thế lực yếu hơn không chịu thần phục đều bị Huyết Ma tông và Thiên Yêu cung đồ diệt.
Cũng như có thiên tài địa bảo xuất thế nhưng lại không muốn cho người khác biết nên những người có mặt và ở gần đó đều bị sát hại không thương tiếc.
Trên đó chỉ là một số chuyện điển hình, còn vô vàn chuyện ác chuyện thương thiên hại lý khác.
Chỉ cần có lợi cho bản thân hoặc vô tình nổi hứng mà vô số người vô tội bị sát hại.
Sau khi xem những thứ trên tất cả mọi người trong cung điện đều nổi giận đùng đùng, ngoại trừ vị Thiên Đế kia.
Tuy tất cả những người trong cung điện đi đến ngày hôm nay cũng không biết đã giẫm đạp lên không biết bao nhiêu hài cốt mới đi đến ngày hôm nay.
Nhưng tự hỏi rằng bản thân chưa từng ra tay sát hại một người vô tội.
Chỉ có những kẻ đáng chết mới phải giết.
Nếu có cũng chỉ có những kẻ không biết sống chết.
Đã khuyên can mà vẫn không chịu lĩnh tình như vậy chết là đúng rồi.
Không ai dám nói đôi tay của bản thân mình chưa từng nhúng máu của người vô tội.
Nhưng đó chỉ là bất đắc dĩ, không có cách nào khác đành phải vậy.
Còn hai thế lực kia đó là vì tư lợi, ham muốn hay thích thì cứ giết.
Như vậy ai có thể chấp nhận được.
Tuy nói thế giới này là dùng nắm đấm để nói chuyện.
Nắm đấm ai lớn ai có quyền, nhưng nếu mà cố ý sát hại người vô tội hay làm một số chuyện thương thiên hại lý thì sẽ bị vô số người lên án.
Thậm chí là là phải trả giá bằng tình mạng.
Tuy có rất nhiều người làm ác nhưng những người đó đều có giới hạn của bản thân cả.
Triệu Viễn lúc này trở nên rất lạnh lùng, toàn thân sát khí phát ra vô cùng nồng đậm.
Khiến cho nhiệt độ của cả tòa cung điện đột ngột giảm xuống.
Ai cũng biết hiện tại Triệu Viễn rất phẫn nộ rồi..